Tuyệt Thế Vũ Thần

Lâm Phong cũng không có hỏi Nam Sơn địa điểm dạ tiệc, sau khi tới hoàng cung mênh mông mới chỉ đang hoàng hôn, Lâm Phong không đi hỏi ai mà là bay ở trên bầu trời hoàng cùng, quan sát cung điện đình các núi sông hồ nước bên dưới.

Nhìn đến Khê Lâm quen thuộc, Lâm Phong đi xuống dưới, đứng bên ngoài Khê Cốc.

Một hàng thị nữ áo trắng nhảy ra đi đến bên cạnh Lâm Phong, tuy nhiên sau khi nhìn thấy Lâm Phong đến, các nàng liền buông xuống cảnh giác, hiển nhiên nhận ra được Lâm Phong.

- Công tử là tới tìm công chúa điện hạ sao?

Một thị nữ trực tiếp hỏi Lâm Phong, Lâm Phong gật gật đầu.

- Công tử chờ, ta đi thông báo một tiếng.

Thị nữ kia nói một tiếng, lập tức đi sâu vào Khê Lâm, Lâm Phong đứng ở bên ngoài nhìn phong cảnh Khê Cốc, tươi mát thoát tục, như vẻ đẹp của Đoàn Hân Diệp, trong cao quý mang theo tao nhã thuần khiết.

Không qua một lát, trước Khê Cốc liền có một bóng người chạy tới, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào.

- Lâm Phong?

Đoàn Hân Diệp cao hứng hô, rõ ràng vô cùng hứng phấn đối với việc Lâm Phong có thể tới đây.

Thị nữ bên cạnh nhìn công chúa nhà mình bình thường đều thanh nhã, an tĩnh cùng hình tượng khóe mắt rạng rỡ, kích động không ăn khớp, không khỏi ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Lâm Phong, thanh niên này rốt cuộc có ma lực gì, lại làm cho công chúa của các nàng như là trúng tà.

Lâm Phong nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt Đoàn Hân Diệp, trên mặt hắn cũng hiện lên một chút tươi sáng như ánh mặt trời, nụ cười của Đoàn Hân Diệp dường như có thể chữa thương, làm cho người ta quên hết tất cả ưu sầu phiền não.

Đi lên trước, Lâm Phong vuốt mấy sợi tóc hỗn độn trên tán Đoàn Hân Diệp, cười nói:

- Nàng ở bên trong chờ ta là được rồi, cần gì phải chạy đến.

Đoàn Hân Diệp bĩu môi, cười lắc đầu nói:

- Cái kia không giống nhau.

- Có cái gì không giống.

Lâm Phong có chút.

- Nếu là huynh đi vào tìm ta, là huynh muốn gặp ta, mà ta ra ngoài tìm huynh, là ta cũng muốn gặp huynh, đương nhiên không giống nhau.

Đoàn Hân Diệp đơn thuần cười nói, một bàn tay kéo cánh tay Lâm Phong, mang Lâm Phong đi vào Khê Cốc.

Lúc này, thị nữ vừa rồi đi vào thông báo chạy ra, nhìn thấy Đoàn Hân Diệp kéo cánh tay Lâm Phong đi qua bên cạnh nàng, không khỏi sửng sốt, lập tức cùng vài thị nữ khác liếc nhau, cười khổ lắc đầu.

Công chúa điện hạ của các nàng xem như trầm luân.

Ở chỗ sâu trong Khê Cốc, nhìn trên vách núi có một vài bức vẽ ở nơi đó, nhân vật trong bức vẽ trông đều rất sống động.

- Lâm Phong, huynh xem bức tranh ta vẽ có tiến bộ hay không.

Đoàn Hân Diệp chỉ vào một vài bức vẽ hỏi Lâm Phong, Lâm Phong nhìn bản thân lớn nhỏ không đều, cười khổ lắc đầu:

- So với ta bản thân đã thấy tốt nhiều, nhưng Hân Diệp này, nàng cần gì phải phí nhiều thời gian đi vẽ những bức tranh này như vậy.

- Huynh không đến thăm ta, ta đương nhiên chỉ có thể đem huynh vẽ ra như vậy, như thế khi mở mắt ra thật giống như có thể nhìn thấy huynh.

Đoàn Hân Diệp ôn nhu nói, khiến trong lòng Lâm Phong hiện lên một cỗ ấm áp, nhưng là có chút áy náy, số lần hắn gặp Đoàn Hân Diệp có thể đếm được trên đầu ngón tay.

- Về sau chờ nàng về nhà chồng rồi, mở mắt ra nàng có thể nhìn thấy ta, đến lúc đó nàng cũng đừng ghét bỏ ta.

Lâm Phong vui đùa nói.

- Vậy chừng nào thì huynh cưới ta về?

Bước chân Đoàn Hân Diệp đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng mắt Lâm Phong, trong ánh mắt ẩn chứa vài phần thâm tình, vài phần chờ mong.

Lâm Phong sửng sốt, cười khổ không ngừng, cái này gọi là người nói vô tâm, người nghe hữu ý đi.

- Ta nói đùa với nàng ấy mà.

Đoàn Hân Diệp mỉm cười, ánh mắt cụp xuống, không có nhìn thẳng ánh mắt Lâm Phong nữa, trong miệng cũng nói:

- Huynh cưới Mộng Tình tỷ thì tốt rồi, huynh chỉ cần dẫn ta ở bên người, ta cũng đã rất thỏa mãn.

Giọng nói mỉm cười lại không che dấu được một mảng mất mát trong nội tâm Đoàn Hân Diệp, nhưng nàng sẽ không để lộ ra những mất mát này, lần trước thời điểm nàng hướng Lâm Phong thổ lộ thì đã hiểu rõ rồi, chỉ cần có thể cùng Lâm Phong ở một chỗ cũng đã đủ rồi, nếu không có danh phận nàng cũng không oán, chỉ cần trong lòng Lâm Phong có thể có nàng là được.

Kỳ thật ý nghĩ của Đoàn Hân Diệp rất đơn giản, thích một người cũng chỉ đơn giản như vậy.

Lâm Phong đi lên trước nắm tay Đoàn Hân Diệp, hơi dùng sức nắm thật chặt, khiến tươi cười nơi khóe miệng Đoàn Hân Diệp càng rực rỡ.

- Hân Diệp, đêm nay nhị hoàng tử cử hành dạ yến, mở tiệc chiêu đãi đế quốc Long Sơn cùng với người nước Thiên Phong, cùng với một số người Tuyết Nguyệt, nàng cùng đi với ta đi.

Lâm Phong đột nhiên mở miệng nói khiến Đoàn Hân Diệp hơi ngạc nhiên, lập tức nhìn Lâm Phong nói:

- Thực sự?

- Chẳng lẽ nàng cho là ta sẽ lừa nàng sao?

Lâm Phong làm cái mặt quỷ, cười nói.

- Cảm ơn huynh, Lâm Phong.

Ánh mắt Đoàn Hân Diệp ửng đỏ, nhưng lại có chút hơi ướt át, giờ phút này trong lòng của nàng thật ấm áp.

- Hân Diệp, nàng làm cái gì vậy.

Lâm Phong giúp Đoàn Hân Diệp lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, có chút bất đắc dĩ nói.

- Ta vui mừng mà.

Đoàn Hân Diệp cũng dùng ống tay áo mình lau mắt, không hề bận tâm đến hình tượng. Nàng quả thật rất cao hứng, Lâm Phong nói mang nàng đi tham gia dạ tiệc, đây chính là nàng không lấy thân phận công chúa tham gia, mà là lấy thân phận nữ nhân của Lâm Phong mà tới.

Hơn nữa, dạ tiệc hôm nay vô cùng đặc biệt, Tuyết Nguyệt một phương cũng sẽ có một ít người địa vị tôn quý sẽ xuất hiện trong buổi tiệc, hành động của Lâm Phong chính là muốn ở trước mặt mọi người tuyên bố, Đoàn Hân Diệp là người của Lâm Phong hắn, hành động này nhìn như bé nhỏ không đáng kể, nhưng đối với Đoàn Hân Diệp mà nói lại là một loại công nhận.

- Nàng đã làm cho ta nhiều như vậy, ta làm nhiều hơn nữa cũng không đủ.

Lâm Phong thở dài, so sánh với việc hắn công nhận Đoàn Hân Diệp mà nói, trước kia hắn muốn ở trước mặt người khác thừa nhận nàng là nữ nhân của hắn càng khó hơn. Đoàn Hân Diệp là công chúa cao quý, mà khi đó Lâm Phong hắn, ngoại trừ là một thống lĩnh bên ngoài thành Dương Châu thì chỉ có một chút thiên phú, những kẻ theo đuổi Đoàn Hân Diệp có thân phận hay thực lực đều tốt hơn hắn rất nhiều.

Đương nhiên, tình huống bây giờ lại có chút khác biệt, Lâm Phong hắn là con của Nguyệt Mộng Hà, ba chữ Nguyệt Mộng Hà này cũng không đại biểu ý nghĩa khác. Mặt khác, Lâm Phong ở bên bờ sông Tương Giang cũng hướng Tuyết Nguyệt tuyên bố sự hiện hữu của hắn, hôm nay người nào Tuyết Nguyệt mà không biết Lâm Phong hắn, hắn đã có thể được tính là xứng đôi với Đoàn Hân Diệp rồi.

Đoàn Hân Diệp nghe được lời Lâm Phong nói, cười yếu ớt nói:

- Ta đi tắm trước, huynh chờ ta.

- Ừ.

Lâm Phong gật đầu, lúc này hai người đã đi tới phủ đệ giữa núi nơi Đoàn Hân Diệp ở lại, ở mặt sau phòng ngủ của Đoàn Hân Diệp có một gian thạch phủ, có một hồ nước nóng chuyên biệt, loại này được thiết kế tinh diệu, cũng chỉ có nhà quyền quý, quý tộc một chút mới có, Đoàn Hân Diệp là công chúa cao quý, đương nhiên cũng sẽ có, không kỳ quái.

- Lâm Phong, huynh giúp ta canh chừng nha.

Đoàn Hân Diệp ngọt ngào cười, lấy phục sức yêu thích thông qua cửa đá phía sau phòng ngủ tiến vào suối nước nóng trong thạch thất, từ trong phòng ngủ cũng có thể nhìn thấy trong thạch thất tỏa ra hơi nóng cùng hương hoa thơm ngát.

Rất nhanh, tiếng nước chảy truyền ra, tiếng động tắm rửa không ngừng bay vào tai Lâm Phong khiến Lâm Phong buồn bực vô cùng, Đoàn Hân Diệp tắm rửa không ngờ lại không đem cửa đá đóng lại, đây cũng quá tin tưởng Lâm Phong hắn đi?

- Hân Diệp, nàng không sợ ta sẽ nhìn lén nàng sao.

Lâm Phong buồn bực nói, tuy rắng ý chí của hắn cứng cỏi, định lực rất mạnh, nhưng loại tiếng tắm rửa tiếng nước chảy hấp dẫn quá lớn, sẽ luôn làm cho người khác sinh ra mơ mộng vô tận.

- Huynh cũng không phải chưa xem qua.

Giọng nói Đoàn Hân Diệp vui cười truyền ra, khiến Lâm Phong ngẩn ngơ trí nhớ dường như bay về tình cảnh ở cấm địa Tử Kim Sơn ở Ma quốc, trong đầu càng thêm miên man mơ màng.

Quá trình ngắn ngủi nhưng Lâm Phong lại cảm giác đã qua rất lâu, lúc Đoàn Hân Diệp đi ra mang theo nụ cười nhẹ ngọt ngào, có vài phần nghịch ngợm nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong cười khổ không ngừng, nhìn Đoàn Hân Diệp trước mắt như hoa sen mới nở, đẹp, cao quý, thanh nhã, như vẻ đẹp yên tĩnh của u lan trong cốc, sau khi tắm rửa cả người Đoàn Hân Diệp dường như đều tỏa ra sự sáng bóng mê người, hơn nữa trên người mang theo mùi thơm tự nhiên thơm ngát cũng làm người khác say mê.

- Như thế này sẽ không khiến huynh mất mặt à nha.

Đoàn Hân Diệp khẽ cười nói, khiến trong lòng Lâm Phong không biết là tư vị gì, Đoàn Hân Diệp là công chúa tôn quý, vẫn còn sợ khiến hắn mất mặt.

- Hân Diệp, đứng bên cạnh nàng, ta sẽ cảm thấy áp lực rất lớn.

Lâm Phong cười khổ lắc đầu.

- Hừ.

Đoàn Hân Diệp không nhìn Lâm Phong tiến lên ôm cánh tay Lâm Phong, một cỗ mùi thơm thiếu nữ thơm ngát thấm vào ruột gan, không ngừng tiến vào hơi thở của Lâm Phong, khiến Lâm Phong sờ sờ cái mũi, nhịn xuống.

- Lâm Phong, chúng ta đi thôi.

Đoàn Hân Diệp dịu dàng nói.

- Đi?

Lâm Phong cười khổ, chỉ chỉ sắc trời bên ngoài, nói:

- Nàng xem thời gian dạ tiệc tới rồi sao?

Đoàn Hân Diệp nhìn ra, ánh trời chiều chiếu vào trong phủ đệ, sắc trời còn chưa tối, điều này làm Đoàn Hân Diệp xấu hổ cười, là nàng có chút kích động, hiện tại đi qua, dạ tiệc chắc chắn còn chưa bắt đầu đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui