Tuyệt Thế Vũ Thần

Trong hoàng thành, việc được bàn tán nhiều nhất vẫn là Lâm Phong diệt Thánh viện, xây dựng lại Vân Hải, nhập vào hoàng thành.

Danh tiếng của Lâm Phong mỗi ngày đều bị vô số người nhắc đến, hễ nhắc tới tên hắn, phần lớn mọi người là sùng kính, ngưỡng mộ, lúc nam nhi tuổi trẻ thì có thể có tư cách khinh cuồng, ngay cả bản thân mình cũng là một thứ đáng giá, tuyệt vời.

Đương nhiên cũng có nhiều người đối với Lâm Phong phi thường khó chịu, giống như lúc này, có một người đứng thẳng ngoài cửa Vân Hải tông.

Mục Thanh đã tới Tuyệt Nguyệt được một thời gian, với tư cách của người nước Thiên Phong. Trước kia Mục Thanh cũng không có ở cùng một chỗ với những người khác, cũng phải bởi vì thiên phú của hắn không đủ mạnh, không có tư cách, trên thực tế, ngoài hoàng tử Phong Trần và Thiên Phong Thất Sứ ra, hắn là kẻ duy nhất đến Tuyết Nguyệt rồi mà có thể giao phong với Thiên Phong Thất Sứ.

Trên thực tế, số người tham gia đại hội Tuyết Vực mãi chưa được quyết định, là lo lắng sẽ có biến cố phát sinh.

Bởi vì, khi thời gian còn chưa hoàn toàn xác định, cũng không ai biết kết cục cuối cùng sẽ như thế nào, lấy những thiên tài kia mà nói, nếu chẳng may có người ở thời điểm cuối cùng đột phá tu vi thì sao?

Thời điểm cảnh giới ngang nhau, cho dù có người thực lực mạnh hơn so với người khác, nhưng một khi người khác đột phá một tầng, thực lực không những mạnh hơn, chênh lệch còn rất lớn.

Với người bình thường, người hùng mạnh nhất trong một cảnh giới là có thể dễ dàng giết chết người đồng cấp với mình.

Tuy nhiên lại có người không cho là như vậy, ít nhất Mục Thanh hắn không cho rằng như thế.

Mục Thanh năm nay chưa đến hai mươi, tu vi là Huyền Vũ cảnh tầng năm, thiên phú dị bẩm, chính là đệ tử xuất sắc nhất Vạn Tượng Tông của nước Thiên Phong, hắn cũng không gia nhập Thiên Phong Thất Sứ, bởi vì hắn không muốn cùng những người khác nổi danh, độc hành, trong lòng chỉ có bản thân.

- Nghe nói Lâm Phong có thể đánh chết cường nhân Huyền Vũ cảnh tầng năm, không biết trước mặt công pháp của Vạn Tượng ta còn có thể có dáng vẻ kiêu ngạo gì, mà ngay cả cửa tông môn cũng không dám bước ra.

Mục Thanh thì thào trong lòng, đứng đối mặt với Vân Hải tông.

Trong Vân Hải tông, rất nhiều người đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào Mục Thanh, nhưng không ai dám đi ra, một khi bọn họ đi ra, Mục Thanh liền giết.

Về phần ba mươi sáu vị nữ tử, thực lực tuy mạnh, nhưng bọn họ ở trong Vân Hải tông là một loại tồn tại đặc thù, Lâm Phong không có ở đây, không ai có thể ra lệnh cho các nàng làm cái gì.

Các nàng cũng rất cố chấp, chỉ nghe Lâm Phong, bởi vậy mới có cục diện như bây giờ.

- Lâm Phong không phải rất kiêu ngạo, ngông cuồng ư, ta đợi ở đây đã hai canh giờ, vì sao hắn còn co đầu, rút cổ ở trong tông môn, không dám bước ra, buồn cười.

Mục Thanh lạnh lùng nói, thanh âm cuồn cuộn truyền vào, cả Vân Hải tông lớn như vậy đều có thể nghe được thanh âm đó, đám người tiến đến xem náo nhiệt cũng có chút nghi hoặc.

Người này thật lớn lối, tới cửa khiêu chiến Lâm Phong, nhưng vì sao Lâm Phong vẫn không hiện thân, chẳng lẽ thật sự sợ hãi người này hay sao?

Nhưng mà bọn hắn ngẫm lại liền cảm giác không đúng, Lâm Phong từng một mình đánh chết năm cường nhân Huyền Vũ cảnh tầng năm, hắn còn nghĩ áp chế sự tồn tại cường đại của Huyền Vũ cảnh tầng sáu, sao có thể mang tâm sợ hãi, Lâm Phong không bước ra có lẽ đang bế quan tu luyện cũng nên.

Trong Vân Hải tông có không ít người, một đám ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Mục Thanh. Lúc này bọn hắn cũng ý thức được, tuy rằng bọn họ là một đội thiết kỵ hùng mạnh, nhưng lực lượng từng binh sinh cũng không phải rất mạnh, cường nhân Huyền Vũ cảnh không nhiều lắm, đối mặt với người thực lực mạnh hơn, bọn họ có nhiều người cũng vô dụng, dù sao cũng không có khả năng mấy vạn quân sĩ lao tới đối phó với một mình Mục Thanh.

Mỗi người Vân Hải tông đều yêu cầu không ngừng tăng thực lực lên, muốn cho mọi người, ở tình huống Lâm Phong không có mặt cũng có thể một mình phụ trách, đây mới là tông môn hùng mạnh thật sự, mà không phải chỉ trông vào một người.

- Lần này Mục Thanh ta khách khí đến là vì mời Lâm Phong, nếu như không ra, coi thương ta, chớ trách ta tiến vào Vân Hải tông máu chảy thành sông.

Mục Thanh hiện lên ý sắc bén, ngạo nghễ vô cùng, Lâm Phong không đi ra, hắn liền giết đi vào, tiến vào bên trong Vân Hải tông.

Không ai đáp lại hắn, chỉ thấy trước cửa Vân Hải tông, thân thể Hỏa lão chậm rãi vòng qua, hướng đám người thản nhiên nói:

- Chúng ta đi.

Dứt lời hắn lại mang theo đoàn người trực tiếp bước vào trong Vân Hải tông, mặc Mục Thanh một mình đứng ở đó.

- Được, tốt lắm.

Sắc mặt Mục Thanh cứng đờ, lập tức bước tới, thân như ảo ảnh, ngay lập tức biến mất tại chỗ, trực tiếp đứng trước của Vân Hải tông, bước vào trong Vân Hải tông.

Lâm Phong không ra ngoài, hắn liền lấy sát phạt bức Lâm Phong đi ra.

Tuy nhiên, ngay khi Mục Thanh bước vào Vân Hải tông, hắn chỉ thấy bóng dáng phía trước mờ dần, mơ hồ, dường như có chút vặn vẹo, hư vô, ngay sau đó, biến mất trước mặt hắn.

- Trận pháp!

Đôi mắt Mục Thanh kinh hãi, thời điểm bước vào Vân Hải tông, tất cả dường như đều trở nên mờ mịt, giờ phút này hắn cũng thấy không rõ tình cảnh bên ngoài, chỉ thấy sương mù màu trắng, khiến hắn ngay cảm giác phương hướng cũng mất đi.

Thoáng lên, Mục Thanh lấy tốc độ cực nhanh chạy về phía trước, nhưng một lát sau, hắn phát hiện mình vẫn ở giữa sương mù, căn bản là không đi ra được, sương mù này dường như dài vô tận.

Sắc mặt Mục Thanh cứng ngắc, cái gọi là ảo cảnh, không chỉ là ảo ảnh bên ngoài mà còn là ảo ảnh bên trong, ảnh hưởng đến cảm quan của con người, khiến họ cảm giác tất cả đều không chân thực, nhưng thật ra là tâm trí bọn họ lâm vào trong cảnh được bố trí, giãy dụa ở trong.

Lúc này trước mắt Mục Thanh xuất hiện một hành lang dài, hành lang này dường như dài vô tận, vĩnh viễn không đi ra được.

- Trận pháp, một bộ ảo trận.

Ánh mắt đám người đứng ngoài Vân Hải tông đều hoảng sợ, trước mắt bọn họ xuất hiện một đoàn người, mà đoàn người này rõ ràng là người vừa rồi còn đứng ở trong Vân Hải tông, chẳng qua giờ phút này, bọn họ và Mục Thanh đổi vị trí cho nhau, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy Mục Thanh, nhưng Mục Thanh lại không nhìn thấy bọn họ.

Tại cửa tông môn, rõ ràng có một đám sương khói lượn lờ dâng lên, đem toàn bộ thân thể Mục Thanh chôn vùi trong đó, thẳng đến khi biến mất hoàn toàn trong mắt đám người.

- Trận pháp thật lợi hại, thật không ngờ, Vân Hải tông này lại bố trí một bộ ảo trận, phòng ngừa kẻ thù bên ngoài, cũng không biết trận pháp này là do người phương nào bày trận.

Rất nhiều người âm thầm nói trong lòng, Vân Hải tông lật đổ Tuyết Nguyệt thánh viện, nhập vào Hoàng thành, xem ra cũng đã làm một ít chuẩn bị đều phòng ngừa, không ngờ trận pháp này ngay cả cường nhân Huyền Vũ cảnh tầng năm đều bị vây khốn, lợi hại.

Nhưng Hỏa lão và ánh mắt đám người Vân Hải tông thì không nhẹ nhàng như vậy, Mục Thanh là vì hoàn toàn không hiểu trận pháp mới có thể bị nhốt, nếu đổi lại là một Huyền Vũ cảnh tầng năm am hiểu trận pháp, chỉ sợ không vây khốn được quá lâu.

Hơn nữa, nghe nói, Mục Thanh là thay mặt người khác tới mời Lâm Phong, nếu như Lâm Phong chậm chạp không trở về, có phải sẽ có những cường nhân khác tới hay không, nói như vậy, Vân Hải tông cũng có chút không ổn.

- Sao lại thế này?

Ngay tại lúc đám người đang suy nghĩ, một giọng nói từ rất xa truyền đến, ánh mắt đám người Vân Hải tông vui mừng, quay đầu lại liền nhìn thấy một người một thú từ đằng xa đi đến.

Mãnh thú Cùng Kỳ không ngừng huy động cánh chim, hướng tới bên này, mà người Vân Hải tông nhìn thấy bóng dáng trên yêu thú thì đều lộ ra ý cười.

Lâm Phong đã trở lại.

Chỉ cần Lâm Phong trở về, tất cả vấn đề đều đã được giải quyết, hiện giờ Lâm Phong đã thành tín ngưỡng của Xích Huyết thiết kỵ, là tín ngướng của Vân Hải tông.

Lâm Phong từ Linh Vũ cảnh đến Huyền Vũ cảnh, thậm chí cho tới bây giờ cũng là một người giết năm cường nhân Huyền Vũ cảnh tầng năm, giết người Huyền Vũ cảnh cấp bậc thấp giống như đưa tay lấy đồ trong túi, những người này đều nhìn Lâm Phong đang bước tới một cách chăm chú.

Có đôi khi yên tĩnh, bọn họ sẽ cảm thán một tiếng, Lâm Phong quái vật, dường như không có chuyện gì có thể ngăn cản hắn đi về phía trước, chỉ cần Lâm Phong không chết, tất sẽ có ngày bước lên đỉnh cao.

- Lâm Phong!

Ánh mắt những người khác cũng là hiểu rõ, khó trách đối mặt với khiêu khích của Mục Thanh, Lâm Phong vẫn không đi ra đánh một trận, hóa ra Lâm Phong vốn không ở trong Vân Hải tông, đi ra ngoài đến giờ mới trở lại.

Xem ra lại có trò hay để nhìn.

Cánh chim của yêu thú Cùng Kỳ vỗ mạnh, Lâm Phong trực tiếp bước ra khỏi người Cùng Kỳ bay xuống, đi đến trước mặt mọi người, nhưng đôi mắt hắn lại hiện lên tia sắc bén hướng tới phía trong huyễn trận.

- Lâm Phong, người này tự xưng là Mục Thanh của nước Thiên Phong, tới mời ngươi đi một nơi, hơn nữa còn nói muốn cùng ngươi luận bàn một phen, ngươi không ra, hắn liền giết người, cứ có người bước ra khỏi tông môn hắn đều giết chết, cuối cùng chính hắn bước vào tông môn mới bị ảo cảnh vây khốn.

Hỏa lão hướng Lâm Phong giải thích, Lâm Phong vẫn đứng đó, không nhúc nhích, ánh mắt hiện lên tia hàn quang sác bén, lại là nước Thiên Phong!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui