Tuyệt Thế Vũ Thần

Hai con ngươi của Lâm Phong quá mức vô tình, dường như miệt thị trăm dân, nói lẽ trời vô tình, muốn coi vạn vật là chó rơm.

Nguyệt Thanh Sơn và Nguyệt Thiên Mệnh nhìn chằm chằm đôi con ngươi, hai người mặc dù trong lòng run rẩy nhưng không có ai dời nửa bước, vẫn đứng ở đó, che trước mặt Lâm Phong.

Lâm Phong không thể mang Đoàn Hân Diệp rời đi, nhất định không thể.

Hai người chỉ thấy môi của Lâm Phong mấp máy, ngay sau đó là một chữ từ miệng Lâm Phong phun ra.

- Cút!

- Cút, cút, cút....

Trong hư không đều là một âm này vang vọng, âm thanh mênh mông nhưng lại ẩn chứa một trận cuồng phong, như thể là Ma chi cuồng phong đánh vào trên người mọi người.

Nguyệt Thanh Sơn vẫn nhìn chằm chằm Lâm Phong như cũ, nhưng giờ phút này ông ta lại rõ ràng cảm nhận được một cỗ ma khí từ trên người Lâm Phong tỏa ra, hơi thở Ma đạo khủng bố.

Xuyên thấu qua cặp đồng tử của Lâm Phong ông ta nhìn thấy khí tức ma đạo nồng đậm đến cực điểm, khí tức ma đạo đáng sợ.

Giờ khắc này, dường như có một thanh kiếm, Ma Đạo Chi Kiếm, ở trong ánh mắt của Lâm Phong, giống như người ngăn giết người, thần ngăn sát thần.

Không ai có thể ngăn cản quyết tâm của Lâm Phong, nếu có người muốn chắn đường hắn, hắn tụ tập ma khí trong lòng, giết hại muôn dân trong thiên hạ, ai chống đỡ hắn liền giết người đó.

Tâm mọi người theo âm thanh rống giận của Lâm Phong mà run rẩy, không ngờ lúc này Lâm Phong lại bộc phát ra quyết tâm đáng sợ như thế, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản hắn, chư thiên thần ma đều không được, muốn ngăn cản, hắn sẽ tiêu diệt, tàn sát tất cả.

Dưới khủng cảnh khí tức khủng bố này, tâm Nguyệt Thiên Mệnh không kìm nổi, sinh ra ý sợ hãi nhè nhẹ, đúng vậy, không phải rung động, mà là sợ hãi.

Dưới cỗ khí tức ma đạo này, như thể là khí tức tàn sát chư thiên của thần ma, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản, trực tiếp xâm nhập nội tâm của hắn.

Lúc này, hắn lại sinh ra một cỗ cảm giác nhìn như vớ vẩn, chỉ cần hắn cản Lâm Phong, Lâm Phong liền sẽ động thủ giết hắn, hơn nữa còn có thể giết hắn.

Không chỉ là Nguyệt Thiên Mệnh hắn, cho dù là Nguyệt Thanh Sơn, nếu muốn ngăn cản Lâm Phong, Lâm Phong cũng muốn giết, tàn sát tất cả, không người nào có thể ngăn cản.

Loại cảm giác này quá mức chấn động, cũng quá mức đáng sợ.

- Đúng nó, là nó....

Nguyệt Thanh Sơn thì thào nói nhỏ, trong lòng lại điên cuồng run rẩy, từ trong mắt Lâm Phong ông ta rõ ràng thấy được bóng dáng của nó, đúng là đáng sợ như vậy, hóa ra là nó ở trong cơ thể Lâm Phong.

Thân thể hơi hơi run rẩy, ánh mắt cũng run rẩy, suy nghĩ của Nguyệt Thanh Sơn lại có chút loạn, không ngờ là ở trong thân thể Lâm Phong.

- Nghiệt duyên, đây là nghiệt duyên a.

Nguyệt Thanh Sơn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, ngày xưa ông ta không thể ngăn cảm Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà, hôm nay, ông ta nhất định cũng không thể ngăn cản Lâm Phong và Đoàn Hân Diệp rồi.

Lịch sử tương tự như thế lại một lần nữa xuất hiện.

Hiện giờ, đã không ai có thể ngăn cản Lâm Phong rồi, Lâm Phong đã hóa điên, chỉ thiếu chút nữa, Lâm Phong liền có thể điên thật, bắt đầu nhập ma, tàn sát thiên hạ.

- Thiên Mệnh, để hắn đi thôi.

Nguyệt Thanh Sơn thở dài một tiếng, lôi kéo thân thể của Nguyệt Thiên Mệnh tránh ra, không có ngăn cản Lâm Phong nữa. Ông ta ngăn không được Lâm Phong, nếu thực sự muốn ngăn cản sẽ chỉ dẫn đến một hồi biến động lớn.

- Ma kiếm, đó là khí tức của ma kiếm.

Nguyệt Thanh Sơn từ trong con ngươi Lâm Phong thấy được Ma Đạo Chi Kiếm kia, khó trách ngày đó, Lâm Phong cũng ở đó, hơn nữa dường như là phát hiện ra nguyên khí địa mạch trước một đám người.

Hóa ra, Quan Kiếm Phong đối diện Cửu Kiếm Sơn nổ tung, ma kiếm phá nát phong ấn, chính là do Lâm Phong dẫn động, mà ma kiếm không có đi nơi khác, vậy mà lại ở trong thân thể Lâm Phong, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát.

Chỉ cần ông ta và Nguyệt Thiên Mệnh lại ngăn cản Lâm Phong, Lâm Phong sẽ liều lĩnh dẫn động lực lượng ma kiếm hóa thân ma đạo tàn sát tất cả.

Lâm Phong thật sự sẽ giết ông ta và Nguyệt Thiên Mệnh, sẽ không lưu tình, bọn họ thật sự chọc giận Lâm Phong, tất cả đều bởi vì Đoàn Hân Diệp, công chúa điện hạ cao quý tinh thuần kia.

Nguyệt Thiên Mệnh bị Nguyệt Thanh Sơn lôi kéo, nhường đường, cả người hung hăng run rẩy.

Tránh ra? Vậy mà hắn phải tránh ra!

Phải để cho Lâm Phong mang Đoàn Hân Diệp đi, mang đi công chúa xinh đẹp trong người có hôn ước với hắn, đi làm chuyện nam nữ.

Nghĩ vậy, đôi mắt Nguyệt Thiên Mệnh đã rét lạnh tới cực hạn, lại có thêm vài phần vặn vẽo, nhưng tay Nguyệt Thanh Sơn vẫn gắt gao giữ tay hắn, không cho hắn di chuyển một chút.

Hắn đương nhiên hiểu được dụng tâm của Nguyệt Thanh Sơn, trên thực tế, vừa rồi đứng trước mặt Lâm Phong, làm sao sẽ không cảm giác được khí tức ma đạo đáng sợ kia của Lâm Phong.

Nhưng để hắn như vậy, nhìn Lâm Phong mang Đoàn Hân Diệp ở trước mắt rời đi, đối với hắn mà nói, thì cũng như lấy đao đâm vào tim hắn, rất đau, rất khó chịu.

Mọi người cũng đều nhìn hư không, ánh mắt tất cả đều là hoảng sợ, Lâm Phong lúc này thật đáng sợ, cho dù bọn họ không có đứng trước mặt Lâm Phong vẫn có thể cảm nhận được khí tức ma đạo này từ trên người Lâm Phong phóng thích ra, giống như Nguyệt Thanh Sơn và Nguyệt Thiên Mệnh lại ngăn cản hắn, Lâm Phong hắn sẽ rơi vào ma đạo, ngay cả ngoại công và huynh trưởng trước mặt đều muốn giết.

Cuối cùng, ở trước mặt Lâm Phong, hai đại cường giả Nguyệt Thanh Sơn và Nguyệt Thiên Mệnh đều lui ra, mở đường đi ra, không dám ngăn cản Lâm Phong nữa, để Lâm Phong rời khỏi.

Ánh mắt của Lâm Phong lạnh lùng liếc nhìn Nguyệt Thanh Sơn và Nguyệt Thiên Mệnh một cái, lạnh lùng nói:

- Nếu người nào đánh tiếp, quấy nhiễu ta cứu Hân Diệp, ta chắc chắn giết không tha, không ngại bất cứ giá nào.

Giọng nói Lâm Phong hạ xuống, bước chân ra, gào thét rời đi, nháy mắt liền biến mất trước mặt mọi người.

Hô...

Mọi người thở ra một hơi dài, cỗ cảm giác bị đè nén cũng biến mất không thấy nữa, giống như Lâm Phong vừa đi liền biến mất, thời điểm Lâm Phong còn ở đây, bọn họ lại có loại cảm giác thở dốc.

Đoàn Vô Nhai, Nguyệt Thanh Sơn, Nguyệt Thiên Mệnh... Mọi người đều nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Phong, ánh mắt nghi hoặc, có lẽ suy nghĩ trong lòng bọn đều không phải.

Sau khi Lâm Phong rời đi, ôm thân thể của Đoàn Hân Diệp ở trong hư không lao nhanh, nhanh đến mức tận cùng, giống như một cơn gió thổi qua hư không.

Lúc này thân thể hắn quá nóng, như ngọn lửa thiêu đốt, cỗ nhiệt độ này đều là từ trên người Đoàn Hân Diệp truyền đến.

Mà Đoàn Hân Diệp lúc này thậm chí đã mất đi lý trí, hai chân quấn quanh trên người hắn, cả người gắt gao kề cận hắn, hơi thở như hoa lan hương thơm say lòng người, làm cho linh hồn lòng người đều không giữ được, quá mức mê hoặc.

- Tới rồi.

Lâm Phong nhìn xuống Khê Lâm nơi Đoàn Hân Diệp ở, sải bước nhảy qua, từ trong hư không rớt xuống, thậm chí không có cùng thị nữ phía ngoài lên tiếng chào hỏi, trực tiếp đi vào vách núi trong Khê Lâm, động phủ của Đoàn Hân Diệp.

Từng thân ảnh nhanh chóng tiến đến, đều là thị nữ của Đoàn Hân Diệp, các nàng đều thủ vệ chung quanh, nhìn thấy bên này có dị động cũng ngay lập tức phát hiện.

- Canh gác địa phương này, phong tỏa, bất cứ kẻ nào cũng không được bước vào nửa bước, quan hệ tới tính mạng của Hân Diệp, nhớ kỹ.

Một giọng nói cuồn cuộn truyền ra, khiến thân thể những thị nữ này cứng đờ, lập tức một đám nhìn nhau, sau đó gật đầu, thân hình biến mất, tất cả đều tản ra.

Giọng nói kia là giọng nói của Lâm Phong, địa vị của Lâm Phong trong lòng công chúa, các nàng đều hiểu rõ, nếu Lâm Phong nói như vậy có lẽ công chúa gặp nguy hiểm gì, các nàng đương nhiên phải nghe theo.

Đóng cửa động phủ trong vách núi, trong khuê phòng của Đoàn Hân Diệp, Đoàn Hân Diệp được Lâm Phong đặt trên giường mềm mại, hai mắt mê ly, cả người đỏ bừng, nhưng lại đang không ngừng rút đi quần áo của mình, trong mắt lộ vẻ lửa nóng, mà trong lửa nóng này lại có vài phần lý trí e lệ, mắt nóng đỏ bừng như lửa dường như muốn nhỏ ra máu.

- Lâm Phong, ta thật sự chịu không nổi, muốn ta được không.

Đoàn Hân Diệp rút đi váy dài tiên tử trên người, lộ ra cánh tay thon dài bóng loáng, da thịt ngọc nữ mềm mại thoải mái như thế, mang theo sự co dãn mềm dẻo, gắt gao ôm lấy cánh tay Lâm Phong, lúc nói chuyện, hương khí mê ly phun trên mặt Lâm Phong khiến hô hấp của hắn đều trở nên dồn dập.

Lâm Phong không phải thánh hiền, hắn chỉ là nam nhân bình thường, hơn nữa còn là nam nhân chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ.

Một công chúa tựa như tiên tử, mỹ nhân cao quý, ngọc thể lộ nửa, hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, hô muốn hắn muốn nàng, Lâm Phong hắn nếu còn có thể duy trì thản nhiên, vậy thì “Không bằng cầm thú”.

Hô hấp của Lâm Phong dần dần trở nên dồn dập, chỉ thấy một tay Đoàn Hân Diệp ôm cổ hắn, một tay thả trên người mình, không ngừng đem từng kiện quần áo đẹp đẽ quý giá cởi ra, quần áo trên người nàng trở nên rối loạn, mà khe rãnh tuyết trắng đầy đặn kia đập vào mắt Lâm Phong làm cho tâm trí người ta nổ tung.

- Lâm Phong, mau....

Đoàn Hân Diệp nói mê giống như giọng nói, thân thể hơi hơi hướng lên trên, khiến Lâm Phong chỉ cảm thấy đầu ầm một tiếng nổ vang, ánh mắt nóng đỏ, dường như cũng mất đi lý trí.

Cúi đầu xuống, hai tay Lâm Phong đặt ở nơi mềm mại kia, chậm rãi vuốt ve, mà bờ môi của hắn hôn từ môi của Đoàn Hân Diệp hôn đến hai vai, hôn qua từng tấc da thịt như tuyết.

Cuối cùng, sau khi tình cảm mãnh liệt, theo một tiếng gầm của Lâm Phong cùng tiếng rên rỉ của Đoàn Hân Diệp, hai người hoàn hoàn chỉnh chỉnh kết hợp thành một khối, mê say, như mộng, linh hồn và thể xác kết hợp, cùng như điên cuồng trên giường, trong phòng ngủ Đoàn Hân Diệp tràn đầy xuân sắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui