Tuyệt Thế Vũ Thần

Một phen mây mưa, vài lần xuân tình, dư vị qua đi, Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp nằm ở trên giường, một hồi không nói gì.

Trên người Đoàn Hân Diệp vẫn khí lửa nóng, tuy nhiên lại không phải là dục hỏa mà là nhiệt tình hỏa, dư vị chưa tán, thân hình tuyệt vời kia như được gột rửa, trắng nõn như tuyết, làm cho người ta liếc mắt nhìn sẽ sinh ra cảm giác vô tận.

Tay Lâm Phong vuốt ve trên người Đoàn Hân Diệp, lướt qua từng tấc da thịt của Đoàn Hân Diệp, trong lòng vẫn mang theo ngọn lửa chưa từng tắt, hai người đều là lần đầu nếm thử trái cấm, Đoàn Hân Diệp bởi vì dược lực mà điên cuồng đòi lấy, mà Lâm Phong chính là tu sĩ võ đạo, thân thể cường kiện vô cùng, cũng có thể không ngừng ban cho, hai người đều thưởng thức tư vị như tiên kia.

Lúc này, thân thể Đoàn Hân Diệp hơi giật giật, rúc vào trong ngực Lâm Phong, đầu chôn vào trong ngực Lâm Phong, e lệ khôn cùng, giờ phút này nàng liếc nhìn Lâm Phong cũng không dám, nàng không ngờ sẽ điên cuồng như thế.

Lâm Phong cũng là ôm chặt Đoàn Hân Diệp, trong đôi mắt tràn đầy nhu tình như nước.

- Hân Diệp, nàng sẽ không trách ta chứ.

Lâm Phong đột nhiên thấp giọng hỏi một câu, việc lần nàu dù sao cũng là ngoài ý muốn, thực sự không phải là mong muốn của Đoàn Hân Diệp, mà là bị dược lực bắt buộc.

Đầu Đoàn Hân Diệp ở trong ngực Lâm Phong, không ngừng lắc, nàng làm sao sẽ trách Lâm Phong, cho dù không có chuyện ngoài ý muốn này, sớm muộn gì nàng cũng là người của Lâm Phong, hơn nữa Lâm Phong cũng chỉ là vì cứu nàng mà thôi.

Nếu không phải là Lâm Phong ở bên người, nàng mới là ôm hận cả đời, hậu quả chính nàng đều không dám nghĩ tới.

- Bọn họ cũng hoài nghi là ta làm, nàng không nghi ngờ sao?

Lâm Phong thấp giọng hỏi, chỉ thấy Đoàn Hân Diệp đang cúi đầu trong ngực hắn, lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt trong như nước chỉ có một chữ tình, trên mắt vẫn còn đỏ ửng chưa tan, cực kỳ kinh diễm động lòng người.

- Đừng nói là không thể nào là huynh, cho dù là huynh ta cũng nguyện ý nhận.

Đoàn Hân Diệp ôn nhu nói, trong đôi mắt đẹp thâm tình như vậy không thể che dấu, Lâm Phong thở dài, ôm thật chặt thân thể của Đoàn Hân Diệp, có vợ như thế, chồng còn có gì để đòi hỏi.

Nếu không có lời của Mộng Tình, có lẽ Lâm Phong sẽ đem toàn bộ tình yêu dồn vào trên người cô gái cao quý lại không có nửa điểm ngạo khí, chỉ có thuần khiết thâm tình như nước này đi.

- Lâm Phong, huynh sẽ lấy ta sao?

Một giọng nói giống như nói mê từ Đoàn Hân Diệp truyền tới, khiến ánh mắt Lâm Phong nhíu lại, chỉ cảm thấy cả người gánh trọng trách thật lớn.

- Xin lỗi, ta không nên hỏi như thế.

Đoàn Hân Diệp thấy Lâm Phong không trả lời, lập tức bổ sung một câu, giọng nói hơi nhỏ không thể che dấu vẻ mất mát, dường như nước mắt đều muốn chảy ra.

Chỉ một giọng nói liền khiến Lâm Phong cảm giác có chút đau lòng, hắn và Đoàn Hân Diệp cũng đã như vậy, nhưng Đoàn Hân Diệp lại vẫn như trước không cầu danh phận, thậm chí còn nhận sai, Đoàn Hân Diệp chính là Công chúa cao quý, hơn nữa việc này chỉ sợ rất nhanh sẽ truyền đi, nếu hắn không cưới Đoàn Hân Diệp, Đoàn Hân Diệp sẽ làm người như thế nào.

- Sẽ, nhất định sẽ lấy.

Lâm Phong ôm chặt lấy thân thể của Đoàn Hân Diệp, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên nghị, Lâm Phong hắn sao có thể phụ lòng công chúa xinh đẹp nhu tình này đâu.

Đoàn Hân Diệp đã cho hắn tất cả mọi thứ có thể cho.

Đứng dậy, Lâm Phong bế thân thể Đoàn Hân Diệp lên, khiến Đoàn Hân Diệp hô nhỏ một tiếng, ngay sau đó nhìn thấy Lâm Phong ôm chính mình đi đến cái ao suối nước nóng bên kia, sắc mặt không khỏi đỏ lên, lại đem đầu giấu đi.

Nàng thế nhưng cùng Lâm Phong tắm rửa một chỗ, chỉ cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.

...

Sáng sớm, một luồng ánh mặt trời chiếu vách núi cùng dòng suối phía trên.

Ở ngoài Khê Lâm, có không ít người đang đứng, một đám người này sắc mặt khó coi, tràn đầy sát khí.

Những người này có nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, có Nguyệt Thiên Mệnh còn có cả mội đám thị vệ áo bào đen cả người lộ ra hơi thở mãnh liệt.

Ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm vách núi bên trong Khê Cốc.

Trong động phủ sâu trong Khê Cốc, xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng đều biết lại cũng không biết, nhưng đối với bọn họ mà nói, nếu thật sự không biết còn tốt hơn, biết chỉ làm cho trong lòng bọn họ như bị hàng vạn con kiến cắn, cực kỳ khó chịu. Nhất là Nguyệt Thiên Mệnh, công chúa xinh đẹp cao quý có hôn ước với hắn lại cùng một người nam tử ở bên trong cùng một đêm, giờ phút này hắn có thể cao hứng được ư, trên mặt chỉ có âm u lạnh lẽo.

Ở xa xa Khê Lâm, cũng có một đám người ở đó nhìn, một đám ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm chỗ sâu trong Khê Lâm, những người này, rất nhiều người đều có lòng ái mộ công chúa cao quý xinh đẹp, nói là trong lòng không có tà ý là không thể nào, nhưng hiện giờ, bọn họ lại đều biết rằng, công chúa cao quý xinh đẹp đã bị Lâm Phong khi nhục rồi, bọn họ sao có thể không phẫn nộ, ghen tị, căm hận.

Lâm Phong rất đáng hận rồi, bọn họ hận không thể đem Lâm Phong bầm thây vạn đoạn, không ngờ lại dám bôi nhọ trinh tiết công chúa.

- Đều cút cho ta.

Lúc này, một âm thanh lạnh băng truyền ra, là giọng nói của Đoàn Vô Nhai.

Bọn họ chỉ thấy Đoàn Vô Nhai xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, rất phẫn nộ, làm cho cả đám đều câm như hến, cảm nhận được con ngươi lạnh lùng cùng sát khí tỏa ra nhè nhẹ trên người Đoàn Vô Nhai, rất nhiều người lặng yên rời khỏi, không dám ở lại chỗ này nữa.

Lúc này là lúc Đoàn Vô Nhai đang rất phẫn nộ, việc công chúa Đoàn Hân Diệp đã truyền ra, thể diện hoàng thất bị hao tổn, thanh danh công chúa của Đoàn Hân Diệp bị hao tổn, Đoàn Vô Nhai làm sao có thể nhẫn nhịn chấp chứa bọn họ ở trong này xem náo nhiệt, xua đuổi tất cả đi.

Nguyên một đám người rời khỏi, một mảnh Khê Lâm có vẻ phá lệ yên tĩnh, chỉ có giọng nói suối nước chảy, mang theo vài phần mỹ cảm, nhưng Đoàn Vô Nhai cùng Nguyệt Thiên Mệnh cũng không có thời gian đi thưởng thức phần mỹ cảm này, chỉ có nhìn chằm chằm động phủ kia.

Bọn họ không có đi mạnh mẽ xâm nhập, cũng không có hướng bên trong gầm lên, dù sao ngoại trừ Lâm Phong, Đoàn Hân Diệp cũng ở trong.

Đã chờ đợi một thời gian, tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, khiến Đoàn Vô Nhai cùng Nguyệt Thiên Mệnh đều chăm chú nhìn lại, liền nhìn thấy hai người chậm rãi từ trong động phủ đi ra.

Ngoài trừ Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp còn có thể là ai.

Lúc này, Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp cũng đã thay quần áo, hắn phục chỉnh tề, Đoàn Hân Diệp lại khôi phục khí chất cao quý, xinh đẹp động lòng người, trên người khoác trường bào công chúa, hơn nữa trên mặt nàng còn màng theo vài phần rực rỡ khác, kiểu rực rỡ từ thiếu nữ trở thành nữ nhân, dường như tăng thêm vài phần mỹ cảm, đẹp động nhân tâm.

Còn Lâm Phong cũng là khoác trường bào, ánh mắt sáng ngời, tinh thần sinh long hoạt hổ, dường như tràn đầy sức sống, trên mặt nhìn vô cùng rực rỡ.

Này càng làm cho sắc mặt của Nguyệt Thiên Mệnh thêm âm trầm đáng sợ, tựa hồ đang nghiến răng nghiến lợi.

Nhất là hai người lại rúc vào với nha, tay nắm tay, tình chàng ý thiếp, rất hạnh phúc.

- Hoàng huynh!

Đoàn Hân Diệp hướng Đoàn Vô Nhai hô một tiếng, giọng nói êm dịu, hơi có chút ngượng ngùng.

- Hân Diệp, muội đi vào trước, ta có lời cùng hắn nói.

Đoàn Vô Nhai lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong nói.

- Không, hoàng huynh, việc này không thể trách Lâm Phong, hắn cũng không biết, hơn nữa là vì cứu ta mới không thể không như thế, không có bất kỳ lỗi nào, đều là lỗi của ta mà thôi.

Đoàn Hân Diệp vì Lâm Phong giải thích, việc này nói lớn có thể nực cười, nhưng nếu Đoàn Vô Nhai muốn định tội Lâm Phong, hạ dược đối với công chúa, làm vấy bẩn công chúa, tội danh này có thể to lắm.

- Muội đi vào trước.

Đoàn Vô Nhai lặp lại lần nữa, khiến sắc mặt Đoàn Hân Diệp hoảng sợ.

Lâm Phong nắm thật chặt tay Đoàn Hân Diệp, không thèm để ý cười nói:

- Hân Diệp, nàng đi vào đi, sẽ không có chuyện gì đâu.

Đoàn Hân Diệp nhìn nhìn Lâm Phong, vừa liếc nhìn Đoàn Vô Nhai, lập tức khẽ gật đầu, còn bổ sung một tiếng:

- Hoàng huynh không được làm khó Lâm Phong.

Nói xong, nàng mới đi vào trong động phủ.

Ánh mắt Đoàn Vô Nhai lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Phong, không nói gì, chỉ có một cỗ áp lực tràn ngập.

Ngoại trừ Đoàn Vô Nhai, những cao thủ áo bào đen cùng với Nguyệt Thiên Mệnh cũng đều có sát khí lạnh lùng đem Lâm Phong bao phủ, khiến trên người Lâm Phong như bị một tòa núi lớn đè nặng, thực lực của những người này đều rất mạnh, không một người nào là yếu cả.

- Lâm Phong, ngươi thật thủ đoạn, hiện tại hoàng muội ta cũng đã một lòng hướng về ngươi rồi.

Đoàn Vô Nhai âm u lạnh lẽo nói một tiếng.

- Điện hạ, chẳng lẽ cho là thuốc kia là do ta hạ?

Lâm Phong không có để ý Đoàn Vô Nhai lạnh lùng, mà là thản nhiên hỏi.

- Có phải hay không, trong lòng ngươi rõ ràng nhất, hơn nữa, ngươi là người có lợi nhất trong việc này, vả lại không nói thuốc kia có phải ngươi hạ hay không, hiện giờ cả người và tâm hoàng muội ta đều bị ngươi cướp đi, hơn nữa việc này huyên náo, cả thành đều biết, ngươi nói cho ta thể diện hoàng thất còn gì tồn tại, còn hoàng muội ta để mặt vào đâu?

Đoàn Vô Nhai tiếp tục quát mắng, việc này truyền đi bất kể là hoàng thất hay là Đoàn Hân Diệp đều mất mặt hết, mà người hoàng gia là cực kỳ coi trọng thể diện uy nghiêm.

Có thể nói, chỉ vì hai chữ thể diện, bọn họ liền có đầy đủ lý do đối phó Lâm Phong, cho dù thuốc kia không phải Lâm Phong hạ, bởi vì Lâm Phong hắn cuối cùng cũng khi nhục công chúa rồi, ít nhất là ở trong mắt người bên ngoài là khi nhục!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui