Tuyệt Thế Vũ Thần

Đoàn Vô Đạo của nước Tuyết Nguyệt, đứng đầu Bát đại công tử, cực kỳ bá đạo, người thuận thì sống, nghịch thì chết, thiên phú tuyệt luân, không người không sợ.

Mà Quân Mạc Tích là thanh niên đệ nhất của đế quốc Long Sơn, không có hống hách tuyệt thế, trên miệng dường như luôn chứa đựng nụ cười thản nhiên, dường như rất bình thường, nhưng vẻ khí chất này lại chỉ có cẩn thận nhìn mới có thể nhận ra được.

Hai người Đoàn Vô Đạo cùng Quân Mạc Tích, không biết ai mạnh hơn?

Lâm Phong hiểu, lấy thực lực hiện giờ của hắn, là không thể chiến thắng hai người này, thậm chí Đường U U và Thanh Mộng Tâm đều mạnh hơn hắn không ít.

Lâm Phong bước chân đi tới một bên chiến đài, tâm mọi người dần dần khôi phục lại bình tĩnh, từ trong kinh ngạc đi ra lại có một vấn đề bày ra trước mắt bọn họ.

Trên chiến đài chỉ có Vân Phi Dương và Vũ Kiếm là tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn. Mà hiện giờ, Vân Phi Dương đã chứng minh sự cường đại của hắn rồi, Vũ Kiếm dường như quá yếu ớt, nhưng bởi vì bọn họ cẩn thận lựa chọn nên không nắm được cơ hội, bị Lâm Phong chiếm tiên cơ đánh bại, bị thương. Như vậy, hiện tại bọn họ hiển nhiên là không thể khiêu chiến Vũ Kiếm, vì như vậy không có ý nghĩa gì, cũng sẽ bị mọi người phản đối.

Về phần những người còn lại thì đều là Huyền Vũ cảnh tầng năm, thậm chí là cao thủ cảnh giới rất ca, đều là người so với người còn khó đối phó hơn.

Năm vị trí này cũng không phải tranh tốt như vậy, phải liều mạng đi đấu.

- Ta tới thử xem.

Lúc này một người cất bước ra, người này vẻ mặt lạnh lùng, đi lên chiến đài, ngón tay của hắn trực tiếp chỉ hướng nước Tuyết Nguyệt, một trong hai người đang mặc quần áo màu đen.

Hai người kia đều là Huyền Vũ cảnh tầng năm, hiện tại đang thuộc trận doanh bên Tuyết Nguyệt, Lâm Phong cũng không biết thân phận thật sự của bọn họ.

Người bị ngón tay chỉ, ánh mắt lạnh lùng, vô cùng sắc bén, chậm rãi đi ra, trên người một cỗ khí thế bá đạo điên cuồng tỏa ra, mà sắc mặt càng ngày càng lạnh.

- Khí tức quá lạnh!

Ánh mắt mọi người nhíu lại, người này chỉ đứng ở nơi đó liền làm cho người ta cảm giác được sắc bén của hắn, hiện giờ đi ra, cỗ sắc bén này càng thêm bá đạo, hùng mạnh, toàn bộ đều thể hiện ra rồi.

Tuy nhiên nam tử lên đài khiêu chiến kia cũng không kém, hàn quang lạnh lùng trong đôi mắt bùng lên, toàn thần đều là ý chí chiến đấu mãnh liệt.

- Ta biết ngươi giống ta, đều là người dùng đao, đao của ngươi xuất hiện đi.

Người khiêu chiến lạnh lùng nói, chậm rãi cởi bỏ bọc đồ hắn đeo trên lưng, bên trong chính là một thanh đao, phong cách cổ xưa, đao khí lộ ra sắc bén, trên đao có khắc một Thanh Long nhỏ dài ngủ say.

- Đao tốt.

Nam tử áo đen lạnh lùng nói, tay của hắn lại đặt ở bên hông, chậm rãi nói:

- Đao của ta không ra khỏi vỏ, một khi ra tất thấy máu, một khắc ngươi chết thì sẽ thấy đao của ta.

- Ngươi quá tự đại.

Thanh niên lạnh lùng, cầm Thanh Long Đao trong tay, đao ý càng hung hiểm, bá đạo hơn, khiến cuồng phong cũng gào thét, xung quanh toàn thân hắn dường như tạo thành một cỗ đao khí lưu chuyển, đang không ngừng thổi qua lại, xoay tròn.

Mà trên người nam tử áo đen cũng đã đồng thời thổi lên một cỗ gió mạnh, y phục màu đen bay phấp phới, cả người cũng lộ ra một cỗ khí tức túc sát.

- Tới đi.

Thanh niên lạnh lùng bước chân ra, ngay lập tức là một đao chém giết xông tới, không có chút nào do dự.

- Rống...

Một đao kia chém xuống, lại có thanh âm Thanh Long gầm thét, mà Thanh Long khắc trên đao của hắn dường như sống lại, hóa thành ảo ảnh Thanh Long, hướng tới nam tử áo đen giương nanh múa vuốt, dường như muốn đem đối phương xé rách.

- Chém.

Nam tử áo đen sắc mặt lạnh lùng, hai tay hóa thành lưỡi dao sắc bén, hai đạo đao manh từ trong tay hắn chém ra, thân hình Thanh Long vậy mà trực tiếp bị nứt ra.

Nhưng lúc này, thân thể thanh niên lạnh lùng lại vượt qua, tới gần thân thể nam tử áo đen, rồi nhảy lên, đao từ trên không chém giết xuống, tiếng gầm lại vang lên lần nữa, lúc này đây là năm ảo ảnh Thanh Long gầm thét, điên cuồng rống giận, hướng tới nam tử áo đen, muốn cắn xé hắn.

Nam tử áo đen đạp nhẹ bước chân, thân thể lui về phía sau, nhanh nhẹn vô cùng, trên người hắn toàn bộ đều là chân nguyên đao mang khủng bố.

Ầm ầm ầm!!!!

Thân thể hơi cong, từng đạo chân nguyên đao đáng sợ chém ra, hướng tới những ảo ảnh Thanh Long đó, đem bóng dáng Thanh Long bổ đôi, mà thân thể hắn như âm hồn ảo ảnh vô cùng nhanh, bắt không ra.

- Giết!

Một tiếng lạnh lùng, chỉ thấy thân thể nam tử áo đen không có tiếp tục lùi về phía sau nữa, mà là xông về phía trước, vẫn nhanh như âm hồn ảo ảnh, di chuyển trái phải, chân nguyên đao không ngừng phóng ra.

Thân thể hắn càng ngày càng tới gần thanh niên lạnh lùng.

Đao của thanh niên lạnh lùng chính là thành thạo, bá đạo, mà nam tử áo đen lại là nhẹ nhàng phóng khoáng, đao của hắn hắn không ra, nếu ra nhất đinh cực kỳ đáng sợ.

Có lẽ, thời điểm hắn tới gần thanh niên lạnh lùng, chính là thời điểm hắn xuất đao.

Đao pháp Thanh Long quả nhiên không đỡ được thân pháp phiêu dật cùng chân nguyên đao chém giết của nam tử áo đen, hắn càng ngày càng đến gần thanh niên lạnh lùng, cuối cùng một chút hàn quang như u linh lóe lên, nhẹ nhàng phóng khoáng, nhanh đến tận cùng, rất nhiều người cũng chỉ thấy được tia hàn quang mà không nhìn thấy đao.

Một đao kia chính là một đao trí mạng.

Sắc mặt thanh niên lạnh lùng biến hóa, lực lượng chân nguyên toàn thân có khuynh hướng bộc phát, đao ý mãnh liệt khủng bố vô cùng, mà Thanh Long Đao của hắn cũng chuyền hướng tới đao của đối phương, nhưng mà chỉ nghe được tiếng xuy xuy của gió, ánh lửa thoáng hiện, lưỡi của hai thanh đao lượt qua một chỗ.

Chuôi Liễu Diệp đao sắc bén cắm trên thân Thanh Long đao, trượt về phía cổ họng thanh niên lạnh lùng, một đao kia là muốn cắt đứt cổ họng hắn.

Nhưng vào lúc này, kinh hoảng trong đôi mắt thanh niên lạnh lùng đột ngột biến mắt, thay vào đó là một chút ý cười tà dị.

- Tách ra!

Thanh niên gầm quát một tiếng, trong khoảnh khắc, Thanh Long đại đao vậy mà trực tiếp tách đôi, một con dao găm hướng đầu nam tử áo đen giết tới, khoảng cách hai người quá gần, nếu nam tử áo đen cố ý muốn cắt cổ hắn, chính hắn cũng chết chắc, hơn nữa người nào chết trước cũng là xác định.

Sắc mặt khó coi, nam tử áo đen nháy mắt ra quyết đinh, thân đao xoay tròn, thân ngửa xuống, lưỡi dao này lướt qua trên thân thể hắn, đồng thời hắn cảm thấy một lực mạnh truyền đến, đao của hắn bị đẩy lui, mà con dao găm lại kề ngay cổ hắn.

Đôi mắt hắn thấy là vẻ mặt, ý cười tà dị của thanh niên lạnh lùng kia.

- Ngươi thua.

Thanh niên lạnh lùng nói, sắc mặt nam tử áo đen thâm trầm:

- Nhưng ngươi sử dụng loại thủ đoạn này.

- Thủ đoạn cũng là một phần thực lực, chính ngươi cuồng ngạo tự đại, trách ai, nếu hôm nay là cuộc chiến sinh tử, ngươi đã chết rồi, ai tính toán thủ đoạn gì.

Thanh niên lạnh lùng cười lạnh, khiến đối phương nhíu mày.

- Ta thua rồi.

Nam tử áo đen nói xong cũng cảm giác trên mặt mất đi ánh sáng, hắn là người thứ hai bị đánh bại của Tuyết Nguyệt, ba người thì thua mất hai.

Thanh niên lạnh lùng thu hồi dao găm, ngay sau đó chậm rãi bước đến bên cạnh Lâm Phong, hắn là người thứ hai đạt được tư cách tham gia đại hội Tuyết Vực, chỉ cần có thể ở lại đến cuối cùng, đại hội Tuyết Vực liền lưu tên hắn.

- Hai người rồi.

Mọi người nhìn thấy Lâm Phong và thanh niên lạnh lùng đánh thắng, lập tức sôi trào, trong đám người có không ít cao thủ Huyền Vũ cảnh tầng năm, hai người Lâm Phong có thể thắng, vì sao bọn họ không thể.

Bên nước Tuyết Nguyệt cũng không thiếu người Huyền Vũ cảnh tầng năm, mặt khác, bên nước Thiên Phong cũng có không ít người, những người này đều là mục tiêu của bọn họ.

Đã bị khiêu chiến thì không thể bị khiêu chiến liên tục, ít nhất phải để người đó khôi phục lại phong độ đỉnh cao mới có thể tiếp tục, bởi vậy, mọi người chỉ có thể tìm kiếm mục tiêu khác, trong mắt bọn họ, những người đứng trên đài này rất nhiều người là mục tiêu của họ.

Mà trên thực tế, quả thực có nhiều người đi lên chiến đài, đi săn con mồi mình nhìn trúng.

Tới giữa trưa thì ngừng, một trận chiến này, đã có tám người chết trận, sáu người bị thương nặng, toàn bộ đều người khiêu chiến thất bại, đương nhiên, người khiêu chiến thành công cũng không ít. Sau Lâm Phong và thanh niên lạnh lùng thì có năm người khiêu chiến thắng lợi, bọn họ cũng đã có tư cách bước vào đại hội Tuyết Vực, thắng lợi chứng minh bọn họ mạnh hơn so với người đã đứng trên chiến đài.

Bảy người, bảy người thắng, không ai sẽ tiếp tục khiêu chiến vì tỷ lệ tử vong và trọng thương cao hơn tỷ lệ chiến thắng, hơn nữa những người có thể khiêu chiến đều là người đứng đầu.

Kế tiếp việc còn lại là từ bảy người này chọn ra năm người. Năm người đó có thể đại biểu cho thế lực của đế quốc Long Sơn, tham gia đại hội Tuyết Vực, nơi tụ họp thiên tài mười ba nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui