Tuyệt Thế Vũ Thần

- Ha ha, ngươi nói sai rồi, yêu thú Cùng Kỳ chính là yêu thú của Lâm Phong, về điểm ấy người ở nước Tuyết Nguyệt ai mà không biết, khi trước gặp Lâm Phong cũng không thấy ngươi nói yêu thú là của ngươi, hiện giờ Lâm Phong đã mất tích ngươi lại nói như thế này, hay là việc Lâm Phong mất tích cũng có liên quan đến ngươi, ngươi có biết hắn hiện tại như thế nào không?

Vân Phi Dương nhìn Vu Thanh lớn tiếng nói khiến cho sắc mặt của Vu Thanh càng ngày càng lạnh, Vân Phi Dương này dường như chỉ làm một việc ồn ào thuần túy, làm cho hắn Vu Thanh không bỏ qua được.

Vân Phi Dương, ngươi tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn, ngươi có thể dễ dàng đánh bại cường nhân tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm thiên phú lợi hại, niệm tình ngươi là người của nước Tuyết Nguyệt cũng đang phải xa quê hương ta không muốn làm ngươi khó sử, nhưng ngươi cũng đừng có được đàng chân lân đàng đầu, nếu Vu Thanh ta muốn giết người tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn không có vấn đề gì.

Vu Thanh lạnh lùng lên tiếng uy hiếp, hắn nhìn chằm chằm Vân Phi Dương nói:

- Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, thả yêu thú Cùng Kỳ ra để cho nó lại đây.

Ta không nói ngươi không giết được ta, tốt lắm, người của Vạn Thủ môn rất am hiểu vật cưỡi, mãnh thú Cùng Kỳ này nếu ngươi muốn, ta trả lại cho ngươi, chỉ có điều khi Lâm Phong trở về ngươi hãy giài thích cùng hắn.

Vân Phi Dương cười vang nói, lập tức thân thể run lên rời khỏi lưng của mãnh thú Cùng Kỳ, thân thể hạ xuống mặt đất.

- Coi như ngươi thức thời.

Vu Thanh lạnh lùng cười, lập tức cặp mắt yêu dị kia nhìn chằm chằm vào mãnh thú Cùng Kỳ lạnh lùng thốt ra một giọng nói:

- Lại đây.

Gầm…

Cánh chim của Cùng Kỳ chớp động trong hư không, đôi đồng tử to lớn chằm chằm nhìn Vu Thanh, nhưng thân thể lại không có một mảy may cử động nào, dường như nó cũng không muốn đi đến bên người Vu Thanh.

- Súc sinh, đúng là đồ súc sinh.

Vu Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng vừa động, từ ở trong tay hắn xuất hiện một cái vòng thật lớn chụp ở trên cánh tay của hắn.

- Nghiệt súc, nếu ngươi không lại đây, chớ có trách ta không khách khí.

Bóng dáng Vu Thanh lóe ra, hắn chậm rãi bước về hướng Cùng Kỳ, cặp đồng tử yêu dị kia càng ngày càng lạnh, thượng cổ mãnh thú ai mà không muốn chứ, Vu Thanh, hắn tuy rằng ở Vạn Thú môn đã gặp qua vô số yêu thú nhưng vẫn không thể có được một con thượng cổ mãnh thú thật sự, hơn nữa con mãnh thú này nếu được hắn dạy dỗ thì sẽ càng ngày càng mạnh, đến lúc đó hỗ trợ hắn chiến đấu, ai còn dám cùng hắn tranh phong.

- Gầm.

Ánh mắt của Cùng Kỳ vô cùng hung bạo, mặc dù đối mặt với Vu Thanh nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy hung hãn, không muốn thần phục.

- Súc sinh, không hành hạ ngươi chắc là ngươi sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Vu Thanh lạnh lùng cười bước một bước ra, cái vòng ngự thú kia ở trong tay hắn chậm rãi khuếch trương lớn dần lên, hắn chuẩn bị động thủ với Cùng Kỳ, lúc này đây hắn sẽ cho Cùng Kỳ chịu đau, nếu Cùng Kỳ không khuất phục thì phải hành hạ đến khi Cùng Kỳ phải khuất phục mới thôi, yêu thú càng mãnh liệt càng hung tợn ở trước mặt con người cũng sẽ bị mài giũa đến không còn có một tính hung tợn nóng nảy nào.

Tuy nhiên lúc này, mãnh thú Cùng Kỳ đột nhiên phát ra một tiếng gầm trầm thấp, cái đầu yêu thú to lớn chậm rãi hạ thấp xuống lộ ra vài phần bất đắc dĩ, mãnh thú Cùng Kỳ thế nhưng lại nguyện ý thần phục.

- Súc sinh, hóa ra ngươi cũng biết sợ hãi.

Vu Thanh cười, vẫn nụ cười lạnh như băng, vòng ngự thú ở trong tay hắn huy động, lập tức lấy vòng ngự thú chụp Cùng Kỳ vào trong đó, sau đó Vu Thanh dần dần thu nhỏ vòng lại khóa xích yêu thú Cùng Kỳ vào trong vòng đó.

- Theo ta đi về.

Vu Thanh giận dữ quát lên một tiếng, thân thể bay vọt lên trên lưng của Cùng Kỳ, Cùng Kỳ lại phát ra một tiếng gầm nhẹ, lập tức cánh chim chớp động hướng về phía xa xa mà bay đi mau lẹ vô cùng, mà lợi hại của nó là đôi mắt cực đại, đôi mắt kia nhìn Lâm Phong thật sâu liếc mắt một cái.

Vu Thanh đem theo Cùng Kỳ rời đi, lập tức những người khác của nước Tuyết Nguyệt cũng đều rời đi, duy chỉ có Vân Phi Dương thì vẫn còn đứng lại.

Sau khi tất cả đám người đều đã rời đi, Vân Phi Dương giơ chân bước lên, thân thể của hắn lại bước đến chỗ của Lâm Phong khiến cho Lâm Phong có vài phần kinh ngạc, Lâm Phong cười cười nhìn Vân Phi Dương.

- Lâm Phong.

Vân Phi Dương cười lên tiếng gọi, Lâm Phong nhìn Vân Phi Dương gật đầu mỉm cười trầm mặc không trả lời, hiện tại hắn vẫn không biết Vân Phi Dương tên là gì.

- Lâm Phong, ngươi thật là bình tĩnh, hắn đã đoạt đi yêu thú của ngươi vậy mà ngươi lại không có một phản ứng nào.

Vân Phi Dương đi đến bên cạnh Lâm Phong cười khẽ, lời của hắn khiến cho đồng tử của Lâm Phong ngưng lại một trận, Lâm Phong cúi đầu cười trong đôi mắt hiện lên một tia sắc sảo.

- Yêu thú của ta?

Ngẩng đầu lên, trong mắt đầy thần sắc nghi hoặc, Lâm Phong nhìn Vân Phi Dương.

- Ngươi không cần dấu diếm ta, nếu là những lời phải nói ra vừa rồi ta cũng nói ra rồi.

Vân Phi Dương cười nói:

- Vừa rồi trên sân khấu chiến đấu ta đã hoài nghi nên đã cố ý trộm mãnh thú Cùng Kỳ, hóa ra ánh mắt người thì lừa người, nhưng mà ánh mắt yêu thú thì sẽ không lừa người, khoảnh khắc mà mãnh thú Cùng Kỳ nhìn ngươi hiển nhiên là lập tức không giống như lúc trước, sau đó lại xuất hiện rất nhiều cái khác thường, trên hiện trường huynh sợ rằng huynh và ngươi từ kiếp trước đã có quan hệ.

- Một tên thật thông minh.

Lâm Phong ngạc nhiên ánh mắt độc ác thán phục nhìn Vân Phi Dương, rất nhanh ánh mắt lại khôi phục lại cái vẻ cười yếu ớt rạng rỡ dưới ánh mặt trời, một nụ cười yếu ớt trong suốt.

- Không cần phải nói ta đều hiểu được.

Vân Phi Dương nhìn thấy Lâm Phong muốn mở miệng nói liền khoát tay áo nói:

- Lâm Phong, đi ta dẫn ngươi đến một chỗ.

- Đến nơi nào?

Lâm Phong lên tiếng tò mò hỏi.

- Một nơi mà Vu Thanh không có tư cách đến.

Vân Phi Dương cười, lập tức bước chân bước về phía trước, Lâm Phong cũng dắt theo Tiêu Nhã đi theo phía sau, hắn rất ngạc nhiên là nơi nào mà Vu Thanh không có tư cách đến mà Vân Phi Dương lại mời Lâm Phong đến.

Ba bóng người không ngừng lóe lên trên mặt đất, Vân Phi Dương và Lâm Phong sóng vai mà đi, cũng không có gì phải sốt ruột, tốc độ di chuyển cũng không nhanh không chậm.

- Ta rất muốn biết, làm thế nào mà ngươi lại nhận ra được ta đấy, ta nghĩ ta vẫn chưa có lộ ra một sơ hở nào, nếu là nói ngươi đã phán đoán ra thì là quá mức miễn cưỡng, loại lý do này ta sẽ không tin đâu.

Ở bên cạnh Vân Phi Dương, ánh mắt Lâm Phong hơi hơi liếc qua cất tiếng hỏi Vân Phi Dương, hắn hiện tại vẫn không rõ Vân Phi Dương làm thế nào mà có thể nhìn ra hắn chính là Lâm Phong.

- Rất đơn giản, tuy rằng ngươi kể cả hơi thở cùng với khí chất dung mạo đều đã cải biến, nhưng có một chút vô ý đã thành thói quen không dễ dàng thay đổi, mà ngươi thì khi trong lòng dao động là lúc mà ngươi rất hoan hỉ nhướng mày lên, cặp mày liễu kia liền cùng một chỗ hóa thành hình chữ bát, khi đó ta cũng đã bắt đầu hoài nghi.

Vân Phi Dương nhớ lại, sau đó chậm rãi nói:

- Sau này khi ngươi nói ngươi tên là Lâm Phong, ngươi nói một cách rất bình tĩnh, một chiêu này rất là cao minh, rất nhiều người căn bản sẽ không nghĩ tới hướng Lâm Phong kia vì hai người hoàn toàn không thể trùng hợp, nhưng mà trong lòng ta đã hoài nghi, sự hoài nghi này lại càng tăng lên cho là ngươi nhìn đến một cảnh tượng vừa rồi ta liền đem yêu thú Cùng Kỳ của ngươi trộm đi, lập tức đem yêu thú của ngươi thả đi rồi đến bên này chờ ngươi, quả nhiên ta đã chờ được, yêu thù cũng không lừa gạt người, sau khi Cùng Kỳ nhìn thấy ngươi quả nhiên lập tức đổi khác.

Lâm phong thong thả nghe Vân Phi Dương nói xong, hắn càng ngày càng xem trọng Vân Phi Dương hơn, người này lợi hại không phải chỉ có thiên phú.

Chỉ có một mình hắn phát hiện được bí mật của hắn, không ngờ hắn lại biết hắn chính là Lâm Phong.

Ngươi đã thay đổi một người, như vậy trên mặt của ngươi có lẽ là đang đeo mặt nạ da người, mặt khác với khả năng tu luyện phương pháp che giấu hơi thở, nhưng điều ta nghi hoặc chính là cỗ hơi thở mạnh yếu của ngươi dao động không phải là giả, nhưng mà sao nó lại có thể yếu ớt như vậy, ta không thể giải thích tại sao?

Đôi mày Vân Phi Dương hơi hơi nhíu lại, cuối cùng cũng có việc mà hắn không biết.

- Về sau ngươi tự nhiên sẽ rõ.

Lâm Phong cười nhưng không trả lời, thân thể vẫn lóe lên Lâm Phong phát hiện ra Vân Phi Dương dẫn hắn đến một nơi mà hắn đã từng đến một lần.

Đường gia, Thiên Thành cung, đây là một quán rượu lớn nhất trong thành Thiên Long, trong đó Rượu đều là loại quý là Quỳnh Tương Ngọc Dịch.

Lâm Phong có chút không ngờ, nơi Vân Phi Dương dẫn hắn đến lại chính là Thiên Hành cung.

Hôm nay, sau khi cuộc chiến đấu chấm dứt, khi chúng ta còn chưa kịp dời khỏi, Đường U U đã mời một số người trong chúng ta, mời chúng ta đến cung Hành Thiên một lần, trong Ba đại quốc gia, những người thiên tài nhất đều được mời, duy chí có ta đây là một thứ rác rưởi nhưng không ngờ cũng may mắn được Đường tiểu thư chọn lựa, ta cho rằng mình dường như còn không xứng vì thế ta chỉ có thể mời ngươi cùng đi với ta.

Vân Phi Dương cất tiếng nói, hóa ra là Đường U U mời hắn, còn có cả thiên tài của ba đại quốc gia.

Mà Vân Phi Dương nói Vu Thanh không có tư cách đến đây cũng chính là ý tứ này, Vu Thanh tuy vậy nhưng hắn lại không có trong danh sách được mời, hắn đã không lọt nổi đôi con ngươi của Đường U U cho nên không có tư cách tham gia lẩn tu hội này.

Như vậy Lâm Phong cũng cảm thấy hiếu kỳ, lần này những người Đường U U mời thì phải có tiêu chuẩn gì?

Vân Phi Dương so với Vu Thanh thấp hơn hai cảnh giới, lại trở thành một trong những người được mời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui