Tuyệt Thế Vũ Thần

Bắc Minh đưa mắt nhìn mọi người, những biểu hiện của tất cả đều thu vào trong mắt.

- Cường giả có thực lực cường đại, có thể tự tạo ra một bầu trời riêng, các ngươi, có biết năng lực của cường giả Thiên Vũ cảnh không? Các ngươi, có biết năng lực cường giả Tôn Vũ cảnh hay không? Các ngươi, có biết tuyệt thế cường giả trên Tôn Vũ cảnh có năng lực thần thông gì hay không?

Bắc Minh nói như quát.

Không biết, trong tất cả mọi người, có một ít có thể hiểu được vài phần về Thiên Vũ cảnh, nhưng Tôn giả thì chưa từng gặp qua, còn phía trên thì bọn họ càng thêm không dám nghĩ tới.

Trên Tôn giả, là loại cường giả nào? Có thần thông thông thiên triệt địa như thế nào? Bọn họ chưa từng nghĩ tới.

- Thần cung rộng lớn này chính là hành cung đứng đầu của Thần cung ta. Lãnh địa của hắn là ở đại lục Cửu Tiêu. Cường giả Tôn Vũ cảnh mới có thể xưng là Tôn, được gọi là Tôn giả được người tôn sùng, sẽ có được một thiên địa riêng của chính mình, một phiến thế giới. Cường giả phía trên Tôn giả thì càng như thế, lãnh địa của bọn họ, có khả năng còn rộng lớn hơn cả một nước phụ thuộc như nước các ngươi đang sống. Thậm chí, có lẽ còn rộng hơn cả thủ đô một đế quốc. mà bí cảnh ta nói kia, là nơi muốn cho các ngươi đi tới, kỳ thật chỉ là một nơi ở của cường giả ngàn năm trước mà thôi, thực lực người này chính là trên Tôn giả.

- Trên Tôn giả!

Mọi người kinh hãi, thân hình đều hơi run rẩy. Phía trên Tôn giả, đối với bọn họ mà nói, Thiên Vũ cảnh chính là mục tiêu. Tôn giả chỉ có thể gặp không thể cầu, không dám tưởng tượng. Về phần phía trên Tôn giả là cảnh giới gì thì cũng không biết, bọn họ có năm mơ cũng không nghĩ tới.

Bí cảnh trong miệng bọn họ chỉ là một nơi ở của cường giả, cường giả ngàn năm. Mà cường giả này, so với tôn giả còn tôn quý hơn!

Loại cường giả khủng bố này, tùy tiện thở một hơi cũng có thể diệt sát bọn họ, ngáp một cái cũng có thể đánh nát một rặng núi, vung tay một cái có thể chặn đừng trường hà.

- Một nơi ở của cường giả còn mạnh hơn cả Tôn giả, cung điện của họ rộng lớn vô tận. Hắn có vô số người hầu, mà người hầu của hắn cũng là Tôn giả mà các ngươi phải ngước nhìn. Nô lệ của hắn cũng là Thiên Vũ mà các ngươi muốn đạt được. Các người thử nghĩ một chút, tại trong thế giới phủ đầy bụi kia, sẽ có bao nhiêu cơ duyên?

Bắc Minh lại lên tiếng lần nữa, lập tức làm cho tim mọi người đập bình bịch. Cung điện của người còn mạnh hơn Tôn giả, nơi đó thuộc về thế giới của cường giả tuyệt thế.


Trong hai mắt của Lâm Phong bắn ra phóng mang, thì ra là thế. Khó trách Thần cung hao phí vô số tâm lực để tổ chức đại hội Tuyết Vực, mười năm một lần, hơn nữa, bốn thế lực lớn đáng sợ khác cũng theo nhau tiến tới, cùng tranh giành thiên tài với Thần cung. Xem ra, chính là thế giới cường giả tuyệt thế trong miệng Bắc Minh kia.

- Cung chủ, chẳng lẽ bí cảnh này, mười năm mở một lần. Nếu nói như vậy, e là kỳ ngộ đã được tiền nhân đoạt đi không ít!

Lâm Phong hỏi.

- Còn có, nơi ở của cường giả chí cường kia, e là có hạn chế về thực lực!

Quân Mạc Tích lộ ra nụ cười thâm ý, nếu như ai cũng có thê tiến vào bí cảnh thì bọn họ không còn chút ý nghĩa gì rồi. Thiên Vũ cảnh, thậm chí ngay cả Tôn giả cũng tiến vào tranh giành, bọn họ tranh được sao? Đi vào chỉ là muốn chết!

- Đúng, vị cường giả tuyệt thế kia đúng là đặt ra quy tắc, nơi ở của hắn, chỉ có người dưới Thiên Vũ cảnh mới có thể vào. Nếu Thiên Vũ cảnh hay là cường giả cao hơn nữa bước vào trong đó, chắc chắn phải chết. Về phần Lâm Phong, ngươi nói sai rồi, tuy đại hội Tuyết Vực mười năm tổ chức một lần, nhưng chưa có lần đại hội Tuyết Vực nào được coi trọng như lần này. Bí cảnh, trăm năm mở một lần. Tính thêm lần này cũng chỉ là lần thứ ba mà thôi. Nếu các ngươi nguyện ý bước vào trong đó, thì cũng chính là nhóm thứ ba tiến vào.

- Trăm năm một lần! Đây là lần thứ ba, hơn nữa, người từ Thiên Vũ cảnh trở lên lại không thể vào!

Điều này cũng có nghĩa là, trước kia chỉ có hai nhóm người đi vào, cơ hội của bọn họ hình như còn rất lớn.

Mọi người liền cũng minh bạch, những thế lực này liều mạng lôi kéo Lâm Phong, lôi kéo mấy người Đoàn Vô Đạo cùng Đế Lăng, hóa ra là vì nguyên nhân này. Lấy thực lực mấy người như Lâm Phong, dưới Thiên Vũ cảnh đã coi như thực lực khủng bố nhất rồi.

Tiếc là, lần này Thần cung tính sai rồi, không thể kéo tất cả mọi người vào với Thần cung.

- Thay Thần cung tiến vào bí cảnh, nếu được bảo vật thì phải chia thế nào?


Có người hỏi, đây có lẽ là vấn đề bọn họ chú ý nhất.

- Ha ha, nếu các ngươi thay Thần cung tiến vào bí cảnh, Thần cung chỉ cần một vật, những bảo vật khác, toàn bộ đều là của các ngươi. Chờ các ngươi sử dụng hết, có thể cùng Thần cung trao đổi võ kỹ công pháp mạnh mẽ khác, hoặc là đổi bảo vật khác.

Bắc Minh cười nói. Mọi người giật mình, điều kiện thật mê người. Thần cung chỉ cần một vật trong đó, những thứ khác đều thuộc về bọn họ.

- Đương nhiên, ta phải nhắc nhở các ngươi, kỳ ngộ luôn tồn tại cùng nguy cơ, cường giả tiến vào bí cảnh không chỉ có các ngươi, còn có cường giả thanh niên của Thần cung, còn có thiên tài của những thế lực lớn khác. Bọn họ đều có suy nghĩ như các ngươi, bước vào trong đó, đoạt được bảo vật. Tiến vào trong đó, có thể vĩnh viễn không ra được.

Bắc Minh vừa nói, hai mắt bắt ra thần quang khiếp người, lời lẽ lộ ra ý khích tướng. Đi vào rồi, có thể không ra được, bọn họ có dám tiến vào hay không?!

Là người còn kinh khủng hơn Tôn giả, hộ vệ đã là Tôn giả, nô lệ có thể là Thiên Vũ cảnh. Thế giới với những thứ khủng bố như vậy, sao có thể không đi vào. Nhất đi phải vào, bên trong, có vô tận kỳ ngộ.!

Chỉ có điều không biết, chủ nhân thế giới kia, là cường giả khủng bố kia hiện tại thế nào rồi? Thế giới của hắn sao lại thất lạc thành Bí cảnh? Ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì?

- Ta sẽ tiến vào!

Ánh mắt Lâm Phong lộ ra sắc bén, nắm tay thả xuống kia hơi nắm chặt, đối với hắn mà nói, đây là một kỳ ngộ lớn lao.

- Ta cũng vào!

- Còn có ta!


Mọi người nhao nhao mở miệng. Không ai bỏ qua, trải qua mấy câu nói về tinh thần cường giả của Bắc Minh, nhìn đại lục Cửu Tiêu mênh mông bát ngát, Tuyết Vực chỉ là một khối nho nhỏ, Thánh thành Trung châu xa xôi kia mới là trung tâm của đại lục, bọn họ còn phải đi con đường rất dài.

- Tốt!

Thấy mọi người đều đáp ứng, Bắc Minh lộ ra ý cười, mọi người, đều đồng ý.s

- Vậy trong các ngươi, ai nguyện ý gia nhập Thần cung! Bắc Thần cung tất hoan nghênh, cũng dốc lòng bồi dưỡng!

Bắc Minh mở miệng nói tiếp:

- Không cần vội vã trả lời, Bắc Minh ta đã nói qua, lựa chọn của các ngươi sẽ có ý nghĩa đó. Ta đã kêu Hách Bằng đi mời Tôn giả, sáng mai Tôn giả sẽ vì chư vị mà giảng đạo, võ đạo!

- Tôn giả giảng đạo!

Mọi người đều kinh hô, Tôn giả, trong mắt bọn họ là cao cao tại thượng, như trăng sao trên trời cao, cao không thể với. Tuy bọn họ là thiên tài một quốc gia, nhưng chưa từng nghĩ tới, khi tham gia đại hội Tuyết Vực này lại có thể thấy được Tôn giả trong truyền thuyết. Lần này, Tôn giả còn tự mình giảng đạo cho bọn họ, làm cho bọn họ rất kích động.

- Tốt rồi, chư vị đã trải qua đại hội Tuyết Vực, cũng cần phải điều trị một phen. Ta sẽ an bài cho chư vị nghĩ ngơi, tu dưỡng một đêm, ngày mai, hi vọng chư vị đều có được thu hoạch.

Bắc Minh cười nói, lập tức đưa mắt về nữ tử bên cạnh, những nử tử này liền dẫn mọi người đi nghỉ ngơi.

- Lâm Phong, ta dẫn ngươi đi!

Thanh Thuyền đi tới bên cạnh Lâm Phong, cười yếu ớt nói. Lâm Phong nhìn về phía nàng, làm cho nàng sinh ra vài phần ngượng ngùng, cúi đầu xuống.

Sau khi tận mắt nhìn thấy thực lực chấn động cả đại hội Tuyết Vực của Lâm Phong, ấn tượng trong lòng nàng đối với Lâm Phong, đã lặng yên biến hóa. Thanh niên trong sáng tuấn lãng này, hóa ra lại ẩn dấu một trái tim nhiệt huyết với cường giả. Nếu nhìn bên ngoài của Lâm Phong, tuyệt đối không thể tưởng tượng được thực lực của hắn lại chấn động lòng người như thế.


- Được!

Lâm Phong cười cười:

- Mang mấy người chúng ta cùng ai bài một chỗ đi!

- Ừ!

Thanh Thuyền gật đầu, nhóm Lâm Phong có tám người, tuy nhiên Thần cung, mỗi một cung điện đều có thể dễ dàng an bài chỗ ở cho tám người, hơn nữa còn rất rộng rãi.

- Ca, ngươi nói chúng ta có thể đi một vòng trong Thần cung này không?!

Tiểu Nhã ôm tay Lâm Phong, cười hì hì nói. Thần cung này là một không gian hư không, dường như rất thú vị.

- Ta sắp xếp chỗ ở trước, sau đó lại cùng ngươi đi một vòng!

Lâm Phong lắc đầu cười nói.

- Hì hì!

Tiểu Nhã khanh khách cười. Hàn Man đi phía trước Lâm Phong. Sau khi đại hội Tuyết Vực bắt đầu, hắn không nói chuyện nhiều với Lâm Phong. Nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt như đồng thau kia lộ ra ý cười ngây ngô, thật thà chất phác gãi đầu, nhất thời không biết nói cái gì. Hiển nhiên, hắn còn chưa thoát khỏi rung động bởi những trận chiến đấu trong đại hội Tuyết Vực. hắn không dám nghĩ tới, Phong ca lại dũng mãnh đến mức này!

- Nếu Phong ca trở lại Tuyết Nguyệt, nhất định sẽ rất phấn kích a! Tiếc là, Vân Hải tông…

Trong lòng Hàn Man sinh ra chút buồn bã, nếu Vân Hải tông không bị diệt, hiện giờ, Lâm Phong có thể dễ dàng chống đỡ một tông môn. Cũng may là hiện tại Lâm Phong đã xây dựng lại Vân Hải!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận