Tuyệt Thế Vũ Thần

Lúc rời khỏi, Bắc Minh thân là cung chủ Bắc Thần cung, nhưng cũng tự mình đưa tiễn đám người Lâm Phong, thẳng thắn đem tám người Lâm Phong đưa ra Thần cung.

- Bảo trọng, ba tháng sau chúng ta gặp lại.

Bắc Minh nhìn đám người Lâm Phong, cười nói. Năm người này, thực lực Vân Phi Dương và Thanh Mộng Tâm hơi yếu, nhưng tiền đồ cũng không phải là hạn lượng. Trong vòng mười năm, toàn bộ Tuyết Vực mênh mông chắc chắn sẽ là thiên hạ của bọn họ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ không rời khỏi Tuyết Vực.

Nhưng tính tình của đám người Lâm Phong thì chỉ sợ Tuyết Vực không thể chứa được tâm của bọn hắn.

- Cung chủ, ngài về trước đi.

Đám người Lâm Phong hướng Bắc Minh gật đầu. Bắc Minh đối với bọn họ đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, thân là cung chủ một phương của Thần cung, nhưng lại chưa bao giờ tự cao lên mặt trước mặt bọn họ. Bắc Minh này nếu có thể làm đến chức cung chủ thì cũng không phải là cường giả Thiên Vũ bình thường.

- Được.

Bắc Minh gật đầu, xoay người bước vào trong Thần cung, Tuyết Vô Thường gật đầu với Lâm Phong:

- Lâm Phong, ta rất mong chờ tương lai của ngươi, chúc ngươi may mắn.

- Còn có ta, Lâm Phong, hy vọng ngươi sẽ nhớ rõ ta.

Thanh Thiền cười với Lâm Phong một tiếng, mang theo vài phần chán chường, đẹp đến đau buồn.

- Tuyết tiền bối, Thanh Thiền, Lâm Phong nhất định sẽ nhớ mọi người.

Cười một tiếng chân thành. Tuy thời gian đại hội Tuyết Vực này không dài, nhưng coi như là một biến chuyển trong đời hắn đi. Lần này có thể cùng Quân Mạc Tích, Đường U U, cùng với mấy người Tuyết Vô Thường làm bạn chính là một đoạn tốt đẹp trong trí nhớ, hắn sẽ nhớ rõ.

- Vậy chúng ta đi, bảo trọng.


Tuyết Vô Thường và Thanh Thiền cũng trở về Thần cung, biến mất trong mây mù cuồn cuộn. Lần gặp mặt sai không biết là khi nào, có lẽ cuộc đời này cũng không có thể gặp lại.

- Chỉ còn lại mấy người chúng ta rồi.

Lâm Phong cười với mấy người Quân Mạc Tích, trừ năm người bọn họ ra, những người khác đều gia nhập Thần cung, ngay cả Nguyệt Thiên Mệnh cũng vậy. Có lẽ Nguyệt Thiên Mệnh bị kích thích, mưu cầu trở nên mạnh mẽ mới ra quyết định này.

- Đúng, chỉ còn lại mấy người chúng ta rồi, cùng nhau đi.

Quân Mạc Tích cười:

- Muốn về Tuyết Nguyệt vừa lúc cũng phải đi qua đế quốc Long Sơn, thuận đường mà quay về cũng có thể cùng nhau nói chuyện phiếm.

- Phụ thân ngươi trở về rồi sao?

Lâm Phong hỏi Quân Mạc Tích một tiếng, Quân Mạc Tích gật gật đầu:

- Thời điểm chúng ta đi vào Thần cung, lão nhân gia đã trở về trước rồi.

- Chúng ta đi đài chiến đấu trước một chuyến, nơi đó còn có người chờ chúng ta.

Quân Mạc Tích lại cười, mọi người giẫm chân bay lên hư không, đi tới đài chiến đấu của đại hội Tuyết Vực. Lúc này, đài chiến đấu của đại hội Tuyết Vực đã vỡ nát, trên mặt đất hiện lên từng khe hở vết nứt, so với dấu kiếm Lâm Phong để lại thì rất nhỏ bé.

Ở xung quanh đài chiến đấu Tuyết Vực, có người vẫn ở nơi này chiêm ngưỡng, có lẽ là hồi tưởng lại trận chiến rung động phát sinh không lâu trước. Khi bọn họ phát hiện mấy người Lâm Phong đi tới thì đều rung động trong lòng.

- Lâm Phong còn có Quân Mạc Tích, xem ra bọn họ thật không có lựa chọn gia nhập Thần cung.

Ánh mắt mọi người ngạc nhiên, đế quốc Long Sơn là thế lực một phương, sáu người đoạt được danh hiệu, trong đó ba người bước vào top 4, Lâm Phong đoạt được đệ nhất đại hội Tuyết Vực, Quân Mạc Tích thứ tư, hai người bọn họ còn là bạn tốt, quả thật quá khó khăn rồi.


- Điện hạ.

Một số người đế quốc Long Sơn chỉ huy yêu thú đi tới trước đón tiếp. Ánh mắt của Lâm Phong lại là nhìn về một hướng khác trong hư không. Ở nơi đó, một con yêu thú cả người màu đỏ hung bạo vô cùng đang chạy tới bên này, ở phía sau yêu thú dường như còn có người đuổi theo.

- Không nghĩ tới có thể gặp được yêu thú thượng cổ Cùng Kỳ, nghiệt súc, ngươi chạy không thoát đâu.

Có người phô trương cười nói, làm cho mọi người giật mình, mãnh thú thượng cổ Cùng Kỳ, lại có loại yêu thú bực này xuất hiện.

- Rống!

Cùng Kỳ nhìn thấy thân ảnh của Lâm Phong điên cuồng gầm thét một tiếng, trên người dường như lộ ra vài phần bất khuất cùng ý phẫn nỗ. Lâm Phong kêu gọi nó mới đến, Vu Thanh Tảo đã không dám ngăn cản, tùy ý nó rời đi. Nhưng không nghĩ tới, dọc đường lại gặp phải cường giả chặn đường, khiến nó vô cùng phẫn nộ.

- Ngươi thật to gan.

Lâm Phong giận quát một tiếng, mũi chân nhún một cái, thân thể lập tức bay lên trời.

- Rống....

Cùng Kỳ lại phát ra một tràng âm thanh rống giận, đầu hơi hơi cúi xuống, Lâm Phong trực tiếp đáp trên người nó. Lúc này Cùng Kỳ mới yên tĩnh trở lại.

Người liều lĩnh truy kích Cùng Kỳ nhìn thấy trên lưng Cùng Kỳ đột nhiên nhiều ra một thân ảnh, sửng sốt nhìn lại. Nhìn kỹ, lòng của hắn không khỏi trầm xuống.

Lâm Phong!

Hắn cũng là tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình của đại hội Tuyết Vực, thực lực Lâm Phong có bao nhiêu khủng bố trong lòng hắn biết rõ. Ngay cả Đoàn Vô Đạo và Đế Lăng đều thua trong tay hắn, xem mãnh thú Cùng Kỳ giờ phút này cũng dịu ngoan, dường như Cùng Kỳ chính là yêu thú vật cưỡi của Lâm Phong.

- Cút!


Lâm Phong quát một tiếng, người nọ lập tức chật vật mà trốn.

- Rống!

Cùng Kỳ hướng bóng người đã bỏ chạy kia rống lên một tiếng, dường như còn đang phát tiết tức giận trong lòng. Tuy nhiên nhìn uy thế bây giờ của Lâm Phong, trong lòng nó cũng là khiếp sợ. Thanh niên này chính là người đã thu phục mình, lại càng ngày càng đáng sợ, hiện tại, một ánh mắt bình tĩnh của Lâm Phong cũng làm nó có chút kinh hãi.

Đương nhiên, bây giờ nó là yêu thú vật cưỡi của Lâm Phong, Lâm Phong mạnh, nó cũng tự hào.

Lâm Phong trở lại trên chiến đài của đại hội Tuyết Vực, mấy người Quân Mạc Tích cũng đã bước lên lưng yêu thú, chuẩn bị hành trình trở về.

- Tiểu Nhã, Hàn Man, Phá Quân, lên đi.

Lâm Phong gọi, ba người cũng cùng nhảy lên Cùng Kỳ, từng tiếng hô truyền ra, một hàng yêu thú phóng lên cao, ngay lập tức nhảy vào không trung, chui vào trong mây.

Một đám người ngẩng đầu nhìn những bóng dáng rời đi giữa hư không. Rời đi, phần đông thiên tài đều rời đi, hơn nữa, thiên tài của đại hội Tuyết Vực lần này lại chia năm xẻ bảy, có người gia nhập Đông Hải Long cung, có người gia nhập hoàng tộc Ngọc Thiên, còn có người gia nhập Cửu Tiêu Kiếm môn hoặc là Thần cung.

Giữa hư không mây mù cuồn cuộn, yêu thú vũ động cánh chim, bay về hướng của Long Sơn đế quốc.

Ánh mắt Quân Mạc Tích nhìn Đường U U nói:

- Lần này đế quốc Long Sơn chúng ta tới tham dự đại hội Tuyết Vực chính là rất thành công, tất cả đều lấy được thứ tự tốt, U U, ngươi lấy mấy bầu rượu ra ăn mừng một phen đi.

- Rượu Đường gia ta ủ cũng không đủ, sao ta dám hoang phí chứ.

Đường U U cười nói, hào quang lóe lên, từng bầu rượu liên tiếp bay ra, bay tới tay từng người một, mấy người Quân Mạc Tích cùng Lâm Phong đều trực tiếp bắt lấy bầu rượu, trên mặt đều hiện lên ý cười.

- Hàn Man, Phá Quân, rượu này chính là đồ tốt đó, uống nhiều một chút.

Lâm Phong đưa bầu rượu cho hai người Hàn Man, rượu Đường gia ủ đều là vật đại bổ.

Ánh mắt Hàn Man tỏa sáng, tiếp nhận bầu rượu, trực tiếp mở ra, điên cuồng uống một hơi, cảm nhận được dị động trong cơ thể, đôi con ngươi dưới mặt nạ bằng đồng xanh hiện lên vui vẻ.


- Rượu ngon, Phong ca, ở trong quân, chúng ta chưa từng có cơ hội uống rượu.

Thanh âm Hàn Man có vài phần thê lương, thành Đoạn Nhận, quân đội Tuyết Nguyệt, rất khổ.

- Trong quân như thế nào? Còn có Liễu thúc, ông ấy có khỏe không?

Mày Lâm Phong hơi nhíu lại, thành Đoạn Nhận, khẳng định không thể nào sống dễ chịu đi.

- Khổ, rất khổ.

Hàn Man lắc đầu:

- Cùng Ma Việt chinh chiến thời gian dài, tiêu hao rất lớn, điều này cũng cho qua. Sau khi Ma Việt rút quân, không hề tiến công thành Đoạn Nhận nữa, nhưng phía tây bắc, hướng nước Liệp Vân lại sáp lên một bước, muốn đoạt thành Đoạn Nhận ta, trong quân chúng ta thiếu khuyết quân tinh nhuệ, chỉ có tử thủ thành Đoạn Nhận, mỗi ngày đều có tướng sĩ đổ máu. Hận nhất chính là chúng ta khuyết thiếu hậu cần, nước Tuyết Nguyệt chưa bao giờ bổ sung cho chúng ta, lương thực, dược thảo, chiến mã, binh khí, không có một cái gì cả. Chúng ta như là quân giặc cỏ bị vứt bỏ, lại cùng quân đội hai nước đối kháng, tướng quân, ông ấy làm sao có thể khỏe được chứ.

Trong giọng nói Hàn Man lộ ra ý bi phẫn mãnh liệt, hai tròng mắt đỏ như máu.

- Chúng ta bốn là di quân của Tuyết Nguyệt, lần trước nếu không có Phong ca, chúng ta đã bị Hộ vệ quân của quốc gia tiêu diệt. Tuyết Nguyệt không có khách khí, lại đâm một đao sau lưng, chúng ta còn có thể trông cậy vào bọn họ sao.

Phá Quân cũng châm chọc một tiếng, hắn không rõ, tướng quân còn tử thủ thành Đoạn Nhận có ý nghĩa gì.

Thần tử khóc ra máu, tướng sĩ hy sinh, quân vương lại không thèm quan tâm, mạng của bọn hắn căn bản không được quân vương để vào mắt.

Lâm Phong nghe lời hai người, đôi mắt như kiếm khiến không gian cũng đông lại, phát ra tiếng xuy xuy. Uống một bầu rượu, Lâm Phong phun ra một ngụm tửu khí, nói:

- Trở lại Tuyết Nguyệt, ta đi trong quân một chuyến.

- Được.

Trong đôi mắt Hàn Man lộ ra ánh sáng, lấy thực lực Lâm Phong hôm này, tướng sĩ trong quân nhất định sẽ vui sướng vạn phần, các tướng một lòng. Còn có tướng quân và tiểu thư, nhìn thấy thành tựu ngày hôm nay của Phong ca cũng sẽ chấn động đi.

Đệ nhất đại hội Tuyết Vực, toàn bộ Bát đại công tử Tuyết Nguyệt bị giẫm ở dưới chân, thậm chí thái tử Đoàn Vô Đạo cũng không là ngoại lệ, Lâm Phong mang theo vinh quang mà quay về!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận