Tuyệt Thế Vũ Thần

Gió thổi bay làn tóc say lòng người, dung nhan nghiêng thành dường như đã vượt qua vài kỷ nguyên, Lâm Phong tươi cười gật đầu nhẹ nhàng dịu dàng nói:

- Đã trở về.

Chậm rãi bước đến, Lâm Phong nắm lấy tay Mộng Tình, rất bình tĩnh rất ăn ý, hết thảy đều không nói một lời nào.

Họ đi đến bên người Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải, Lâm Phong cất tiếng gọi:

- Phụ thân, mẫu thân.

Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà tươi cười tràn đầy ý dịu dàng, Lâm Hải thì không ngừng gật đầu, từ trong miệng thốt ra những âm thanh rất nhỏ:

- Tốt, tốt!

Thật sự thay đổi rồi, lúc này Lâm Phong không còn non nớt một chút nào nữa, hắn dường như đã thay da đổi thịt, khí chất trên người cũng thay đổi. Mặc dù vẫn đứng đó mỉm cười, nhưng nếu cẩn thận xem sét lại cảm giác thân ảnh thon gầy của Lâm Phong giống như một thanh kiếm, giống như một thanh kiếm thẳng tắp, đôi con ngươi đen nhánh thâm thúy kia không lộ ra một chút hơi thở nào, nhưng lại dường như sâu không lường được.

- Tiểu Phong, có mệt không?

Nụ cười của Nguyệt Mộng Hà vẫn lộ ra ánh sáng dịu dàng của một người mẹ, hiện giờ tuổi của Lâm Phong vẫn còn chưa đầy hai mươi, mặc dù tu vi của đứa con lại càng lợi hại, nó bay lên so với trời còn muốn cao hơn, nhưng trước mặt người mẹ thì vĩnh viễn vẫn là một đứa bé con.

- Tiểu Phong, đại hội Tuyết Vực thế nào?

Lâm Hải cất tiếng hỏi, đã nhiều lần Nguyệt Mộng Hà muốn đi đến Mê thành Tuyết Vực nhưng đều bị ông ta ngăn lại, không phải là ông ta không muốn đi, chỉ có điều ông ta cho rằng, cuộc đời của Lâm Phong, hắn cần phải chính mình đối mặt, bất kể là nguy cơ hay là gian khổ cũng đều như thế, không ai có thể giúp được hắn, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

- Đi đi, chỉ có biết đại hội Tuyết Vực thôi, Tiểu Phong, mau đi nghỉ ngơi, ta đi pha cho con ly trà.

Nguyệt Mộng Hà bất mãn liếc mắt nhìn Lâm Hải, khiến cho Lâm Hải chỉ có lắc đầu cười gượng gạo, nam nhân với nữ nhân vẫn là có chút khác nhau đấy.

- Phụ thân, mẫu thân, đại hội Tuyết Vực lần này con đoạt được vị trí thứ nhất.

Lâm Phong cười nhẹ nói, khiến cho Nguyệt Mộng Hà vừa mới xoay người đi thì bước chân cứng đờ lại, nàng lập tức quay người lại, cái gì? Tuyết Nguyệt, đại hội, Thứ nhất?

Đôi mắt của Lâm Hải cũng run lên, ông ta cảm thấy trong lòng cũng run lên, Lâm Phong, đoạt được vị trí thứ nhất ở đại hội Tuyết Vực.

- Thật không?

Lâm Hải còn không thể tin được cất tiếng hỏi lại, tin tức này đối với ông ta mà nói thực là cực kỳ rung động.

- Phụ thân, con đã khi nào nói dối người chưa?

Lâm Phong cười nói, tiềng vang răng rắc truyền ra, đó là tiếng vang do hai nắm tay của Lâm Hải nắm chặt vào nhau. Đương nhiên là ông ta biết đại hội Tuyết Vực có ý nghĩa như thế nào, Tuyết Vực có mười ba nước, thậm chí còn bao gồm cả bốn đại đế quốc. Thiên tài nhiều không kể xiết, nhất là những thiên tài ở bốn đại đế quốc, không có một thiên tài nào là loại người bình thường, mỗi một người đều vô cùng đáng sợ.

Ông ta nhớ rất rõ hai mươi năm trước, ông ta cũng tham gia đại hội Tuyết Vực, nhưng lần đó tuổi của ông ta còn rất trẻ, nên ngay đến top 10 cũng không thể bước vào được. Năm đó tứ đại thiên tài của nước Tuyết Nguyệt chỉ có Đoàn Nhân Hoàng bước vào đến top 10, Tuyết Nguyệt khiếp sợ, từ đó về sau không có người nào là không biết, không có người nào là không hiểu Đoàn Nhân Hoàng, Nhân Hoàng Tuyết Nguyệt tuy không làm vua, nhưng địa vị lại còn ở phía trên cả vua.

Lâm Phong, con ông ta, đứa con đã từng bị người ta coi là một thiếu niên rác rưởi, nhưng hắn lại nói hắn giành được vị trí thứ nhất đại hội Tuyết Vực. Không phải là thứ nhất của Tuyết Nguyệt mà là Tuyết Vực, nơi tề tụ thiên tài của mười ba nước, hắn đã đánh bại tất cả các thiên tài để đoạt được ghế thứ nhất.

- Thúc thúc, ca ca thật sự đã đánh bại tất cả mọi người, giành được vị trí thứ nhất đại hội Tuyết Vực, là thiên tài ngạo mạn nhất.

Một giọng nói trong trẻo cất lên, mấy thân ảnh đang đi vào trong rừng, người cất tiếng nói chính là một tiểu cô nương, Lâm Phong và Nguyệt Mộng Hà đều cảm thấy lạnh cả người, nàng gọi Lâm Phong là ca ca?

Tuy nhiên, giờ phút này Lâm Hải tuy rằng nghi hoặc, nhưng đối với việc Lâm Phong đạt được vị trí thứ nhất của đại hội Tuyết Vực, hiển nhiên vẫn lớn hơn là nỗi nghi hoặc kia.

- Tốt, tốt, tốt!

Lâm Hải liên tục nói liền ba tiếng tốt, sắc mặt đã hơi hồng lên, ông ta không ngừng gật đầu áp chế kích động:

- Tiểu Phong, phụ thân hỏi một câu, làm sao mà con làm được như vậy?

Lâm Hải kích động nắm khuỷu tay của Lâm Phong, khiến Lâm Phong hơi sững sờ, hắn liếc mắt nhìn thật sâu vào bàn tay của phụ thân.

- Ngươi nhìn xem, ngươi đang làm cái gì đó?

Nguyệt Mộng Hà trừng mắt nhìn Lâm Hải nhưng trên mặt cũng tràn đầy vẻ tươi cười, Lâm Phong trở về nàng đã rất cao hứng rồi, vậy mà hiện giờ Lâm Phong lại còn mang đến tin tức rung động như vậy.

- Tiểu Phong, tiểu muội muội này là?

- Mẫu thân, ở đế quốc Long Sơn khi con bị cường giả chặn giết, Tiểu Nhã và ông của nàng đã cứu con, sau đó ông của Tiểu Nhã lại đột nhiên rời đi, vì thế Tiểu Nhã cùng đi với con, hơn nữa chúng con đã nhận nhau làm huynh muội.

Lâm Phong mở miệng đáp lại:

- Còn hai người này là Hàn Man và Phá Quân, là huynh đệ trước đây của con khi còn ở Vân Hải tông.

- Phong ca, ta cùng với Phá Quân sẽ không quấy rầy người nhà huynh gặp nhau, chúng ta đi tìm chút rượu uống.

Hàn Man sang sảng nói rồi lập tức xoay người lôi Phá Quân rời đi, Nguyệt Mộng Hà nháy mắt ra dấu với một bạch hắn nữ tử đứng bên cạnh, Tương Tư Lâm tự nhiên là không thiếu rượu.

Đồng thời, Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà tuy rằng nghe giong nói của Lâm Phong rất bình tĩnh, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng chuyến đi này của hắn tuyệt đối là không bình thường, chỉ sợ là gặp rất nhiều nguy hiểm. Có thể giành được đến vị trí thứ nhất của đại hội Tuyết Vực, tất nhiên đã phải trải qua rất nhiều kỳ ngộ, cũng không thiếu những khảo nghiệm sinh tử.

- Ca ca, đây là chị dâu đấy ư? Đẹp quá, so với tất cả nhưng nữ nhân ta đã gặp, ta thấy đều đẹp hơn.

Tiểu Nhã hì hì chạy đến bên cạnh Lâm Phong, nhìn Mộng Tình nói.

Mộng Tình cũng nhìn thoáng qua Tiêu Nhã, trên khóe mắt lộ ra một ý cười, nàng quay đầu lại liếc nhìn Lâm Phong, rất tự nhiên.

- Thúc thúc, cô cô, ca ca đã trải qua ở đại hội Tuyết Vực, chính mắt con đã nhìn thấy, con sẽ kể lại cho mọi người nghe.

Tiểu Nhã dường như hiểu được tâm tư của Nguyệt Mộng Hà cùng với Lâm Hải, vô cùng sinh động.

- Tốt lắm, vậy con hãy nói cho chúng ta nghe đi.

Mộng Hà day day đầu Tiểu Nhã, cô gái thông mình này rất được người khác ưa thích, ánh mắt sạch sẽ thuần túy, dường như không hề trải qua trần thế nhơ bần, môt cô gái thật sự trong sạch.

- Tiểu Phong, mấy ngày nay Mộng Tình mỗi ngày đều đợi con, con hãy đi tiếp Mộng Tình một chút đi.

Nguyệt Mộng Hà cười nói với Lâm Phong, còn Tiểu Nhã thì mở trừng hai mắt nhìn Lâm Phong, dường như là muốn tranh công.

Lâm Phong lắc đầu cười, cái cô bé này...

- Được rồi, phụ thân mẫu thân, phụ thân mẫu thân có thể gọi con bất cứ lúc nào.

Lâm Phong gật đầu đối với Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải rồi lập tức kéo Mộng Tính cùng nhau rời đi. Ở một chỗ sâu trong rừng rậm có một trang viên đơn giản, trong trang viên tất cả là một từng trúc xanh biếc mềm nhẹ chập chờn trong gió.

Lúc này Lâm Phong và Mộng Tình đi vào trong một tiểu viện giữa rừng trúc, nằm ở trên giường trúc, làn gió nhẹ lướt qua mát mẻ sảng khoái, dường như toàn thân đều được buông lỏng.

- Phụ thân và mẫu thân thật biết hưởng hụ.

Lâm Phong cười nói, trang viên độc lập này giống như là một tiểu thế giới phong trần, chỉ có gió nhẹ là có thể thổi vào đây, tiểu viện này là cố ý vì Mộng Tình mà xây dựng nên.

Mộng Tình cũng từ từ nằm xuống, cứ như vậy rúc vào bên cạnh Lâm Phong, nhìn những thân trúc đang lay động ở trên không, làn tóc cũng lắc lư theo gió.

Lâm Phong hơi hơi quay đầu lại, hắn nhìn vào dung nhan nghiêng nước nghiêng thành gần trong gang tấc, cảm giác như trong lòng mình đã có một chấn động lớn sắp nổ tung ra. Không trải qua đẽo gọt trau chuốt nhưng tràn đầy một vẻ đẹp thánh khiết, một nụ cười yếu ớt dạt dào trên mặt, đó như thể là Lâm Phong tất cả.

Giơ tay ra, những đầu ngón tay của Lâm Phong từ từ chạm vào dung nhan mỹ lệ kia, hắn cảm thụ được trên mỗi tấc da thịt của Mộng Tình đều run rẩy lên. Đẩu hơi hơi nghiêng về phía trước, Lâm Phong áp chặt vào đôi môi đỏ mọng có thể khiến cho nam nhi điên cuồng kia, cặp mắt tuyệt mỹ kia vẫn mở nhìn hắn gần trong gang tấc cứ như vậy nàng nghe hơi thở dồn dập của Lâm Phong.

Lâm Phong tham lam cuốn lấy, những đầu ngón tay nhẹ lướt qua cổ của Mộng Tình, lướt trên quần áo của Mộng Tình, lướt qua bên hông. Bàn tay của hắn chậm rãi thăm dò trên thân thể của Mộng Tình, cảm thụ đến mỗi một tấc ấm áp kia.

Thuận theo làn da ấm áp, chạm vào làn da thịt người thiếu nữ, Lâm Phong dường như cẩn thận thưởng thức, tốc độ bàn tay lướt qua rất chậm, dường như hắn muốn dùng bàn tay vuốt ve của mình để hòa tan thân thể của Mộng Tình.

Bàn tay xoa lên vùng da thịt trơn nhẵn kia, những ngón tay của Lâm Phong dường như có mắt, sờ vào những đường cong mềm mại đẹp mắt kia, nương theo đường cong đó, bàn tay của hắn trèo lên đường cong cao ngất mà mềm mại như vậy, nơi đó da thịt mềm mại, có sung mãn tính đàn hồi, dường như chỉ tùy ý sờ vào là có thể phá nát.

Khi bàn tay Lâm Phong bám vào đỉnh là lúc tay của hắn vẫn không kìm nổi nắm chặt lại, vì bị ép mà bộ vị co dãn đàn hồi hơi có chút biến hình, kích thích vào mỗi tế bào của Lâm Phong, khiến cho máu của hắn dường như đều sắp sôi trào lên.

- Ưm!

Một âm thanh rất nhỏ giống như đến từ tự nhiên, thốt ra từ trong miệng của Mộng Tình lại càng kích thích máu huyết của Lâm Phong, khiến cho cái miệng của hắn đang mút thỏa thích lại càng thêm tham lam, còn cặp mắt dịu dàng của Mộng Tình cũng không có cách nào nhịn được nỗi e lệ từ từ nhắm lại, để cho Lâm Phong tùy ý đùa nghịch, hưởng thụ lấy thủy dung kết hợp.

Nàng sớm đã xem mình là người của Lâm Phong, lúc trước chỉ là chưa có thời cơ, hiện giờ tuy rằng thời cơ cũng vẫn chưa thực sự chín muồi, nhưng Lâm Phong muốn thì nàng cũng nguyện đem chính thân thể của mình kính dâng, cho dù là vạn kiếp bất phục, mà chỉ là vì người nam nhi mà mình yêu thương sâu sắc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui