Chương 44
Diên Tử không đến, từ sau khi ta trở về đến bây giờ đã năm sáu ngày, vậy mà hắn trước sau không lộ diện. Chuyện này cũng không bình thường. Ta mất tích một đêm, Vũ Nhân cùng Tam Thiếu đã bồn chồn, ngay cả Hoàng Hậu cũng đã phái Xuân Nhị đến thăm dò thật giả. Vậy mà người dễ xúc động nhất như hắn lại im lặng, chỉ phân phó người mang đến một bó hoa tím. Tại sao? Bó hoa này có ý nghĩa gì?
“Suy nghĩ gì vậy?”, người bên cạnh đánh gãy ý nghĩ của ta, nếu hắn không phải là Thường Nghĩa thì là ai? Sau một giấc ngủ ba ngày, hắn thoạt nhìn suy yếu hơn ta nghĩ nhiều, lời nói cũng bất kính hơn hẳn, hối hận a, “Ta có thể chia sẻ không?”. Nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn, ta thật sự rất muốn đạp một cước. Sớm biết mạng hắn lớn như vậy thì ta nên bổ sung thêm vài đao mới đúng.
“Suy nghĩ xem tại sao ngươi vẫn chưa chết?”, ta giận dữ trừng mắt, hiện tại ngay cả đại từ xưng hô với ta cũng không có, rốt cuộc ở đây ai là chủ tử?
Ta không cần đoán, hắn đây là đang giả vờ ngạc nhiên hô lên, “Tại sao không chết? Không phải ngươi rõ ràng hơn ta sao?”
“… Ngươi uống sạch sẽ!”, chính xác, nó quả thật không có giải dược, nhưng chỉ cần nuốt một loại độc dược khác vào liền có thể dĩ độc trị độc. Ta vẫn giữ sẵn độc dược kia trong người, chỉ cần hắn hạ quyết tâm uống cạn… nếu không… hừ!
“Là ta tự mình uống, không cần nhờ ngươi a!”, hắn vô cùng thoải mái gối đầu lên tay ta. Từ sau khi hắn tỉnh lại, trong viện này chẳng còn quy củ gì đáng nói nữa. Hắn tự động ngồi xuống bàn ăn cùng ta, ta quả thật nhớ tên tiểu thái giám kia a!
“Đúng rồi, ngươi định để các nàng quỳ đến bao giờ?”, hắn bĩu môi nhìn ra ngoài cửa, bọn họ chính là toàn bộ thái giám cung nữ trong viện trừ Thường Nghĩa.
“Vài canh giờ”
…
“Thế nào? Muốn quỳ chung à?”, ta khẽ cười, bó hoa tím lăn qua lộn lại trên tay.
Thường Nghĩa nhàn nhã biếng nhác trở thắt lưng, “Không cần, chẳng qua ta lo lắng ngươi làm mất lòng người mà thôi. Dù sao chỉ cần lấy cớ thích hợp là được… ”
Ta không nói mà trừng mắt nhìn hắn thật lâu. Đây là loại thái giám gì vậy? Không giống, thật sự không giống, “Thường Nghĩa, từ ngày hôm nay trở đi, ta sẽ không hỏi ngươi là ai, cũng không hỏi ngươi muốn gì, chuyện có thể giao ngươi làm thì ta sẽ giao. Tóm lại, chờ đến một ngày ta sụp đổ thì ngươi cũng sẽ sụp đổ theo, được không?”, khi nói chuyện, khóe mắt nàng trông thấy bên ngoài vừa có một người ngã sụp xuống.
“Được”, hắn sảng khoái gật đầu tựa như hắn thật sự hài lòng với điều kiện ta vừa đưa ra, “Nhớ rõ lời hứa của ngươi, đến lúc đó đừng đổi ý”
“Nhất định, chỉ cần ngươi tuân thủ đúng là được”, ta thở phào, nếu hắn bảo không cần gì thì ta thật sự không dám tin hắn.
“Nói vậy, hiện tại chúng ta đã ngang hàng, bây giờ ngươi đã có thể nói cho ta nghe vừa rồi ngươi suy nghĩ những gì? Có lẽ ta có thể giúp được”
“Diên Tử. Hắn vẫn chưa tới, ngươi không thấy kỳ quái sao?”
Thường Nghĩa nghiêng đầu suy nghĩ, “Không kỳ quái, chẳng phải bên Ung Vương điện hạ vẫn chưa nhúc nhích sao? Nữ quan quả nhiên nhất bên trọng nhất bên khinh, người thật sự xem trọng Phong công tử nha!”
“Thường Nghĩa, ngươi muốn uống thuốc độc nữa sao? Ta cam đoan lúc này vẫn còn nhiều”, lời có vẻ tức giận nhưng trong lòng ta lại trở nên vui vẻ một cách quỷ dị.
“Đương nhiên, Phong công tử có giá trị”, hắn cố gắng vãn hồi nhưng thành ý không đủ, “Quả thật hắn đã nên đến đây từ sớm”
“Vậy nên ta hoài nghi hắn không có mặt ở kinh thành. Giữa lúc trời mưa gió thế này, hắn đi đâu chứ?”, việc Thường Nghĩa đối địch với Diên Tử thì ta đã biết từ sớm, về phần tại sao thì ta mặc kệ, dù sao vẫn hơn hai người bọn họ cùng một chiến tuyến.
“Muốn biết?”
“Có cách sao?”
“Không dễ dàng, bất quá… ”, hắn mỉm cười thần bí, “Ta có rất nhiều đồng hương, không phải sao?”
“Không sai. Hơn nữa, bọn họ còn rất thích kể lại chuyện xưa”, ta cũng mỉm cười, trong nụ cười đã hàm chứa kết quả.
Đã quyết định phải làm như thế nào, ta cùng Thường Nghĩa không dây dưa tại vấn đề này nữa. Sau đó ta ngồi đùa nghịch với bó hoa, Thường Nghĩa ngồi một bên thả hồn đi khắp nơi. Một lát sau, hắn bỗng lên tiếng, “Thứ này không đáng giá bao nhiêu tiền, giữ làm gì? Để ta vứt nó giúp ngươi!”
Đúng là không đáng giá bao nhiêu tiền, chính vì nó không đáng giá ta mới cảm thấy kỳ quái. Ta nghĩ muốn nát đầu cũng không tìm ra ý nghĩa của bó hoa.
Hơn phân nửa người bên ngoài đã ngất đi, nửa còn lại phỏng chừng cũng chịu đựng không được thêm bao lâu nữa, ta cảm thấy đã đến lúc liền đứng dậy đem bó hoa ném cho Thường Nghĩa, nếu không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, “Đến nội đình nha môn báo một tiếng, nói những người này không dùng được, bảo bọn họ phái người đến nhận về, trong viện của ta không cần những thứ vô dụng này”
“Tốt, rất tốt”, hắn vui vẻ trả lời rồi bước ra cửa, khi lướt ngang qua bên cạnh ta, hắn để lại một câu, “Ác danh lại thuộc về ngươi”
Ta giật mình, cả nửa ngày không nói được gì, tâm tư Thường Nghĩa nhạy bén như vạy, nếu hắn muốn đối phó ta thì ta phải làm thế nào? Nói đi cũng phải nói lại, đối phó với bất kì ai cũng không dễ dàng, trong số những người này có ai dễ dàng đối phó? Nếu không thành công thì cũng vậy, vạn nhất không thành công thì bước tiếp theo phải làm gì bây giờ? Ta “văn không thể trì thế, võ không thể an bang”, một chút thông minh có được cũng chỉ dùng để sổng sót mà thôi. Có thể thoát thân sao? Haiz…
Toàn bộ người trong viện bị mang đi, những người khác được đưa đến cũng bị ta làm khó dễ mà chạy mất, mọi người đều nói ta được sủng nên kiêu, vậy nên những thái giám thị nữ tuy phải ăn chút đau khổ ở nơi này nhưng sau khi trở về không ai bị trách phạt.
“Nguyệt Nhi không phải muốn có thiên hạ sao? Tại sao ngay cả thuật thu nạp lòng người cũng không thạo?”, Vũ Nhân ngồi cạnh bàn thản nhiên lên tiếng, trong tay hắn là một quyển sách dày, “Dù ngươi muốn loại bỏ tai mắt ngầm thì cũng không nhất thiết dùng biện pháp hủy hoại thanh danh của chính mình như vậy”
Bằng không thì ta có thể làm thế nào, “Nô tỳ ngu dốt, trừ bỏ biện pháp này nô tỳ không thể nghĩ ra biện pháp nào khác. Chi bằng, thỉnh ngài chỉ giáo ta một chút?”
Vũ Nhân mỉm cười, cẩn thận ngẫm lại đúng là không còn biện pháp nào khác, “Đúng là… dù đổi bao nhiêu người cũng khó đảm bảo không để sót tai mắt, dù chính ngươi đi chọn thì vẫn để lọt khả năng, chỉ là hiện tại trong viện chỉ còn một người là Thường Nghĩa, vậy ai sẽ hầu hạ ngươi?”
“Điên hạ, tự thân ta cũng là cung nữ, là nô tỳ, việc giặt giũ quét tước đều đã từng làm qua”, vốn dĩ quần áo của ta sẽ được đưa đến Hoán Y viện, thế nhưng hiện tại ngay cả cung nữ đưa đi cũng không có, chạy qua chạy lại còn phiền toái hơn, không bằng tự mình làm quách cho xong.
“Sao?”, Vũ Nhân cau mày, nét mặt lại trầm xuống, “Ngươi nói quần áo trong viện này đều là do ngươi giặt? Cứ như một nô tài?”
“Ta không… ”, không tốt, Thường Nghĩa, bởi vì thể trạng của hắn bị suy yếu sau khi trúng độc nên ta không muốn hắn giúp giặt tẩy quần áo của chính mình, vậy nên toàn bộ quần áo đều tự tay ta giặt tẩy. Đòi mạng a! Ta không ngại phớt lờ Vũ Nhân, hắn đang giở chiêu…
Đương lúc ta do dự thì Vũ Nhân đã đứng lên ôm chầm lấy ta mà kéo ghì vào lòng hắn, một quyến sách được nhét vào ngực áo ta, “Ta thấy ngươi cũng thật vất vả, mấy thứ này hẳn không có thời gian xem, không bằng cứ đem về chỗ của ngươi, đợi lúc nào rảnh sẽ nói sau”, hắn nói xong liền rời đi.
“Đừng!”, ta nhanh chân chạy đến giữ hắn lại, ta làm ra vẻ mặt tươi cười vì thái độ này hiện tại rất quan trọng, “Vũ Nhân, ngươi cũng biết người bên cạnh ta không thể dùng, Thường Nghĩa cũng vậy, bản thân ta lại không thể thường xuyên xuất cung, bên ngoài có chuyện gì đều phải nhờ hắn đi giúp. Tìm hiểu tin tức, trợ thủ đắc lực, mua sắm này nọ đều nhờ vào hắn. Vương gia tốt, có chuyện gì cũng phải từ từ, ta nhận tội nhận phạt còn không được sao?”
Hắn biết ta đang nói sự thật nên sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều, chỉ là vẻ mặt của hắn vẫn không thoải mái như trước, “Thái độ nhận sai của ngươi rất hoàn hảo, hôm nay tạm tha cho ngươi một lần, chỉ là không thể cứ để như vậy, ta sẽ cho ngươi chọn hai cung nữ trọng sạch đến đây, được không? Không cần để các nàng bên cạnh hầu hạ ngươi, chỉ cần ở bên ngoài quét tước là được, thế nào?”, trên mặt của hắn viết dòng chữ “ngươi dám không đồng ý”.
“Chuyện này… ”, thật khó xử a, lỗ hổng này một khi đã mở ra sẽ rất khó lường, bên kia vẫn còn Tam Thiếu a, hai người có thể lọt vào thì bốn người cũng có thể, sau đó là Diên Tử, Hoàng Hậu, Ung Vương, lại còn ác danh của ta thì sao? Huống chi hắn nói trong sạch thì sẽ trong sạch thật sao? Chỉ là hiện tại… còn quyển sách kia…
Vũ Nhân biết ta đang suy nghĩ gì, hắn không giận mà chỉ thở dài ôm ta nói, “Nguyệt Nhi, ta biết ngươi khó xử, phần của Tam đệ cứ giao cho ta, về phần Hoàng Hậu thì lại giao cho Tam đệ, Tứ đệ thì ngươi không cần băn khoăn, đối với người của hắn thì chúng ta có thể dùng tiền”
Ta còn có thể làm sao bây giờ? Tai mắt ngầm? Quyển sách? Đành phải chọn cách thứ nhất, đáp án đã quá rõ ràng, “Cứ như vậy đi!”. Ta tách rời khỏi lòng ngực hắn mà ngồi xổm xuống giở sách ra đọc, bông nhiên trong đầu chợt lóe, nếu phải đối phó thì ta muốn đối phó với tái mắt của Hoàng Đế. Dù sao chúng ta hiện tại cũng là ngồi chung một chiếc thuyền, nói thế nào thì Lôi Hổ cũng dễ ứng phó hơn so với bọn họ. Đúng rồi, tại sao trước kia không nghĩ tới? Đã hạ quyết tâm, ta thoải mái đem quyển sách đặt lại lên bàn, “Chỉ là vài cung nữ hầu hạ mà thôi, tự mình nô tỳ đi tuyển chọn cũng không thành vấn đề, đúng không?”
“Đúng”, ánh mắt hắn tối sầm lại nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, Vũ Nhân đã bày ra bộ dáng thản nhiên như trước, “Đến tối mai hẳn tính”
Lại qua một cửa, chỉ là có chút gì đó khó chịu, “Đa tạ vương gia, vậy nô tỳ làm phiền vương gia giữ quyển sách này vậy”
Vũ Nhân ngồi nửa ngày không nói lời nào, vòng tay ôm ta đã có chút nới lỏng, hắn nhìn ta một hồi rồi hướng đề tài về lối cũ, “Vừa rồi Nguyệt Nhi có nói muốn tìm hiểu tin tức, tìm người trợ lực, lại còn muốn thu mua này nọ? Là tìm hiểu gì? Tìm hiểu ở chỗ bổn vương sao?”
“Ừm”, chuyện tình này không cần thiết phủ nhận, “Chỉ là vương gia hành sự sạch sẽ, nô tỳ còn chưa thám thính được gì. Chỉ biết vương gia đầu mồng hai từng mời Thái Thường Tự Khanh cùng Binh Bộ Thị Lang vào một tửu quán bình thường để mật đàm, cụ thể nói gì thì ta không biết. Hai người kia, nếu nô tỳ tính không sai thì hai người đó hẳn là thân tín của Vương gia a!”, hai người này thoạt nhìn luôn giữ vị trí trung lập, kỳ thật thế nào thì cũng khó nói.
“Vậy sao? Nhìn không ra Thường Nghĩa cũng có chút bản lĩnh, xem ra bổn vương đã xem thường hắn”, Vũ Nhân mỉm cười tựa như không để ý đến chuyện mình bị theo dõi, “Về phần chúng ta nói gì thì không thể thuật lại với ngươi. Về phần Thường Nghĩa, khi nào rảnh rỗi bổn vương nhất định sẽ đàm luận với hắn một phen”
“Vương gia, bên cạnh nô tỳ chỉ còn một người hữu dụng, ngài cũng nên lưu lại cho ta sử dụng”, bị tính kế, bị theo dõi lại còn muốn cầu xin, một địch nhân như vậy quả nhiên hiếm thấy, quả nhiên tin tưởng vào bọn hắn không phải là biện pháp tối ưu để bảo vệ mạng nhỏ này, tại sao ta lại hồ đồ như vậy?
“Được, lưu lại cho ngươi dùng”, hắn lại chỉ vào quyển sách, “Tam đệ đã đồng ý hỗ trợ ngươi, đúng không? Ngày đó các ngươi rời đi cùng nhau, mặc dù vương phủ cách hoàng cung không xa nhưng cũng đủ thời gian để ngươi đưa ra yêu cầu rồi. Ngày đó ta thấy người của hắn gây phiền toái với vây cánh của Tứ đệ, chân tướng thế nào cũng đã rõ ràng. Nguyệt Nhi, cẩn thận một chút, phụ thân của ngươi cũng không dễ đối phó”
“Được, ta sẽ cẩn thận. Nếu thật sự không được sẽ cầu cứu lên ngài, ngài khẳng định sẽ không thấy chết mà không cứu a”
“Ngươi nói đi”, hắn liếc mắt nhìn ta một cái, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.
Ách! Lời này đến đây là đủ rồi, nói thêm nữa lại hóa dở. Ta không quyền không thế lại không vây cánh chống đỡ, mang tiếng người ở bên cạnh Hoàng Đế nhưng đồng thời lại càng thêm nguy hiểm, hiện tại lợi thế của ta kỳ thật cũng chỉ là những người có quyền lực ngang nhau này. Chỉ là, ở giữa chúng ta có một chút ám muội không thể nói rõ, phải chọn phía nào cũng vô ích. Ta nhanh chóng đổi đề tài, “Hành tung của Diên Tử vẫn chưa rõ, vương gia đã điều tra được gì chưa?”
“Theo dõi, vẫn chưa có tin tức, chờ đến khi có tin tức thì tự động bổn vương sẽ nói. Thế nào? Tam đệ vẫn chưa nói sao? Còn tưởng rằng hắn đối với ngươi thì “biết gì nói tất” chứ, nguyên lai chẳng có gì hơn”, hắn lắc đầu tựa như rất đắc ý.
Bị đẩy trở lại, cũng tốt, trong lòng ta ngược lại cảm thấy thoải mái hơn một chút, “Vương gia cùng Tam đệ đều là người có chí lớn, mục tiêu cũng như nhau. Ngài không nói, Tam gia tự nhiên cũng sẽ không nói, xem ra nô tỳ nếu muốn biết gì thì chỉ có thể tự mình thăm dò, hy vọng bên Thường Nghĩa hữu dụng một chút”
“Hừ!”, hắn từ chối cho ý kiến mà chỉ hừ một cái xem như đã trả lời, đột nhiên hắn như sực nhớ ra điều gì, “Nhắc đến Tam đệ mới nhớ, bổn vương hỏi ngươi, đến tột cùng ngươi đã đáp ứng Tam đệ những gì? Tại sao hắn lại không tiếc gì mà trực tiếp đến tìm Tứ đệ? Cẩn thận trả lời ta, đừng nghĩ dối trá”
Ngày hôm nay quả thật trôi qua không nổi, đúng là quỷ dị mà, thành thật hỏi, thành thật trả lời, “Vương gia, về phần quyển sách ngài đang cầm trên tay, nguyên lai trong lòng mọi người đều rõ. Về phần Tam gia, nô tỳ quả thật đã đáp ứng một điều kiện, nếu ta thất bại mà Tam gia thành công thì ta sẽ cam lòng tiến cung làm Hoàng Hậu, sẽ không cố tình bỏ trốn nữa”, vậy nên ta không thể thất bại, tuyệt đối không thể.
“Ngươi… !”, mắt thấy hắn sắp nở nụ cười nhưng vẻ mặt kia lại thay đổi rất nhanh, “Được lắm, điều kiện của bổn vương cũng giống như vậy”