Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Trong phòng.

‘Sư nhân’ Đồng Tam thúc thúc khôi ngô đầu sư tử, ‘Xà nhân’ Tông Lăng sáu cánh tay có đuôi rắn cùng với Mặc Dương Du một thân áo bào tím vẫn hoa lệ như xưa, còn có Đông Bá Liệt cười ha ha. Bọn họ đang tán gẫu vui vẻ, bọn họ đều có cảm ứng nhìn về ngoài cửa, nhìn thấy Đông Bá Tuyết Ưng và Thanh Thạch cùng nhau đi vào.

“Ha ha, Tuyết Ưng đến rồi.” Đồng thúc cười nói, giọng rất lớn.

“Chỉ chờ con thôi.” Tông Lăng cũng mỉm cười.

“Đến đến đến, mấy người bọn ca đều có thể vào ngồi rồi.” Đông Bá Liệt thúc giục, Mặc Dương Du cũng đi qua lấy ghế.

Đông Bá Tuyết Ưng liếc một cái, trong phòng sắp xếp rất giống nhà tổ Tuyết Thạch thành bảo, cái bàn ăn kia cũng là bàn dài, một đám người ngồi quanh bàn dài. Đông Bá Tuyết Ưng theo thực lực càng thêm cường đại, đã rất lâu rất lâu chưa quay quanh thành một bàn tiến hành ăn uống.

“Đều ngồi đi.” Đông Bá Liệt hô.

“Tuyết Ưng, Tĩnh Thu, hai người các con ngồi ở đây.” Mẫu thân Mặc Dương Du cũng an bài thúc giục.

Rất nhanh một đám người ngồi xuống.

Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu dựa sát cùng một chỗ, bên trái hắn là Tông thúc, Đồng thúc, đối diện Tông thúc Đồng thúc là Đông Bá Liệt, Mặc Dương Du.

Đối diện Đông Bá Tuyết Ưng là đệ đệ Thanh Thạch.

Không có ai ngồi chủ vị!

Dựa theo thói quen trong quá khứ, bình thường là phụ thân Đông Bá Liệt ngồi ở chủ vị, nhưng một lần này phụ thân Đông Bá Liệt lại ngồi cùng một chỗ với mẫu thân, dựa sát một chỗ!

“Hôm nay bàn ăn này là ta và A Du cùng nhau làm, nâng chén trước.” Đông Bá Liệt cười nâng chén.

“Đã lâu chưa được ăn đồ ăn phụ thân mẫu thân làm.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng nâng chén.

Mỗi người cùng nhau uống rượu.

Tông Lăng uống xong rượu buông chén rượu cảm khái: “Ở đây uống rượu, ta nhớ tới ở Tuyết Thạch thành bảo, khi đó ta và Đồng Tam cùng Tuyết Ưng cùng Thanh Thạch, Thanh Thạch khi đó còn chưa hiểu chuyện chỉ biết quấy, Tuyết Ưng khi đó mỗi ngày luyện thương pháp... Luyện mỗi ngày đều phải đi ngâm thuốc tắm.”

“Cái gì bảo con chỉ biết quấy?” Thanh Thạch nói thầm.

“Chẳng lẽ không đúng?” Bên cạnh, Đồng Tam bĩu môi, “Anh của con lúc ấy mỗi ngày mệt như vậy, con buổi tối ngủ còn cứ muốn anh của con ngủ cùng, cũng may mắn Tuyết Ưng tính tình tốt, nếu ở sư nhân tộc ta, trực tiếp đem con ném tới một bên.”

Bản thân Thanh Thạch cũng cười.

“Thật sự không dám nghĩ, lúc trước ta cảm thấy Tuyết Ưng có thể thành Siêu Phàm đã rất giỏi rồi, nào ngờ không ngừng vượt quá ta tưởng tượng.” Tông Lăng nói, “Vu thần, đại ma thần lúc trước khiến thế giới Hạ tộc chúng ta gặp phải đại hạo kiếp, cũng đều đã mất mạng, Tuyết Ưng nay càng đã trở thành một trong các tồn tại đỉnh phong nhất thần giới thâm uyên, đứng hàng ngũ Chúa Tể.”

Người khác cũng đều gật đầu.

Ở lúc tới gần tử vong, bọn họ kìm lòng không được nhớ lại cả đời này. Tồn tại trong quá khứ bọn họ cho rằng chói mắt, hiện tại xem ra căn bản không đáng nhắc tới. Đại ma thần sớm bị giải quyết, cho dù ‘Vu thần’ làm lĩnh chủ vật chất giới tu luyện thành Giới Thần nhị trọng thiên, ở sau khi Đông Bá Tuyết Ưng trở thành Chúa Tể, cũng dễ dàng thông qua nhân quả chém giết hắn!

“Tu hành nói khó cũng khó.” Đông Bá Liệt nói, “Lúc trước ta được Tuyết Ưng tiếp dẫn đến thế giới Hồng Thạch sơn, nhận được chỉ điểm tốt nhất mới thành Siêu Phàm. Về sau tiếp dẫn trọng sinh qua rất nhiều lần, lượng lớn bảo vật đều dùng ở trên người ta, mới vô cùng gian nan bước vào ngưỡng cửa thần linh, từ đó về sau... Giới Thần một chút hy vọng cũng chẳng khó, tu hành cũng thật khó.”

“Nếu không có Tuyết Ưng, ông ngay cả Siêu Phàm cũng không thành.” Mặc Dương Du nói, “Ở thế giới Hồng Thạch sơn, ông có mấy lần lâm vào tuyệt cảnh đều gọi con trai hỗ trợ, ta nghĩ chút thôi cũng cảm thấy mất mặt.”

“Cái này có gì mất mặt, ta gặp tuyệt cảnh gọi Tuyết Ưng ra tay, chẳng lẽ sai?” Đông Bá Liệt trừng mắt.

“Đến đến đến, Tuyết Ưng, chúng ta đến uống rượu.” Đồng Tam thúc thúc lại cầm lấy bầu rượu uống rượu cùng Đông Bá Tuyết Ưng. Hắn lắc cái đầu sư tử to, rất đắc ý, “Con khiến ta có thể sống lại, còn có thể sống thêm ức năm. Ha ha, con cứu một mình ta, ta thì sáng tạo một tộc đàn sư nhân đấy!”

Đông Bá Tuyết Ưng cũng cười: “Là bản thân Đồng thúc lợi hại, có thể có nhiều con cháu như vậy.”

Sư nhân tộc rất giỏi sinh sản, sư nhân tộc bởi vì một mình Đồng Tam... đã lớn mạnh! Hình thành tộc đàn khổng lồ, ở thần giới cũng tiến vào nhiều tinh cầu.

...

Mọi người đều đang nói chuyện, Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu ngược lại càng nhiều là lắng nghe, ngẫu nhiên nói vài câu.

Một bàn này ăn rất lâu, Đông Bá Tuyết Ưng cũng uống rất nhiều rượu, trên mặt đất bên cạnh nhà ăn cũng có rất nhiều vò rượu lớn.

“Đã lâu không uống thống khoái như vậy, hơn nữa là hảo huynh đệ, hảo muội muội bầu bạn ta, còn có Tuyết Ưng, Thanh Thạch, Tĩnh Thu.” Tông Lăng đỏ bừng cả mặt, cười, “Tông Lăng ta cả đời này, đáng giá, rất đáng giá! Lão ca ca... Ta là không chống đỡ được rồi, đi đầu tiên thôi.” Kèm theo tiếng cười, thân thể Tông Lăng bắt đầu tiêu tán, mỗi một phần thần lực của thân thể đều đang tiêu tán sụp đổ, soạt ~~~ cứ như vậy hoàn toàn tiêu tán.

“Đợi ta chút.” Đồng Tam cũng hô.

“Phải đi rồi.” Mặc Dương Du cũng buông chén rượu.

“A Du.” Đông Bá Liệt nhìn thê tử bên cạnh, “Cả đời này, ta rất may mắn có nàng bầu bạn ta.”

“Ta cũng vậy.” Mặc Dương Du mỉm cười, trong mắt nồng đậm tình yêu.

Đông Bá Thanh Thạch ngồi ở nơi đó cũng cười: “Phụ thân mẫu thân Đồng thúc, cùng đi, trên đường cũng náo nhiệt. Ca, chúng ta đi rồi, đừng đau lòng, chúng ta thật sự đều rất vui vẻ.”

Ào ào ào ~~~~

Thân thể say khướt của Đồng Tam bắt đầu tiêu tán. Đông Bá Liệt và Mặc Dương Du nắm tay nhau, nhìn nhau, Đông Bá Thanh Thạch cũng cười nhìn Đông Bá Tuyết Ưng.

Bọn họ cũng không áp chế linh hồn sụp đổ nữa, mặc kệ nó bắt đầu sụp đổ, mỗi một phần thần lực đều đang sụp đổ, bọn họ ai cũng đang tiêu tán, tiêu tán ở trên hư không.

Đông Bá Tuyết Ưng bưng chén rượu lặng lẽ nhìn...

Tiểu Thạch Đầu...

Phụ thân, mẫu thân...

Tông thúc, Đồng thúc...

Mọi người đều đi rồi! Đều đi rồi!

Trong mắt Đông Bá Tuyết Ưng có nước mắt đang lấp lánh, ngồi ở nơi đó lặng lẽ, không nói gì.

Trong phòng vốn náo nhiệt vô cùng nay trở nên rất yên tĩnh, trên bàn dài vốn có một đám người quay quanh, nay chỉ còn lại có Đông Bá Tuyết Ưng và thê tử sóng vai ngồi cùng một chỗ, vị trí khác đều trống rỗng.

Dư Tĩnh Thu muốn nói gì đó, lại không biết nói cái gì, chỉ có thể yên lặng bầu bạn ở một bên.

Yên tĩnh.

Đông Bá Tuyết Ưng trầm mặc ngồi nơi đó rất lâu, hắn không biết mình đang nghĩ cái gì, đầu như dại đi, trống rỗng.

Bỗng nhiên.

Từng trận đau đớn thổi quét toàn thân, thổi quét linh hồn, khiến trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng rất khó chịu. Bỗng nhiên một bàn tay bên cạnh nắm lấy tay hắn, siết thật chặt. Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu, thê tử Dư Tĩnh Thu bên cạnh đang quan tâm nhìn hắn.

“Chàng còn có chúng ta.” Dư Tĩnh Thu nhìn hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui