Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

“Hả?” Đông Bá Tuyết Ưng dốc sức quan sát, lại không cách nào xâm nhập nữa, quan sát đến bước này, đã tính là hắn khống chế cực cao cực cao đối với hư không.

“Xem ra, vẫn phải mượn dùng ảo diệu trong một bức vẽ này.” Đông Bá Tuyết Ưng cẩn thận tìm hiểu một bức vẽ này.

...

Ở trong tìm hiểu, thời gian tựa như trôi qua rất nhanh.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng không biết đã qua bao lâu, trong đôi mắt hắn không ngừng có trận đồ hiện lên, càng thêm huyền diệu.

“Ào.”

Ở dưới đôi mắt Đông Bá Tuyết Ưng quan sát, khoảng cách giữa vô số hạt thiên địa lực với nhau lúc trước tuy rất khổng lồ, nhưng lại trống rỗng cái gì cũng nhìn không ra. Nhưng giờ phút này, một khu vực trống rỗng này đột nhiên kịch liệt phóng to... Thật ra nói là mắt quan sát, thật ra là sau khi tìm hiểu, linh hồn cảm giác càng sâu hơn, linh hồn cảm giác được, cũng liền tương đương với mắt thấy được.

Khoảng cách giữa vô số hạt nay đã mênh mông vô biên vô hạn, Đông Bá Tuyết Ưng mơ hồ từ trong đó dò xét được một mảng mơ mơ hồ hồ loáng thoáng tồn tại.

Giống như một miếng vải đen vô biên vô hạn!

Hư không, trên bản chất là một miếng vải đen vô biên vô hạn?

“Không đúng.”

“Một bức vẽ này ta còn chưa tìm hiểu thấu, hiển nhiên phân tích đối với hư không còn chưa đủ sâu.” Đông Bá Tuyết Ưng tiếp tục tìm hiểu. Hắn giờ phút này có chút kích động, bởi vì hắn mơ hồ cảm giác, hắn đang chạm đến một mặt thần bí nào đó chưa biết của thế giới.

Có kích tình.

Đông Bá Tuyết Ưng toàn lực ứng phó nghiên cứu tìm hiểu.

Cũng không biết trải qua bao lâu...

Bao nhiêu lần bị kẹt, thậm chí hắn lại quay sang đi nghiên cứu Hành Giả Bí Tàng, từ trong Hành Giả Bí Tàng đạt được chút thu hoạch lại quay ra tìm hiểu bức vẽ đầu tiên này. Thậm chí bất tri bất giác, Hành Giả Bí Tàng cũng đã đạt tới cảnh giới tầng bốn mươi, muốn tăng lên tiếp thì quá khó, tầng bốn mươi đến tầng bốn mươi mốt... Là tăng lên về bản chất bước vào Hỗn Độn cảnh, cho nên trình độ huyền diệu của trận đồ Hành Giả Bí Tàng cũng có chất biến.

“Ầm ~~~~ “

Bởi vì nhận biết đối với hư không đủ cao.

Lại bởi vì ngộ tính cũng cực cao.

Còn có bức vẽ đầu tiên hoàn chỉnh của Cửu Vân đế quân dẫn dắt, cộng thêm kích tình bành trướng, Đông Bá Tuyết Ưng rốt cuộc trước mắt sáng bừng lên, hoàn toàn tìm hiểu thấu bức vẽ đầu tiên này.

“Ầm.” Tựa như phàm nhân bình thường có được kính viễn vọng có thể nhìn thấy xa hơn, Đông Bá Tuyết Ưng sau khi tìm hiểu thấu bức vẽ đầu tiên, nhất thời phân tích càng thêm xâm nhập đối với hư không.

Soạt ——

Vốn trong mắt hư không nhỏ bé cực hạn, cũng đã thấy được miếng vải đen vô biên vô hạn mơ mơ hồ hồ. Giờ phút này miếng vải đen này ở dưới sự quan sát lại nhanh chóng trở nên rõ ràng, hơn nữa tiếp tục phóng to cả ức lần. Đột nhiên Đông Bá Tuyết Ưng liền thấy được vô số hạt màu đen rậm rạp, những hạt màu đen này hình thành các tầng ‘vải đen’ vô biên vô hạn.

Từng tầng vải đen rộng lớn khôn cùng chồng chất, tầng tầng lớp lớp, hình thành tồn tại trung tâm nhất của hư không.

“Hả?” Đông Bá Tuyết Ưng vừa thấy liền mơ hồ hiểu ra.

Thuấn di, xé rách ra là thời không thông đạo... Thật ra trên bản chất đều hẳn là mượn dùng ‘vải đen’ trung tâm nhất này hình thành, chỉ là quá khứ đều là biết dùng, nhưng không hiểu nguyên nhân bản chất nhất. Như những đầu sỏ Hỗn Độn cảnh kia thuần túy là dựa vào ‘lĩnh vực vũ trụ loại nhỏ’ mạnh mẽ thao túng, như lúc trước Đông Bá Tuyết Ưng cũng chỉ là dựa vào sức khống chế chỉnh thể đối với hư không, cho dù là trong quy tắc ảo diệu tìm hiểu Hư Không đạo, cũng chỉ là thao túng quy tắc ảo diệu, mà vẫn chưa thực sự phát hiện —— quy tắc ảo diệu điều động chính là những ‘miếng vải đen’ này.

“Những hạt màu đen này.” Đông Bá Tuyết Ưng quan sát vô số hạt màu đen cấu thành miếng vải đen.

Ở trong sự quan sát của hắn, mỗi một hạt màu đen đều giống như so với dưa hấu trong mắt người thường còn lớn hơn mấy lần.

Những hạt màu đen này không phải thực tâm, mà là giống như sương mù đen ngưng tụ ra quả cầu, ở trung ương quả cầu sương mù đen có lỗ đen sì, giống như một thông đạo, đi thông nơi chưa biết.

“Hư không này đối chiếu nhỏ bé cực hạn, lỗ trung ương những hạt màu đen đó đi thông nơi nào?” Đông Bá Tuyết Ưng có chút nghi hoặc cùng với khẩn trương thấp thỏm. Hắn biết rõ có thể quan sát được ‘lỗ trống hạt màu đen’ là gian nan cỡ nào. Cửu Vân đế quân để lại bức vẽ đầu tiên này luận trình độ gian nan không thua gì Hắc Ám Giới thức thứ hai ‘Thiên Phạt Nhận’.

Bởi vì có nhận biết cùng với sự khống chế của hư không hành giả nhất mạch đối với hư không, hắn cũng đem Hành Giả Bí Tàng tu hành đến tầng bốn mươi, có cái này làm căn cơ! Hơn nữa có pháp môn bức vẽ đầu tiên hoàn chỉnh đế quân lưu lại, vẫn hao phí hơn sáu ngàn vạn năm mới nắm giữ.

“Xem xem, rốt cuộc đi thông nơi nào.”

Cảm giác của Đông Bá Tuyết Ưng xuyên thấu qua lỗ thủng hạt màu đen thẩm thấu vào.

Trung ương quả cầu do sương mù đen ngưng tụ, lỗ hổng đen sì tựa như thông đạo, Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác ở sau khi thẩm thấu đi vào, cả người không khỏi chấn động.

“Trời ạ!” Đông Bá Tuyết Ưng lẩm bẩm.

Hắn ngây dại.

Kinh ngạc ngây người rồi!

Mặc dù là tâm cảnh hắn hiện nay giờ phút này cũng hoàn toàn ngây dại, dù nhìn thấy Cửu Vân đế quân sống lại, Thánh Chủ chết, hắn cũng nhiều nhất rung động không đến mức hoàn toàn ngây dại. Giờ phút này cảm giác xuyên thấu qua lỗ thủng hạt màu đen ‘nhìn thấy’, lại khiến hắn hoàn toàn ngây dại.

Đây là một chỗ tồn tại khó có thể miêu tả.

Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác xuyên thấu qua lỗ thủng miễn cưỡng quan sát được ‘nó’, ở cùng lúc quan sát được ‘nó’, bởi vì cảm giác chạm đến một khu vực này, cũng tự nhiên mà vậy thấy được khu vực vô biên vô hạn! Thấy được vô số lỗ hổng khác đi thông nơi này, xuyên thấu qua những lỗ hổng đó, Đông Bá Tuyết Ưng thấy được khu vực khác của một tòa cung điện này.

Các sảnh cung điện, bảo vật giấu trong những sảnh cung điện đó.

Thậm chí nơi bình thường sinh vật con rối lưng còng kia ở lại.

Thậm chí ——

Ở ngoài cung điện!

Cửu Vân đại lục mênh mông, cảm giác của Đông Bá Tuyết Ưng xuyên thấu qua khu vực khó có thể miêu tả, xuyên thấu qua vô số lỗ hổng đó, thấy được các tòa thành trì của Cửu Vân đại lục, thậm chí hắn thấy được hỗn độn hư không vô tận ngoài Cửu Vân đại lục!

Khoảng cách càng xa, lỗ hổng cách mình cũng càng xa, mình cũng chỉ có thể miễn cưỡng mơ hồ nhìn thấy.

“Thất Tinh Hải thánh giới.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng đã thấy, Thất Tinh Hải thánh giới tuy cách mình phi thường xa xôi, nhưng bởi vì thánh giới quá khổng lồ, vô số lỗ hổng đều đi thông nơi đó, mình thông qua vô số lỗ hổng trái lại cũng mơ mơ hồ hồ thấy được Thất Tinh Hải thánh giới mênh mông kia.

Thậm chí trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng hiểu ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui