Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Đao Hoàng rời đi.

La thành chủ vẫn một mình thích ý uống rượu.

“Rượu ngon, tửu lâu này sản xuất rượu trái cây, ở trong hỗn độn hư không hẳn là có thể xếp sáu trăm hạng đầu.” La thành chủ khen, đồng thời như có chút đăm chiêu, “Nguyên lão gia hỏa này khi rời đi, Giới Tâm Lệnh đã không nhiều nữa, nói với ta cũng chỉ còn lại có năm khối mà thôi! Cho tới bây giờ chỉ sợ cũng càng ít hơn, vừa vặn có một khối rơi vào trong tay Kiếm Chủ?”

Đông Bá Tuyết Ưng bọn họ đều bị hạ lệnh cấm, tạm thời cấm rời khỏi Thái Hư thiên cung, Hư Không Bảo.

Nhưng bọn họ một đám điện chủ vẫn sử dụng hóa thân đi tới ngoài Thái Hư thiên cung, quan sát lúc trước dấu vết lưu lại một hồi đại chiến của Thánh Chủ.

“Ô.”

“Chiến trường của Thánh Chủ và Vu Tổ Giới Tổ bọn họ?”

Một đám điện chủ rung động nhìn chung quanh.

Phạm vi chung quanh sợ là mấy ngàn ức dặm đều là một mảng hỗn loạn, rất nhiều nơi đều để lại các khe rãnh hư không, đại địa bị xé rách, dư âm lưu lại vẫn không tiêu tan! Giữa không trung cũng có rất nhiều vết rách, là vết rách thánh giới tổn hại. Hủy diệt, giết chóc, lôi đình, vu độc... Các loại lực lượng lẫn lộn phân tán ở trên chiến trường mấy ngàn ức dặm.

Thiên Ngu lão tổ ở một bên nói: “Dư âm chiến đấu này cũng thương tổn đến bản thân thánh giới, phá hư dễ dàng chữa trị khó! Một khu vực này cũng sắp bị đánh nát rồi, muốn chữa trị... Ma Sơn thuỷ tổ, Dao Quang chi chủ bọn họ cũng cần thời gian từ từ sẽ đến.”

“Lão tổ, một lần này phạm vi chiến đấu rất nhỏ.”


“Nghe nói Thánh Chủ chiến đấu, có đôi khi cũng có thể khiến một thánh giới vỡ nát.”

Một đám điện chủ nói chuyện.

Thiên Ngu lão tổ cười lắc đầu: “Một lần này thời gian chiến đấu rất ngắn.

Cho nên thương tổn đối với thánh giới không tính là quá nghiêm trọng. Nếu là thời gian dài, trên vạn ức dặm chung quanh có thể hoàn toàn bị xé rách, tổn thương đối với thánh giới sẽ lớn hơn nữa! Quan trọng nhất là, một lần này Thánh Chủ chưa thật sự điên cuồng nổi điên, hơn nữa chiến đấu xảy ra đột nhiên, hắn cũng không có quá nhiều chuẩn bị.”

“Chiến đấu đột ngột?”

“Lão tổ, vì sao sẽ có chiến đấu?”

“Hắc quang trên không trung Thái Hư thiên cung lại là chuyện gì?” Các điện chủ nghi hoặc, bọn họ đều không biết nguyên nhân chiến đấu!

Kiếm Chủ lần này bùng nổ quá đột nhiên.

Thánh Chủ lại không có chút chuẩn bị, dù sao muốn đem bổn nguyên lực luyện hóa thành bí bảo cần thời gian, một mặt khác, Thánh Chủ một lần này phản ứng tựa như coi như bình tĩnh, cũng chưa quá điên cuồng.

“Kiếm Chủ hắn lần này đột phá, thực lực tiến nhanh, nay đã có thể so sánh Đao Hoàng, Vu Tổ.” Thiên Ngu lão tổ rất vui vẻ nói, hắn cũng không giấu, dù sao tin tức này không cần bao lâu cũng sẽ truyền ra.

Tin tức quả thực nhanh chóng truyền ra, toàn bộ hỗn độn hư không, các tu hành giả ẩn cư khắp nơi đều lâm vào rung động, bọn họ đều than thở bởi thực lực Kiếm Chủ hiện nay.

Thời gian kế tiếp...

Thái Hư thiên cung còn rất cẩn thận, ba đại thánh giới đều chuẩn bị sẵn sàng, nếu Thánh Chủ nổi điên, cổ thánh giáo khai chiến với bọn họ, vậy khai chiến quy mô lớn một lần nữa đi.

Nhưng tất cả rất bình tĩnh.

Đông Bá Tuyết Ưng bọn họ đám điện chủ này sau khi nán lại Thái Hư thiên cung mấy chục ức năm, Thiên Ngu lão tổ liền huỷ bỏ lệnh cấm, Đông Bá Tuyết Ưng cũng lại lần nữa hành tẩu bốn phương, tiếp tục truy tra ‘Hủy Diệt Ma Tộc’.

...

“Oành ~~~~ “

Trong hỗn độn hư không, hai bóng người đang đánh với nhau, làm hư không chung quanh cũng giống như đọng lại, mỗi một lần nổ vang, hư không đọng lại cũng có chút vặn vẹo.


“Mạch Cổ tướng quân, ngươi vận dụng đối với hư không quả thực lợi hại, bội phục bội phục, nhưng muốn đánh bại ta, còn kém chút.” Nam tử áo xanh cười nói.

“Tiếp thêm một chiêu cuối cùng của ta, nếu ngươi có thể dễ dàng đỡ được chiêu này, ta sẽ nhận thua.” Nam tử mắt tam giác áo vàng cười lạnh.

Một luồng sáng mỏng như cánh ve nháy mắt cắt qua, hư không đọng lại giống như đậu phụ, bị cắt qua hết, cũng cắt qua tên nam tử xa xa kia.

Thân thể nam tử đó nhất thời bị một phân thành hai, sau đó nhanh chóng lại dung hợp, chỉ là khi dung hợp, vết thương khép lại phi thường gian nan.

“Cái gì?” Nam tử áo xanh kia rất giật mình.

“Thế nào?” Nam tử áo vàng rất đắc ý, “Dựa theo lúc trước nói, không thi triển Vô Ảnh thiên phú, chính diện đánh nhau, thực lực ta hiện nay tính là tầng tám đỉnh phong rồi nhỉ.”

“Tính.”

Từ một phương hướng khác xa xa cũng có bốn bóng người đứng, cùng nhau bay tới.

“Mạch Cổ tướng quân quả thực lợi hại, rời khỏi hành lang mê giới tới thế giới tu hành giả cũng chưa tới vạn ức năm, đã đạt tới tầng tám đỉnh phong.”

“Một chiêu cuối cùng này thật sự lợi hại.”

Bốn vị khác cũng khen.

Trong con mắt tam giác của nam tử áo vàng ‘Mạch Cổ tướng quân’ phát ra sự tham lam, cười hắc hắc nói: “Các vương đều đã nói, một khi ta đạt tới tầng tám đỉnh phong, thì cho phép ta động thủ một lần nữa, lại ăn một vị tu hành giả Hỗn Độn Cảnh.”

“Yên tâm đi, Mạch Cổ tướng quân, chúng ta nhất định sẽ an bài tốt.” Năm vị thủ hạ đều nói.


“Một vị đầu sỏ Hỗn Độn Cảnh, còn có vô số tu hành giả thế lực hắn tọa trấn ta muốn ăn toàn bộ.” Thân thể Mạch Cổ tướng quân cũng khẽ run rẩy, hắn quá chờ mong quá khát vọng rồi.

Ở trong hỗn độn hư không, một lục địa cực kỳ khổng lồ, có vô số quốc gia, thành trì, từng sinh sản sinh linh không đếm xuể, nay lại một mảng trống rỗng, một mảng tĩnh mịch.

“Soạt.”

Trong hư không vặn vẹo một thanh niên áo bào dày màu trắng đi ra, chính là Đông Bá Tuyết Ưng.

“Lô Minh đại lục, tất cả đều chết sạch?” Đông Bá Tuyết Ưng đáp xuống trong một tòa thành trì, thành trì một mảng rách nát, càng không có một sinh linh.

Hắn đi từng bước, thân thể cũng không ngừng thuấn di, thành trì, hoang nguyên, sa mạc, thôn xóm, cánh đồng băng... từng chỗ một, khuôn mặt Đông Bá Tuyết Ưng bình tĩnh, chỉ là ánh mắt càng thêm lạnh lẽo. Tuy qua năm tháng dài lâu hắn hành tẩu khắp nơi một mực đuổi giết Hủy Diệt Ma Tộc, cũng phát hiện rất nhiều nơi bị trực tiếp nuốt ăn hủy diệt.

Nhưng phạm vi lớn như ‘Lô Minh đại lục’, vẫn là lần đầu tiên!

Lô Minh đại lục cực kỳ khổng lồ, so với vũ trụ cũng khổng lồ hơn rất nhiều, là nơi đầu sỏ Hỗn Độn Cảnh ‘Lô Minh lão tổ’ tọa trấn. Sinh linh sinh sống nơi này tự nhiên cũng rất nhiều.

“Hủy Diệt Ma Tộc, là chí cao quy tắc thai nghén mà sinh ra sao?” Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn hư không mênh mông, “Cho dù muốn hủy diệt toàn bộ sinh linh quay về hỗn độn, trực tiếp hủy diệt thì thôi, cần gì thai nghén ra Hủy Diệt Ma Tộc, giết chóc từng nơi...”

Có lẽ đối với chí cao quy tắc cao cao tại thượng mà nói.

Nó là quy tắc lạnh lùng tàn khốc vận chuyển, không thương xót. Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng là tu hành giả, hắn thấy chuyện như vậy xảy ra, chỉ cảm thấy trong lòng hừng hực lửa giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận