Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Đông Bá Tuyết Ưng đem mọi người ở quê hương an bài ở Hư Giới thành, về phần trong Thái Hư thiên cung? Cũng không phải ai cũng có thể vào.

“Hư Giới thành?”

“Bởi vì phụ thân trở thành điện chủ, mà mới xây dựng Hỗn Độn thành?”

“Đi đi đi, chúng ta đi ra ngoài xem một chút.”

Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao rất tò mò, cũng mang theo các đạo lữ, bạn tốt muốn ra ngoài một chuyến.

“Hai vị thiếu chủ, ta dẫn đường.” Nhất thời có các quản gia hộ vệ đi theo.

Trải qua năm tháng dài lâu tu hành đến nay, Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao tuy ở trên hệ thống quy tắc ảo diệu đều chỉ là cấp độ Chúa Tể, nhưng hệ thống cổ tu lại đều đạt tới Hư Không Thần Sơ Sinh Cảnh. Dù sao cũng là con cái của ‘Hỗn Độn Cảnh cấp độ tầng chín’, dưới lượng lớn sự bồi dưỡng, vẫn tương đối dễ dàng tu hành cổ tu, chỉ mới Hư Không Thần Sơ Sinh Cảnh đã tính là tương đối yếu rồi.

Như đồ đệ ‘Hình Hỏa Tuân Nhất’ của Đông Bá Tuyết Ưng là dễ dàng đạt tới Hợp Nhất Cảnh. Đương nhiên, đó là bởi vì Hình Hỏa Tuân Nhất, là đứa con Hình Hỏa đế quân sau khi đạt tới cấp độ tầng chín mới có, huyết mạch các phương diện tương đối đều cường đại hơn.

Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao miễn cưỡng tính là bình thường.

Mà mẫu thân bọn họ Dư Tĩnh Thu tương đối ngộ tính càng yếu hơn, tài nguyên hao phí trên người Dư Tĩnh Thu cũng đủ khiến đầu sỏ Hỗn Độn Cảnh đau lòng vô cùng, nay vẫn chỉ là cấp độ Chân Thần Chúa Tể.

...


Hóa thân của Đông Bá Tuyết Ưng cũng đã thức tỉnh, ở Hư Giới thành bầu bạn với người nhà hảo hữu.

Ở trong Hỗn Độn Cảnh, địa vị của Đông Bá Tuyết Ưng càng thêm được công nhận, đặc biệt Tâm Tượng giáo chủ, Hỗn Độn điện chủ… một số tồn tại tầng cao nhất là được các Vũ Trụ Thần hầu như đối đãi ngang hàng, bọn họ cũng biết bọn Kim Giáp Ma Tộc lẻn vào, càng biết là Đông Bá Tuyết Ưng đang đuổi giết, hơn nữa còn từng chém giết Kim Giáp Ma Tộc cấp độ tầng chín, hơn nữa luôn luôn vất vả đuổi giết...

Mặc kệ là thực lực, hay là vì Đông Bá Tuyết Ưng làm cống hiến cho toàn bộ phe tu hành giả, Hỗn Độn Cảnh cấp độ tầng chín đối với hắn đều phi thường kính trọng khâm phục.

Địa vị Đông Bá Tuyết Ưng, làm con đường tu hành sau này của hai đứa con của hắn tự nhiên cũng thông thuận hơn nhiều.

Nhưng bản thân Đông Bá Tuyết Ưng lại chưa hài lòng chút nào. Hắn tuy ở các nơi tìm kiếm truy tra Hủy Diệt Ma Tộc, nhưng thi triển ảo cảnh đối với hắn mà nói là chỉ là cái nhấc tay, ở trong con đường khổ hạnh, phần lớn tâm tư của hắn đều ở tu hành, khát vọng một ngày nào đó có thể đạt tới cảnh giới Vũ Trụ Thần.

Đường, tuy xa xôi.

Nhưng hắn vẫn đang từng bước một chậm rãi đi tới.

Trong hỗn độn hư không, một con sông màu đen vờn quanh một mảnh lục địa nhỏ, trên lục địa có động phủ tu hành, cũng có mấy ngàn vạn sinh mệnh, nơi này tính là phi thường nhỏ.

Vù.

Một thanh niên áo bào dày màu trắng bỗng dưng xuất hiện trên không con sông màu đen này, quan sát tiểu lục địa xa xa, một ảo cảnh đã buông xuống. Bởi vì không có thánh giới áp chế, phạm vi ảo cảnh của Đông Bá Tuyết Ưng liền rất rộng lớn... lục địa này, con sông này cộng lại cũng không bằng một phần trăm triệu phạm vi ảo cảnh cực hạn của Đông Bá Tuyết Ưng.

Đương nhiên trừ Đông Bá Tuyết Ưng thực lực cao, chủ yếu là con sông lục địa này cũng thực sự rất nhỏ.

Một vị tu hành giả Hợp Nhất Cảnh ẩn cư ở đây và mấy ngàn vạn con dân tất cả đều lâm vào ảo cảnh.

“Hả? Cũng không phải?” Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng lắc đầu.

“Dựa theo từng lần tình báo sưu tập suy đoán, khả năng một khu vực lớn này là chỗ bọn chúng ẩn thân quả thật rất cao.” Đông Bá Tuyết Ưng thở dài trong lòng.

Hủy Diệt Ma Tộc không có truyền tống cự ly siêu xa.

Bọn chúng ở thánh giới, ở trong hỗn độn hư không chạy đi cũng rất gian nan. Như loại đại sự nhằm vào Hỗn Độn Cảnh động thủ khả năng sẽ chuyên môn chạy năm tháng dài lâu đến nơi nào đó. Mà một ít giết chóc quy mô nhỏ... Tin tưởng Hủy Diệt Ma Tộc cũng không muốn hao phí quá lâu ở trên chạy đi, cho nên căn cứ điểm ấy, căn cứ khu vực chung quanh nuốt ăn giết chóc tương đối tập trung, vạch ra!

Đông Bá Tuyết Ưng nay trọng điểm chính là tra xét những khu vực này, đáng tiếc, mãi chưa thu được gì. Thật sự là hỗn độn hư không quá lớn.

“Ừm.”

Đông Bá Tuyết Ưng xuyên thấu qua lỗ thủng của quả cầu sương mù đen, hướng bốn phương tám hướng xem xét... Tìm kiếm chung quanh chỗ tiếp theo có sinh mệnh.


Hắn tra xét, ít nhất cũng là cần tra xét có sinh mệnh.

Hủy Diệt Ma Tộc nếu ẩn thân nơi nào đó, nhất định phi thường cẩn thận, cho nên xuyên thấu qua lỗ thủng quả cầu sương mù đen xem xét, lại là không chỗ nào che giấu.

Ở dưới sự xem xét, cảnh tượng từng chỗ dễ dàng bị quan sát...

... Một khe núi phát nổ, “Vẫn thất bại, thực nghiệm lại thất bại!” Một vị vu tu ẩn cư tại đây có chút tức giận rít gào...

... Có hỗn độn lục địa con dân đang bình tĩnh sinh sống...

... Trong một vũ trụ, thờ phụng Mẫu Tổ giáo...

...

Một tòa hỗn độn lục địa khổng lồ, sinh linh ức vạn, ngoài một tòa thần điện cũ nát.

Đám người dày đặc quỳ mọp, ước chừng lấy trăm vạn để tính.

“Thiên Phong đại nhân, van cầu ngài cứu vớt thế giới chúng ta đi.”

“Thiên Phong đại nhân, van cầu ngài buông xuống đi.”

“Thiên Phong đại nhân.”

Đám người mấy trăm vạn đều đang khát cầu, bọn họ mỗi người đều là tu hành, yếu nhất cũng là cấp độ thần linh.


“Mẫu Tổ vĩ đại, Thánh Chủ vĩ đại, tất cả tồn tại vĩ đại, chỉ cần có thể cứu vớt thế giới chúng ta, chúng ta nguyện ý tín ngưỡng người.”

“Mẫu Tổ, Thánh Chủ.”

“Cứu vớt thế giới chúng ta đi.”

Ở trong đó có rất nhiều người cũng đang có chút điên cuồng hô, có trong mắt bọn họ đều là sự tuyệt vọng. Vũ trụ tương đối bế tắc chút, hỗn độn lục địa và bên ngoài đều có tin tức lưu thông, bọn họ cũng biết cảnh giới tu hành cuối cùng —— cấp độ Vũ Trụ Thần! Bọn họ cũng biết Thánh Chủ Mẫu Tổ trong truyền thuyết muốn tiếp nhận tín ngưỡng.

Nhưng, ở trong một vũ trụ nhắc tới tên có thể sinh ra cảm ứng, nhưng hỗn độn hư không mênh mông rộng lớn hơn không biết bao nhiêu, chí cao quy tắc cũng huyền diệu khó lường hơn vũ trụ quy tắc nhiều, chỉ nhắc tới tên, Thánh Chủ, Mẫu Tổ cũng không thể nào sinh ra cảm ứng.

“Ha ha ha” sương mù ở giữa không trung dần dần xuất hiện, một bóng người khổng lồ như ẩn như hiện.

“Nó đến rồi.”

“Nó đến rồi.”

“Không —— “

Đám người quỳ khẩn cầu kia lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

“Các ngươi đang cầu Thiên Phong lão quỷ? Ha ha ha, bản thân Thiên Phong lão quỷ cũng chạy rồi, không dám trở về, các ngươi còn cầu hắn?” Bóng người khổng lồ trong sương mù phát ra thanh âm ầm ầm vang vọng thiên địa, “Ta đã rất nhân từ rồi, mỗi lần chỉ nuốt ăn một bộ phận nhỏ mà thôi, căn bản không thương tổn đến căn cơ toàn bộ thế giới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận