Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

“Mời.”

Đông Bá Tuyết Ưng vung tay lên, trên bàn xuất hiện ba bầu rượu.

Làm tu hành giả đều sẽ mang bên người rất nhiều rượu ngon, Đông Bá Tuyết Ưng vì truy tra Hủy Diệt Ma Tộc, cũng là đi khắp các nơi của hỗn độn hư không, hắn cũng thích thức ăn ngon rượu ngon, tự nhiên cũng thuận tiện nhấm nháp rượu ngon của rất nhiều nơi, trong đó có một số vô cùng ngon cũng sưu tập. Ba bầu rượu này... Phẩm loại khác nhau, luận giá trị đắt tiền hơn chúng nó có rất nhiều, nhưng những rượu đó cực đắt đỏ, rất nhiều chỉ là dùng tài liệu trân quý, mùi vị thực sự... ba loại này, lại là ba loại rượu Đông Bá Tuyết Ưng cảm thấy ngon nhất.

“Chậc chậc.” Lão giả nhỏ gầy rót rượu, vừa uống vừa chậc chậc thưởng thức, con mắt có chút mờ đục cũng tỏa sáng, “Rượu ngon rượu ngon, không ngờ nhìn ngươi tuổi không lớn, còn có thể lấy ra rượu ngon bực này.”

Đông Bá Tuyết Ưng chỉ ở bên cạnh nhìn, nhìn lão giả nhỏ gầy uống rượu.

Đợi uống rượu hơn phân nửa, lão giả nhỏ gầy mới ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn Đông Bá Tuyết Ưng: “Tính tình thật ra rất tốt.” Nói xong hắn vẫy tay một cái, ‘Vù’, một món bảo vật đặc thù vốn ở trong bảo vật trữ vật kia của Đông Bá Tuyết Ưng rơi vào trong tay lão giả nhỏ gầy.

Đông Bá Tuyết Ưng khẽ biến sắc.

Ở trong tay lão giả nhỏ gầy chính là một tấm thạch kính nọ, chính là thạch kính dẫn đường, mới khiến hắn tu hành ra hủy diệt chi hoa. Nếu không có sự dẫn đường, hắn chỉ sợ muốn ở Hợp Nhất Cảnh đạt tới tầng bảy, hy vọng phải xa vời hơn nhiều.

“Thực lực ngươi hiện nay, miếng vảy này đối với ngươi đã vô dụng rồi.” Lão giả nhỏ gầy cười vung tay lên, thạch kính liền trực tiếp bay về phía hư không xa xa, sau đó xuyên qua hư không biến mất không thấy nữa, “Vẫn là cho những kẻ càng cần nó hơn đi.”

Thạch kính nay quả thực đã vô dụng.

Bởi vì Chu Yểm truyền thừa của Đông Bá Tuyết Ưng cũng mở biến thứ mười rồi, vượt qua phạm vi thạch kính dẫn đường.

“Đây là tiền bối để lại?” Đông Bá Tuyết Ưng vội hỏi.

“Ha ha, là ta lột xuống một cái vảy.” Lão giả nhỏ gầy cười nói, “Đúng rồi, ta gọi là ‘Thạch’.”

“Thạch tiền bối.” Đông Bá Tuyết Ưng nói ngay. Hắn đối với lão giả nhỏ gầy này cũng có ý cảm kích, dù sao Đông Bá Tuyết Ưng là biết ân sẽ báo đáp, bởi vì thạch kính, hắn mới có thể sáng chế hủy diệt chi hoa. Ở trên đường tu hành quả thực có trợ giúp lớn đối với hắn.

Lão giả nhỏ gầy uống rượu, tò mò hỏi: “Theo ta được biết, trình độ ảo cảnh của ngươi hiện nay được tính là số một trong tu hành giả, ta thấy ngươi tuổi cũng không lớn, sao có thể đem ảo cảnh tu hành cho tới một bước bây giờ?”

Đông Bá Tuyết Ưng cười: “Tu hành vốn là từng bước một tiến lên, ở lúc ta nhỏ yếu, chỉ là Siêu Phàm sinh mệnh đã rất có cảm ngộ đối với ảo cảnh hư giới, xem như có thiên phú ở phương diện này đi! Sau đó, không ngừng tôi luyện bản thân, không ngừng đi tới, vạn ức năm tháng trôi qua, bất tri bất giác đã tới một bước này hiện nay.”

“Đúng vậy, bất tri bất giác.” Lão giả nhỏ gầy ánh mắt mờ mịt, “Nói ra ta ở lúc nhỏ yếu nhất, chỉ là một dị thú trí tuệ khá thấp mà thôi, khi đó chỉ nghĩ có thể tránh đi các loại săn giết, theo bản năng sinh mệnh muốn sống thêm chút thời gian mà thôi, thật sự là bất tri bất giác đã tới bây giờ.”

Đông Bá Tuyết Ưng thầm giật mình.

Dị thú?

Trí tuệ khá thấp?

Vị Thạch tiền bối này nói thạch kính kia là trên người hắn bóc xuống một cái vảy, Đông Bá Tuyết Ưng đã có phán đoán, nhưng hắn vốn tưởng rằng Thạch tiền bối xuất thân phi thường cao. Nhưng không ngờ tựa như so với xuất thân của mình còn thấp hơn chút.

“Già rồi, thường xuyên sẽ nhớ lại, ngay cả sự hăng hái tu hành cũng không còn.” Lão giả nhỏ gầy cười, “Ngươi đối với ảo cảnh thấy thế nào, ngươi cho rằng, tất cả trong ảo cảnh là chân thật sao?”

“Có linh trí, có bản thân, có sự trải qua của mình, ức vạn sinh linh trong ảo cảnh đương nhiên đều là chân thật.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Nay ảo cảnh của ta cách chân thật cũng chỉ kém nửa bước mà thôi, thậm chí mỗi một lần thi triển ảo cảnh chấm dứt, ta cũng chỉ là để thời gian của ức vạn sinh linh trong ảo cảnh lâm vào sự dừng lại. Đợi tới lần sau thi triển, những sinh linh này cũng sẽ tiếp tục xuất hiện.”

Nếu để ảo cảnh vĩnh viễn phá diệt, tựa như để ức vạn sinh linh bên trong diệt sạch, Đông Bá Tuyết Ưng cũng không đành lòng làm như vậy.

Không phải hắn quá ngốc.

Mà là tu hành đến cảnh giới của hắn bực này, ức vạn sinh linh trong ảo cảnh cùng sinh linh thế giới chân thật, thật sự không có quá nhiều khác biệt. Có bản thân, có cảm tình, biết tu luyện... Hỉ nộ ái ố đều có, cho nên Đông Bá Tuyết Ưng thi triển ảo cảnh đều là cố định một ảo cảnh khổng lồ đó, chỉ là mỗi một lần đều sẽ tăng thêm chút sinh linh mà thôi.

“Đều là thật? Thi triển chấm dứt, chỉ là để thời gian trong ảo cảnh tạm thời dừng lại?” Lão giả nhỏ gầy nghe mà như có chút suy nghĩ, lập tức lắc đầu cười lên ha ha, “Tu hành, có đôi khi lực lượng tâm linh rất quan trọng. Ngươi tin, ngươi có thể thành công. Ngươi không tin, tự nhiên sẽ càng không thể thành.”

“Được rồi, ăn uống no đủ rồi, cần phải đi.” Lão giả nhỏ gầy đứng dậy, hắn cười tủm tỉm nhìn Đông Bá Tuyết Ưng một cái, “Nếu có duyên, có lẽ còn có thể gặp lại.”

Nói xong lão giả nhỏ gầy lảo đảo đứng dậy, chống quải trượng chậm rãi hướng xa xa rời đi, đi rồi đi, bóng người liền dần dần tiêu tán.

Đông Bá Tuyết Ưng thậm chí cũng chưa phát hiện đối phương là rời đi như thế nào.

“Thật lợi hại.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm giật mình, “Ta luôn cho rằng luận thủ đoạn hư không, lúc trước là Cửu Vân đế quân đệ nhất, nay là Hư Không thuỷ tổ đệ nhất! Nhưng thoạt nhìn, vị Thạch tiền bối thần bí khó lường này cũng huyền diệu khó lường, chỉ riêng một thủ đoạn chạy đi này đã vượt qua Hư Không thuỷ tổ.”

...

Một chỗ khác, Thái Hư thiên cung.

Hóa thân Đông Bá Tuyết Ưng lập tức đến bái kiến Thiên Ngu lão tổ.

“Lão tổ.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Đông Bá Tuyết Ưng, chuyện gì tự mình tới gặp ta?” Thiên Ngu lão tổ có chút kinh ngạc nói.

“Lão tổ biết một người này không?” Đông Bá Tuyết Ưng nói xong vung tay lên, bên cạnh hiện ra bộ dáng vị Thạch tiền bối kia, gầy tới mức da bọc xương, còn chống quải trượng, “Thực lực hắn cực cao, lợi dụng đối với hư không, ta cảm giác còn ở trên Hư Không thuỷ tổ! Theo ta phán đoán, khẳng định là Vũ Trụ Thần, hơn nữa ở trong Vũ Trụ Thần hẳn cũng xếp ở hàng ngũ đứng đầu, không dám nói có thể đặt song song với Thánh Chủ, nhưng ít nhất cũng là ở cấp độ đó của Giới Tổ Mẫu Tổ.”

“Ồ?” Thiên Ngu lão tổ giật mình nhìn, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm bộ dáng hiện ra giữa không trung bên cạnh, không khỏi lắc đầu, “Không biết, cho tới bây giờ chưa từng gặp.”

Đông Bá Tuyết Ưng nghi hoặc.

Tuy Kiếm Chủ thực lực cao, nhưng luận tuổi thọ, kiến thức rộng, Thiên Ngu lão tổ lại vượt hơn xa. Hắn cũng chưa bao giờ gặp vị Thạch tiền bối này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui