Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

“Thánh Chủ tự mình ra tay đối phó ta, thật sự là coi trọng ta rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng bình tĩnh nói.

“Hỗn độn hư không năm đại thánh giới, có tư cách làm đối thủ của ta không có mấy ai, tiềm lực lớn nhất là vị Kiếm Chủ kia của Thái Hư thiên cung các ngươi. Làm ta cũng chịu thiệt nho nhỏ.” Thánh Chủ ngồi ở nơi đó, “Nghe nói thiên phú của ngươi cũng không tệ, tu hành cực nhanh, nói không chừng ngày nào đó cũng có thể trở thành Vũ Trụ Thần. Nếu cứ như vậy chết mất, cũng quá không đáng giá.”

“Thánh Chủ có yêu cầu gì, xin nói thẳng.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Nghe nói ngươi nắm giữ bộ phận truyền thừa trung tâm nhất mạch kia của bọn Vạn Giới lâu chủ, Xích Mi sơn chủ?” Thánh Chủ nói, “Ta rất có hứng thú.”

“Bộ phận truyền thừa trung tâm? Thật đúng là bọn hắn.” Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng cũng rất tức giận.

Cũng quá ác rồi.

Mình căn bản là chưa từng học bất cứ pháp môn tu hành nào nhất mạch đó của bọn hắn, chỉ phát hiện mình truyền tống cự ly siêu xa giống bọn hắn, liền cho rằng mình học trộm. Ám sát mình thất bại thì thôi, thế mà ngay cả Thánh Chủ cũng biết, Thánh Chủ tự mình ra tay.

“Đáng chết.” Tuy đối với Vạn Giới lâu chủ nhất mạch bọn họ có tức giận chán ghét, nhưng không có cách nào cả, Vạn Giới lâu chủ phân thân vô số không nói đến, dù là Xích Mi sơn chủ nghe nói cũng có một phân thân che dấu căn bản tìm không thấy. Ai cũng không giết được bọn họ! Đối mặt kẻ địch giết không chết, Đông Bá Tuyết Ưng đã tức lại không thể làm gì được.

“Thật không ngờ, Cửu Vân đế quân truyền tống cự ly siêu xa này sẽ có đại họa như vậy.” Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm bất đắc dĩ, hắn cũng coi như cẩn thận rồi.


Nhưng học được truyền tống thuật bực này, chung quy không thể mãi không dùng chứ?

Mình nhẫn nhịn đến trở thành Hỗn Độn cảnh mới công khai, lấy danh nghĩa thiên phú cổ tu thi triển, lúc trước ai cũng chưa từng hoài nghi, rất nhiều Vũ Trụ Thần đều từng thấy mình thi triển, ở Hư Không Bảo, tu hành giả xem mình thi triển nhiều lắm.

Ngược lại Vạn Giới lâu chủ, Xích Mi sơn chủ vừa thấy... Liền nhận định mình không có khả năng là thiên phú cổ tu, là truyền tống thuật của bọn hắn nhất mạch đó.

“Thánh Chủ thân phận cỡ nào, thế mà cũng sẽ giúp Vạn Giới lâu chủ, Xích Mi sơn chủ?” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu.

“Không phải là giúp bọn hắn, mà là ta cần một phần truyền thừa này.” Thánh Chủ phủ nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, “Đem thứ ngươi biết đều nói cho ta biết, ta hứa hẹn, nhất định sẽ thả ngươi rời khỏi.”

Hắn dễ nói chuyện như thế.

Là vì dựa vào ảo cảnh để Đông Bá Tuyết Ưng chủ động kể ra? Vô dụng, ảo cảnh của Đông Bá Tuyết Ưng so với Thánh Chủ còn lợi hại hơn, là ảo cảnh mạnh nhất trong tu hành giả.

Trực tiếp nhằm vào linh hồn điều tra ký ức? Điều này thì phi thường mãnh liệt, nếu thực lực chênh lệch cực lớn, trái lại cũng có thể làm được. Nhưng bản thân Đông Bá Tuyết Ưng am hiểu ảo cảnh, Chu Yểm truyền thừa lại là nhằm vào linh hồn, hắn đạt tới đệ thập biến trước nay chưa từng có, cường độ linh hồn vượt xa Hỗn Độn cảnh cấp độ tầng chín khác... độ khó tra xét bên trong linh hồn hắn, quả thực so sánh Vũ Trụ Thần!

Muốn lục soát linh hồn? Cuối cùng sẽ chỉ làm Đông Bá Tuyết Ưng hồn phi phách tán, hơn nữa chỉ sợ cũng chỉ có thể điều tra được vụn vặt, không có khả năng lục soát ký ức hoàn chỉnh.

Cho nên...

Thánh Chủ mới chủ động khuyên bảo, lại là hứa hẹn nhất định thả. Trừ phi thật sự không có cách nào hắn mới sẽ lựa chọn ‘Sưu hồn’.

...

Đông Bá Tuyết Ưng và Thánh Chủ đang nói chuyện với nhau, cũng đang cố ý kéo dài thời gian.

Bởi vì hắn đã sớm quyết định! Không có khả năng đem truyền thừa của Cửu Vân đế quân cho Thánh Chủ, Thánh Chủ đã cường đại như thế, để Thánh Chủ lại tăng thêm thủ đoạn? Mặc dù không có Giới Tâm Lệnh đầu thai chuyển thế, hắn cũng sẽ không đáp ứng.

Hiện tại cố ý kéo dài...


Cũng là an bài tốt tất cả.

“Không còn kịp, ta luôn muốn tìm thêm chút sào huyệt cấp Kim Giáp, nhưng không có thời gian nữa.” Thái Hư thiên cung Hư Giới điện, hóa thân của Đông Bá Tuyết Ưng ở trong đình viện, chỉ cần hắn lựa chọn đầu thai chuyển thế, hóa thân cũng sẽ tiêu tán.

“Ba sào huyệt cấp Kim Giáp, may mắn mỗi một sào huyệt cấp Kim Giáp ta đều để lại dấu hiệu không gian.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, hắn lúc trước cũng chỉ phái hai hóa thân ở hành lang mê giới tìm kiếm sào huyệt cấp Kim Giáp, không có khả năng ngồi canh giữ mãi ở nơi đó. Cho nên liền ở không gian phong bế bình thường gần chỗ tìm được sào huyệt cấp Kim Giáp để lại dấu hiệu không gian.

“Tính cả lúc đầu ta nói cho Vu thần bọn họ một sào huyệt cấp Kim Giáp đó, Đông Bá Tuyết Ưng ta cũng đã tìm được bốn sào huyệt cấp Kim Giáp. Đáng tiếc, chưa cho ta đủ thời gian. Chỉ cần ta đủ thời gian, lấy thủ đoạn nhìn trộm của ta... Nhất định có thể đem hành lang mê giới hoàn toàn tìm hết một lần.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ.

Hơn vạn ức năm.

Mình ở hỗn độn hư không tìm kiếm Hủy Diệt Ma Tộc, quả thực mới tìm được một góc của núi băng.

Nhưng hành lang mê giới, tuy khổng lồ, nhưng so với hỗn độn hư không thì nhỏ hơn nhiều, mình cũng đã tìm sáu bảy phần mười phạm vi rồi. Cho thêm vạn ức năm, chỉ sợ cũng có thể điều tra hết mỗi một chỗ, một chỗ cũng không bỏ sót!

“Tuyết Ưng, chàng không tu hành?” Ngoài cửa đình viện Dư Tĩnh Thu xuất hiện, lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Bởi vì bình thường một hóa thân này của Đông Bá Tuyết Ưng là thường xuyên quan sát lân giáp Mạch Cổ tướng quân để lại tu hành.

“Tĩnh Thu.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn thấy thê tử, trong lòng run lên.


“Tĩnh Thu, nàng bảo Thanh Dao Ngọc Nhi nhanh trở về, lập tức.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Vội như vậy?” Dư Tĩnh Thu nghi hoặc, “Ngọc Nhi còn đang bế quan.”

Đông Bá Tuyết Ưng ra lệnh một tiếng, làm con Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao đương nhiên không dám kéo dài, vội lập tức tới. Hai chị em có chút buồn bực, vội vàng triệu hồi như vậy rốt cuộc có chuyện gì? Chờ gặp được Đông Bá Tuyết Ưng, hai người bọn họ liền càng thêm buồn bực.

Bởi vì Đông Bá Tuyết Ưng chỉ cùng hai tỷ đệ bọn họ đơn giản hàn huyên vài câu, hơn nữa dặn mấy lời, liền bảo hai người bọn họ lui xuống.

“Ta còn có chút chuyện cần nói với mẫu thân các con, đều lui xuống trước đi.” Đông Âu Tuyết Ưng mỉm cười nhìn con mình.

“Vâng, phụ thân.” Đầy bụng nghi hoặc, Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao vẫn ngoan ngoãn nói sau đó thối lui, dù sao thời gian dài, uy nghiêm của Đông Bá Tuyết Ưng đã sớm xâm nhập trong lòng bọn họ.

“Tuyết Ưng, hôm nay chàng rất kỳ quái, Ngọc Nhi cũng đang bế quan, chàng mạnh mẽ nhanh nhất đem bọn nó triệu đến, triệu đến rồi, chỉ nói mấy lời nhắc nhở vài câu rồi bảo bọn nó rời khỏi?” Dư Tĩnh Thu nghi hoặc khó hiểu.

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu: “Thời gian của ta rất khẩn trương.”

“Thời gian khẩn trương?” Dư Tĩnh Thu càng thêm nghi hoặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận