Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

“Bảo tên ngu xuẩn kia tiến vào.” Hỏa Liệt hầu liếc một cái liền nhìn thấy Ứng Sơn Liệt Hỗ ngoài điện xa xa ngoan ngoãn đứng ở nơi đó chờ, tuy đứa con trai này khá phế, nhưng chung quy là đứa con hắn có khi nhỏ yếu, hắn rất có cảm tình, tự mình kiếm cho y một cuộc hôn nhân tốt, cũng đem rất nhiều tài nguyên cắt đến danh nghĩa của y. Tuy con trai huyết mạch yếu, nhưng vẫn hy vọng con trai có thể quật khởi.

Đáng tiếc, đứa con trai này luôn luôn hưởng lạc, Hỏa Liệt hầu cũng có chút thất vọng.

“Ừm, đây là người phụ thân kia của ta?” Đông Bá Tuyết Ưng cũng thấy được nam tử trung niên đi vào, đối mặt bầu không khí trong cung điện hắn cũng không tự kìm hãm được lưng hơi cong chút.

“Ngươi đứng ở nơi đó cho ta.” Hỏa Liệt hầu quát.

“Vâng.”

Ứng Sơn Liệt Hỗ căn bản không dám làm trái, ngoan ngoãn nghe lời đứng ở nơi đó không rên một tiếng, nhưng hắn vẫn nhịn không được nhìn về phía nữ nhân kia ngồi ở ngoài rìa cùng với đứa nhỏ trong lòng nàng, đứa nhỏ đó đang quan sát hắn, tựa như một chút kính sợ cũng không có.

“Ta chính là phụ thân của nó, dám nhìn ta như vậy? Nhất định phải giáo huấn, không, ta đánh không lại nó, nó sinh ra đã là Hư Không Thần!” Ứng Sơn Liệt Hỗ bỗng đáy lòng phát khổ, “Chỉ sợ hộ vệ người hầu hầu phủ an bài cho nó cũng sẽ lợi hại nhiều hơn nhiều so với hộ vệ của ta.”

“Chẳng qua một đứa bé mà thôi, ta chung quy là phụ thân, về sau dỗ nó nhiều hơn, nó nhất định sẽ thân cận với ta.” Ứng Sơn Liệt Hỗ âm thầm tính toán, “Bảo vật ban thưởng nó đạt được khẳng định nhiều hơn ta nhiều, đến lúc đó kẽ ngón tay nó hơi lọt ra một ít, ta đã hưởng lạc không hết.” Nếu nói trước kia còn có ý chí chiến đấu tu hành.

Trải qua năm tháng hưởng lạc dài lâu ăn mòn, hắn đã sớm không còn một chút hùng tâm.

“Vù.”

Một bóng người bị ném ngã ở trong điện, chính là nữ tử áo đỏ Thiện Ngọc Nhạn Chân, Thiện Ngọc Nhạn Chân giờ phút này chật vật ngã ở sảnh cung điện, nàng ngẩng đầu nhìn, thấy được Hỏa Liệt hầu cao cao tại thượng, thấy được tông gia nguyên lão, hầu phủ nguyên lão cùng với Nhung Tinh Lan tiện tỳ kia ôm đứa nhỏ.

“Hầu gia.” Thiện Ngọc Nhạn Chân vội đứng dậy, cung kính vạn phần, nàng kiêu ngạo nữa giờ phút này cũng phải quy củ.

“Ngươi thật đủ lớn mật, tộc quy Ứng Sơn thị ngươi cũng dám xúc phạm!” Hỏa Liệt hầu lạnh như băng nói, “Dám đem thuốc độc bức bách phụ nữ có thai của Ứng Sơn thị ta uống vào, làm đứa nhỏ huyết mạch bất phàm nhất Ứng Sơn thị ta từ khi lão tổ tông khai sáng tới nay sinh non. Chỉ mười lăm năm đã sinh ra! Nó mười lăm năm đã là Hư Không Thần, nếu là tiếp tục thai nghén bình thường...”

Không những hắn, hai vị tông gia nguyên lão, các hầu phủ nguyên lão chung quanh người người giận nhìn Thiện Ngọc Nhạn Chân này.

Gia tộc cường đại, làm một thành viên gia tộc địa vị tự nhiên rất cao! Thiện Ngọc Nhạn Chân này bởi vì bản thân khiến ‘Ứng Sơn Tuyết Ưng’ thiên phú tung hoành không thể ở lại trong thai thời gian đủ dài, nếu nán lại mấy trăm năm, sợ là huyết mạch còn càng thêm nồng đậm nhỉ, tiềm lực còn cao hơn nhiều. Đều là độc phụ này!

“Thuốc độc? Mười lăm năm đã sinh ra?” Bên cạnh, Ứng Sơn Liệt Hỗ trừng to mắt nhìn về phía Thiện Ngọc Nhạn Chân bên cạnh.

Sao có thể?

Vị phu nhân này của mình làm sao dám lớn mật như vậy? Tuy Ứng Sơn Liệt Hỗ hắn có rất nhiều nữ nhân, nhưng thê tử trên ý nghĩa nghiêm khắc chỉ có một —— Thiện Ngọc Nhạn Chân. Đây là hôn sự phụ thân Hỏa Liệt hầu kiếm cho hắn, là thật sự đặt sính lễ cưới hỏi đàng hoàng, mở tiệc chiêu đãi bốn phương, Thiện Ngọc Nhạn Chân cũng là con em vương hầu gia tộc, bản thân càng là Hợp Nhất Cảnh. Cho nên bình thường hắn đối mặt thê tử cũng có chút hụt hơi.

Về phần nữ nhân khác? Rất nhiều đều là trực tiếp bắt về, địa vị đều rất thấp, ở trong hầu phủ những nữ nhân đó bình thường đều là ‘bậc sáu’ thấp nhất, cùng một tầng với bọn thị nữ. Chỉ có sinh đứa nhỏ, địa vị mới có thể có sự tăng lên mà thôi.

Cho nên Ứng Sơn Liệt Hỗ căn bản chưa từng coi trọng những nữ nhân đó, đó chỉ là hắn dùng để phát tiết, cảm tình hắn đối với những nữ nhân đó... Sợ đều không bằng Phù Nhi của Yên Vân lâu,

Phù Nhi hắn cũng thường xuyên đi sủng hạnh, ngược lại mấy trăm nữ nhân kia của mình, khó được đi gặp một lần.

Thê tử của hắn thế mà làm ra chuyện bực này? Ứng Sơn Liệt Hỗ không dám tin.

“Không có, ta không có.” Thiện Ngọc Nhạn Chân vội nói, “Hầu gia xét rõ, Nhạn Chân từ khi rời khỏi Thiện Ngọc thị gả vào Ứng Sơn thị, vẫn luôn cẩn thận, lại càng không dám xúc phạm tộc quy Ứng Sơn thị. Chuyện thuốc độc càng không quan hệ với ta! Nhất định có ai muốn hủy diệt con em thiên tài tương lai của Ứng Sơn thị ta, cho nên phái Điền quản sự kia, lại vu oan ở trên người ta. Ta oan!”

“Điền quản sự là ngươi giết nhỉ.” Hỏa Liệt hầu quan sát Thiện Ngọc Nhạn Chân phía dưới.

“Ta phát hiện hắn một tệ người hầu lớn mật dám tính kế ta, lúc đó mới giận dữ giết hắn.” Thiện Ngọc Nhạn Chân vội nói, đây là thứ duy nhất nàng làm có chút không sạch sẽ, dù sao thời gian quá ngắn, nàng không kịp chỉ có thể tự mình ra tay.

“Tay chân rất sạch sẽ, liên lụy đến việc này hoặc chết, hoặc là căn bản không biết.” Hỏa Liệt hầu nhìn Thiện Ngọc Nhạn Chân, “Bây giờ còn mạnh miệng.”

“Sau lưng nhất định có người âm mưu tính kế, là vu oan trên người ta.” Thiện Ngọc Nhạn Chân vội nói.

Hỏa Liệt hầu lạnh như băng nhìn nàng.

Hắn ra lệnh một tiếng đã sớm đem tất cả có thể tra đều tra xét, mặc dù có bảo vật quấy nhiễu thời không, nhưng trong hầu phủ vẫn có cao thủ có thể không nhìn quấy nhiễu tầm thường xem xét quá khứ, đáng tiếc, tất cả manh mối đều đứt, chết, biến mất. Nhưng tất cả ngọn nguồn đều mơ hồ chỉ hướng Thiện Ngọc Nhạn Chân. Chỉ có ‘Điền quản sự’ việc này làm trực tiếp nhất, là Thiện Ngọc Nhạn Chân tự mình động thủ.

Nếu sinh ra con em nhỏ yếu, không được Hỏa Liệt hầu chú ý, chỉ sợ việc này đã che dấu trót lọt. Nhưng dù sao sinh ra tồn tại là ‘Ứng Sơn Tuyết Ưng’ thiên phú như thế.

“Hai vị tông gia nguyên lão.” Hỏa Liệt hầu nhìn về phía hai vị bên cạnh, “Độc phụ này còn không thừa nhận, thôi, liền phiền toái hai vị tông gia nguyên lão đem ả đưa tới tông gia điều tra linh hồn ả.”

“Được.” Hai vị tông gia nguyên lão đều gật đầu.

Thiện Ngọc Nhạn Chân sắc mặt tái nhợt.

“Vù.”

Tông gia nguyên lão cao gầy duỗi tay, trực tiếp uy năng vô hình bao phủ Thiện Ngọc Nhạn Chân, đem nàng trực tiếp thu vào trong động thiên bảo vật.

Bên cạnh, Ứng Sơn Liệt Hỗ kinh hãi nhìn tất cả cái này, cũng không dám hé răng.

“Tuyết Ưng à.” Hỏa Liệt hầu quay sang nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng, nhất thời lộ ra nụ cười, cười ha ha nói.

“Hầu gia.”

Đông Bá Tuyết Ưng lập tức từ trên đùi mẫu thân nhảy xuống, thanh âm thanh thúy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui