Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

“Để một vị ma phó Hỗn Độn Cảnh làm hộ vệ, thật không hổ là Tuyết Ưng công tử.”

“Khi nào, ta có thể khiến ma phó Hỗn Độn Cảnh làm hộ vệ, cả đời có thể vẻ vang như thế, vậy thật sự là chết cũng đáng giá.”

Mỗi người nhìn đều rất hâm mộ.

...

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn một đám người nghênh đón ở cửa hầu phủ, lập tức vội chạy đi, hô: “Hầu gia, mẫu thân, phụ thân.”

“Ha ha ha, Tuyết Ưng, ngươi làm cho Ứng Sơn thị ta nở mày nở mặt rất nhiều, ta ở Hỏa Liệt thành, cũng có nhiều bằng hữu đưa tin cho ta, nói ngươi đã xông qua Nguyên Thần Cung tầng sáu!” Tiếng cười Hỏa Liệt hầu sang sảng, vui vẻ sung sướng, “Những ông bạn già đó của ta đều nói, lấy ngộ tính của ngươi, tương lai phong vương cũng có hi vọng, nhưng cũng không được kiêu ngạo, dù sao ngươi hiện tại ngay cả Hỗn Độn Cảnh cũng chưa phải.”

“Tuyết Ưng rõ ràng.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Ừm.” Hỏa Liệt hầu gật đầu, cười nói, “Đi đi đi, trong hầu phủ đã chuẩn bị tiệc, chúc mừng ngươi trở thành nhập môn đệ tử, cùng với xông qua Nguyên Thần Cung tầng sáu, nói ra, ta cũng không phải đệ tử Nam Vân thánh tông đâu.”

Đệ tử chính thức của Nam Vân thánh tông, vốn ít tới đáng thương.

Trong bổn quốc thì càng ít.

Bình thường, hoặc là tuyệt thế thiên tài, hoặc là Hỗn Độn Cảnh hư không nhất mạch. Đương nhiên thực lực cường đại như ‘Ứng Sơn lão mẫu’, cũng được mời trở thành một trong các trưởng lão của Nam Vân thánh tông! Nhưng Hỏa Liệt hầu thực lực như vậy, còn chưa có tư cách được mời trở thành trưởng lão.

Nam Vân thánh tông... Trên thực tế cũng là tông phái trấn quốc Nam Vân quốc, bao gồm ba vị Vũ Trụ Thần ở trong, rất đông phong vương ở trong, đều xem như một thành viên của Nam Vân thánh tông.

Lúc Đông Bá Tuyết Ưng tham gia tiệc ăn mừng của hầu phủ, ở tông gia Ứng Sơn thị.

“Vù vù...”

Cuồng phong gào thét.

Đỉnh núi tuyết.

Ứng Sơn lão mẫu khoanh chân ngồi ở trên tảng đá lớn, tinh thần bà cũng hòa hợp một thể với toàn bộ Ứng Sơn thành khổng lồ, cùng hít thở với Ứng Sơn thành, giờ khắc này, khắp nơi của Ứng Sơn thành đều ở dưới sự cảm ứng của bà.

“Lão mẫu, công tử hắn đã về hầu phủ, tối qua, hắn đi dự tiệc, là tiệc Phiền thị ‘Phiền Thiên Sủng’ chuẩn bị.” Ma phó Tử Bạch đem một loạt sự việc gần nhất bắt đầu bẩm báo.

“Nói rõ cho ta nghe.”

“Vâng, ở trên tiệc, có một hộ vệ khiêu chiến công tử...”

Ứng Sơn lão mẫu lắng nghe ma phó Tử Bạch đưa tin, nghe được Đông Bá Tuyết Ưng chiến đấu bày ra thực lực, cũng không khỏi hiện lên nụ cười. Tốt! Không phải mượn dùng Nam Vân Thánh Thể mạnh mẽ thi triển, mà là bản thân cảnh giới đã đủ, thậm chí đem chiêu số Nam Vân Thánh Thập Nhị Thức hóa thành thân pháp, ngộ tính bực này quả thực đáng sợ. Nhưng càng đáng sợ, Ứng Sơn lão mẫu càng vui vẻ, bởi vì là con em Ứng Sơn thị.

“Ứng Sơn thị ta cũng đã xuất hiện tuyệt thế thiên tài bực này.” Ứng Sơn lão mẫu rất vui vẻ.

Bà lại không biết.

Ở trong kế hoạch của Đông Bá Tuyết Ưng, chính là muốn đem bản thân đắp nặn thành thiên tài mạnh nhất toàn bộ Nam Vân quốc từ trước tới nay. Không có cách nào, hắn cũng không muốn luôn nghẹn không dám bại lộ. Nhưng cũng phải kiềm chế chút... So với những thiên tài yêu nghiệt hay nghịch thiên nhất của sáu đại quốc gia cổ là phải yếu hơn chút.

Trong lịch sử sáu đại quốc gia cổ Giới Tâm đại lục sinh ra một số thiên tài, có một số tuyệt đối so với Đông Bá Tuyết Ưng càng thêm khoa trương. Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng hoài nghi, đám tuyệt thế yêu nghiệt đó nói không chừng còn có đầu thai chuyển thế, cho nên, mình còn phải khống chế chút, đệ nhất thiên tài Nam Vân quốc là đủ rồi.

“Sau tiệc, hắn nhờ Phiền Thiên Sủng hỗ trợ, muốn đi xem một chút một bí bảo đầu thương không trọn vẹn của cửa hàng Phiền thị.” Ma phó Tử Bạch tiếp tục nói.

“Bí bảo đầu thương không trọn vẹn?” Ứng Sơn lão mẫu có chút nghi hoặc.

“Vâng, công tử đối với bí bảo đầu thương đó rất yêu thích, lúc mới đến Nam Vân quốc đô đã rất thích bí bảo không trọn vẹn đó! Nghe nói là bí bảo không trọn vẹn tuyệt thế cường giả ‘Xích Vân tôn chủ’ trước chiến tranh quốc gia cổ lần đầu tiên lưu lại, lúc ấy, quản sự Phiền thị cửa hàng lại căn bản không cho phép công tử cẩn thận xem xét đầu thương đó.”

“Công tử lần này cầm đầu thương, ước chừng nhìn hai canh giờ, cuối cùng mới rời khỏi, ngày hôm sau liền trở về Hỏa Liệt thành.”

Ứng Sơn lão mẫu nghi hoặc: “Hắn rất thích bí bảo không trọn vẹn đó?”

“Vâng, ở Bảo Khí phường thị của Nam Vân quốc đô, chỉ có đầu thương nọ, là công tử xem lâu nhất! Công tử tham gia Phiền thị yến hội, thậm chí đánh bại hộ vệ kia triển lộ ra thực lực như vậy, theo ta thấy, cũng là vì để Phiền Thiên Sủng coi trọng hơn. Cuối cùng Phiền Thiên Sủng mở miệng nói có chuyện phiền toái có thể tìm hắn, công tử liền lập tức nhờ hỗ trợ, muốn xem đầu thương nọ.” Ma phó Tử Bạch bởi vì luôn theo Đông Bá Tuyết Ưng, cho nên hắn quan sát rất cẩn thận, hắn có thể cảm giác được, Đông Bá Tuyết Ưng là từ trong lòng thích bí bảo đầu thương không trọn vẹn kia.

“Ồ?” Ứng Sơn lão mẫu như có chút đăm chiêu.

...

Nam Vân quốc đô, Bảo Khí phường thị, trước cửa hàng Phiền thị.

Một lão thái bà đi tới trước cửa hàng.

“Lão mẫu tới chỗ chúng ta, thật sự là khó được khó được.” Lão giả mập mạp kia càng lập tức đi ra tự mình nghênh đón, cho dù là phong vương, cũng có phân chia mạnh yếu. Ứng Sơn lão mẫu hiển nhiên là một trong mấy người cường đại nhất.

“Ừm.” Ứng Sơn lão mẫu gật đầu, trực tiếp cất bước đi vào.

Rất nhanh trực tiếp tới lầu ba.

Ứng Sơn lão mẫu cũng đi tới trước bí bảo đầu thương không trọn vẹn lơ lửng nọ, trong đôi mắt bà mơ hồ hiện ra từng cảnh tượng trong quá khứ, thấy được cảnh tượng đêm qua, thiếu niên áo trắng kia ở đây nắm đầu thương hồi lâu, khóe miệng Ứng Sơn lão mẫu cũng hiện lên mỉm cười.

“Đây là bí bảo không trọn vẹn Xích Vân tôn chủ lưu lại?” Ứng Sơn lão mẫu mở miệng.

“Vâng, Tuyết Ưng công tử của Ứng Sơn thị lão mẫu các ngươi cũng từng đến xem.” Lão giả mập mạp vội cười nói.

“Giá.” Ứng Sơn lão mẫu mở miệng.

“Năm ức Vũ Trụ Tinh.” Lão giả mập mạp vội vươn năm ngón tay, nhếch miệng cười nói.

“Giá thấp nhất.” Ứng Sơn lão mẫu mở miệng.

“Lão mẫu chính là khách quý của Phiền thị ta, chủ nhân nhà ta cũng từng sớm phân phó, ta tự nhiên không dám bắt nạt lão mẫu, gia tộc bên kia cho giá quy định là ba ức Vũ Trụ Tinh, thấp hơn một chút cũng không được.” Lão giả mập mạp nói.

Ứng Sơn lão mẫu nhẹ nhàng gật đầu.

Bà cũng rõ.

Bí bảo của cửa hàng Phiền thị, bình thường giá quy định cùng báo giá, có một số là chiết khấu tám chín, có thể chiết khấu sáu đã rất hiếm thấy. Đây là một bí bảo không trọn vẹn, cho nên Phiền thị giá quy định mới là chiết khấu sáu phần.

“Tốt, ta muốn.” Ứng Sơn lão mẫu gật đầu.

“Vâng vâng vâng.” Lão giả mập mạp nói, “Không biết là cho Vũ Trụ Tinh, hay là bảo vật?”

“Bảo vật đi.” Ứng Sơn lão mẫu nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui