Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Ở lúc Đông Bá Tuyết Ưng có rất nhiều ý niệm.

Bắc Hà đại đế lại trịnh trọng nói: “Chí tôn, lần này, muốn chiến một trận hay không? Ta có Phi Tuyết huynh giúp đỡ, thủ hạ của ngươi không có tác dụng gì nữa.”

“Chiến một trận? Đương nhiên phải giao thủ.” Thích Phạt chí tôn nói.

Bắc Hà đại đế, mười vị thần tướng cùng Đông Bá Tuyết Ưng, trong lòng mỗi người căng thẳng.

Sắp khai chiến rồi?

Chí tôn! Mạnh như thế nào?

“Tốt lắm, chí tôn, hôm nay đừng trách chúng ta hợp sức đối phó ngươi.” Trong mắt Bắc Hà đại đế có hàn quang.

“Là phải giao thủ, nhưng chỉ cần giao thủ với người tu hành Giới Tâm đại lục Phi Tuyết đế quân là được.” Thích Phạt chí tôn cười tủm tỉm nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, “Ta không có hứng thú đối với cao thủ dân bản xứ các ngươi, chỉ đối với Phi Tuyết đế quân có chút hứng thú. Phi Tuyết đế quân, nghe nói ngươi có thể khiến một số hoàng cấp cũng trực tiếp trầm luân. Ta muốn thử một lần chiêu số linh hồn của ngươi.”

“Ta giao thủ với chí tôn?” Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt.

Có như thế nào nữa, mình nhiều nhất khiến thực lực chí tôn bị hao tổn mà thôi, chí tôn sợ là một thành thực lực, cũng có thể dễ dàng diệt sát mình. Dù sao mình cách Vĩnh Dạ thủy tổ bọn họ cũng có chênh lệch thật lớn, chênh lệch với chí tôn kinh người lớn hơn nữa.

“Ha ha ha, ngươi cứ việc ra chiêu.” Thích Phạt chí tôn cười nói, “Ta còn sẽ không bắt nạt một người tu hành nhỏ yếu.”

Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng có chút không thoải mái.

Người tu hành nhỏ yếu.

Ở trong mắt chí tôn, người tu hành Giới Tâm đại lục đều là nhỏ yếu nhỉ! Đám người Hạ Hoàng, Bất Tử Minh Đế đến cũng là chịu chết, may mắn có quy tắc của ‘Nguyên’ hạn chế, làm chí tôn căn bản không có khả năng tiến vào Giới Tâm đại lục.

Chỉ là biết rõ điểm ấy, nhưng bị xem nhẹ, vẫn không thoải mái.

“Được.”

Đông Bá Tuyết Ưng vừa mở miệng, ánh mắt bừng lên hào quang.

Hư giới ảo cảnh đã buông xuống! Bao phủ vị Thích Phạt chí tôn kia.

Tuy thi triển chiêu số vẫn chưa lan đến các thủ hạ chí tôn ở bên, cũng chưa lan đến Bắc Hà đại đế và mười vị thần tướng, nhưng bọn họ mỗi người cảm giác được ‘ánh mắt’ Đông Bá Tuyết Ưng có lực hấp dẫn trí mạng, làm bọn họ mỗi người kìm lòng không được muốn hướng ánh mắt của Đông Bá Tuyết Ưng nhìn tới. Đây cũng là sát chiêu này của Đông Bá Tuyết Ưng chính là từ trong ‘con mắt màu xám’ tìm hiểu ra, mắt hắn cũng trở nên tràn ngập vô tận lực hấp dẫn, làm người ta muốn trầm luân.

May mắn chỉ là nhìn từ xa, không phải trầm luân ảo cảnh, mỗi người ở đây đều có thể chống cự. Chỉ là trong lòng mỗi người đều âm thầm kinh ngạc than thở.

“Chiêu số linh hồn thật lợi hại, không biết ta nếu trúng chiêu, thực lực còn có thể còn lại vài phần.” Bắc Hà đại đế cùng với một đám cao thủ khác ai cũng có chút giật mình.

“Hả?”

Thích Phạt chí tôn vốn vẫn ổn, nhưng lại bỗng nhiên biến sắc.

Một luồng khí tức hắc ám kinh khủng từ ngoài thân Thích Phạt chí tôn bùng nổ, đánh phá bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã thổi quét thiên địa chung quanh, thiên địa chung quanh cũng trở thành một mảng hắc ám. Như ‘Nặc Phạm Đóa’ một ít cao thủ Tử Nghiệt tộc cũng bị đánh hướng phía sau bay ngược đi, có một số càng bị thương, ai cũng lộ ra nét kinh ngạc.

“Định.” Bắc Hà đại đế lại vội quát một tiếng.

Chung quanh Bắc Hà đại đế lập tức xuất hiện kiếm quang mãnh liệt, kiếm quang tràn ngập chung quanh, che chở Đông Bá Tuyết Ưng, cũng che chở mười vị thần tướng bên cạnh.

Xẹt xẹt xẹt ~~~~

Hắc ám khí tức cùng mãnh liệt kiếm quang không ngừng đụng chạm, kiếm quang không ngừng hao tổn.

“Thế này, thế này cũng quá mạnh rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng ở dưới kiếm quang che chở, quan sát khí tức hắc ám bên ngoài không ngừng mài mòn kiếm quang, cảm giác được sinh mệnh theo bản năng sợ hãi! Mơ hồ có một loại cảm giác, giống như bị khí tức hắc ám này khẽ chạm, thân thể sẽ hủy diệt.

“Hừ!”

Xa xa Thích Phạt chí tôn bỗng hừ nhẹ một tiếng, mạnh mẽ thu liễm khí tức, mở mắt ra nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng: “Phi Tuyết đế quân, có thể thu hồi chiêu số linh hồn rồi.”

Đông Bá Tuyết Ưng lập tức một ý niệm thu hồi.

“Ảo cảnh thật lợi hại.” Thích Phạt chí tôn than thở một tiếng, “Ta tự nhận có thể bảo trì tỉnh táo, còn cố ý tiến vào ảo cảnh muốn tìm tòi, nào ngờ chịu thiệt một chút, tản ra chút khí tức. Hôm nay kiến thức chiêu số linh hồn cấp này, cũng coi như được mở rộng tầm mắt. Phi Tuyết đế quân, còn có Bắc Hà, các ngươi hiện tại có thể đi vào!”

Đông Bá Tuyết Ưng líu lưỡi.

Cường giả bình thường đều là cố gắng chống cự ảo cảnh, vị Thích Phạt chí tôn này thế mà còn chủ động mặc kệ bản thân tiến vào ảo cảnh, thật sự quá mức tự tin! Nhưng hiển nhiên đã chịu thiệt, bị ép toàn lực phá vỡ ảo cảnh, lúc này mới tản ra chút khí tức khủng bố của bản thân. Khí tức Tử Nghiệt tộc vốn tà ác khủng bố, vị ‘Thích Phạt chí tôn’ này bình thường chỉ thu liễm mà thôi, bình thường phát ra ngoài, đã đủ để diệt sát tất cả vương cấp, ngay cả các thần tướng trong hoàng cấp cũng bị đẩy lui thậm chí bị thương, cũng chỉ ‘đại đế’ cấp độ này còn có thể tương đối thoải mái chống cự khí tức công kích.

“Chúng ta đi vào?” Bắc Hà đại đế lộ ra nét mặt vui mừng, “Tạ ơn Thích Phạt chí tôn.”

“Có Phi Tuyết đế quân, ta cho dù ngăn cản, cũng không ngăn được các ngươi.” Thích Phạt chí tôn nói, “Đi, ta dẫn các ngươi đi qua, các ngươi chậm rãi bay, không biết phải bay đến khi nào.”

Bắc Hà đại đế cũng không từ chối.

Đồng thời hắn âm thầm quan sát Đông Bá Tuyết Ưng, lại quan sát Thích Phạt chí tôn, hắn rất tò mò, Thích Phạt chí tôn ở dưới chiêu số linh hồn của Phi Tuyết đế quân, rốt cuộc ảnh hưởng bao nhiêu thực lực? Nhưng đã dám chủ động tiến vào ảo cảnh, nghĩ hẳn đơn thuần chống cự ảo cảnh, ảnh hưởng sẽ không quá lớn.

“Liên thủ với Phi Tuyết đế quân, đi đối phó chí tôn, sợ vẫn có chút quá sức.” Bắc Hà đại đế thầm nghĩ, “Nhưng ít nhất đã rút nhỏ chênh lệch của ta với chí tôn! Hơn nữa, có Phi Tuyết đế quân, ta cũng căn bản không sợ bất cứ sự vây công nào, chỉ tiếc, Phi Tuyết đế quân cũng không muốn vĩnh viễn đi theo ta, thậm chí trước đó, cũng từng giúp Vu Phong một lần!”

“Vù.”

Lực lượng vô hình của Thích Phạt chí tôn bao phủ chung quanh, Bắc Hà đại đế vẫn bảo vệ Đông Bá Tuyết Ưng cùng với mười vị thần tướng.

Vù!

Trực tiếp xuyên qua hư không, đến sâu trong trung tâm của hòn đảo này.

“Đến rồi.”

Thanh âm Thích Phạt chí tôn vang lên.

Không gian trước mắt biến ảo, Đông Bá Tuyết Ưng nhìn chung quanh, bên cạnh lại là một hồ nước màu lửa đỏ, hồ nước màu lửa đỏ tản ra nhiệt độ cao kinh người, khiến hư không cũng đang vặn vẹo. Trên hồ nước này còn có từng cái lá cây màu đen trôi nổi, vô số lá cây màu đen trải rộng phạm vi trên vạn dặm, vờn quanh từng vòng, càng là trong vòng, lá cây màu đen lại càng thêm khổng lồ.

Lá cây màu đen trung tâm nhất, ước chừng có đường kính trăm dặm. Mà lá cây bên ngoài cùng chỉ chứa được ba năm người bình thường đứng thẳng.

Trừ lá cây màu đen, còn có các đóa hoa màu tím nở rộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui