Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Tư Đồ Hồng, Trương Bằng đều trầm mặc.

Đúng vậy, đều hơn ba trăm tuổi mà thôi.

“Trường Phong kỵ sĩ cũng đã Bán Thần, hai người các ngươi ngay cả chân ý loại không gian cũng còn chưa ngộ ra.” Ánh mắt Tư Không Dương đảo qua, đặc biệt tạm dừng ở trên người Đông Bá Tuyết Ưng, “Về phần người khác, các ngươi ai cũng phải cảnh tỉnh cho tốt.”

“Trường Phong.” Tư Không Dương lập tức mỉm cười nhìn về phía Trì Khâu Bạch ở bên, “Nên chỉ điểm các tiểu gia hỏa này như thế nào, ngươi hoàn toàn tùy ý! Ngươi nếu bởi vì không có thời gian lười chỉ điểm, cũng đều tùy ngươi.”

Trì Khâu Bạch, qua mấy trăm năm nữa, rất có thể sẽ là thiên hạ đệ nhất.

Tự nhiên tất cả lấy ý chí Trì Khâu Bạch làm chủ.

“Ta trước nay vẫn không biết, Hạ tộc chúng ta có kế hoạch bồi dưỡng nguyên lão dự khuyết.” Trì Khâu Bạch mỉm cười, ánh mắt đảo qua, “Tuyết Ưng, Tĩnh Thu pháp sư, Viên Thanh, ba người các ngươi không ngờ cũng đều ở trong danh sách nguyên lão dự khuyết, An Dương hành tỉnh chúng ta xem ra cũng là nhân tài xuất hiện lớp lớp.”

“Không ổn.” Tâm tình Tư Đồ Hồng trầm xuống.

Thoạt nhìn, Trì Khâu Bạch và Đông Bá Tuyết Ưng quan hệ rất tốt.

“Tuyết Ưng, ngươi thế mà xếp hạng nhất đếm ngược?” Trì Khâu Bạch cười nói, “Ta lần này đến Xích Vân sơn thế giới, trước tiên biết thứ hạng của các ngươi, nhìn thấy Tuyết Ưng ngươi xếp hạng nhất đếm ngược, ta cũng kinh ngạc thật lâu.”

“Hổ thẹn hổ thẹn.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu bất đắc dĩ.


“Đông Bá Tuyết Ưng này quá mức cuồng vọng tự đại.” Tư Không Dương quan chủ lạnh lùng nói, “Tu hành thích gì làm nấy, thế mà tự đoạn con đường thủy hỏa chân ý. Hơn nữa ta định một phương hướng tu hành cho hắn, hắn cũng hoàn toàn mặc kệ.”

“Đúng, Đông Bá Tuyết Ưng này quá mức càn rỡ.” Bên cạnh, Cung Ngu cũng phụ họa.

“Quan chủ, ta lại không tán đồng cách nghĩ của ngươi.” Trì Khâu Bạch nói.

Tư Không Dương quan chủ sửng sốt.

Người khác đều sửng sốt.

Trác Y, Văn Vĩnh An, Đô Nhu Nhu, Viên Thanh, Dư Tĩnh Thu, Vu Thương… một đám đều kinh ngạc xem một màn này.

Ở trường hợp công khai, Trì Khâu Bạch thế mà trực tiếp phủ định Tư Không Dương quan chủ?

Nếu Đông Bá Tuyết Ưng dám tranh luận, Tư Không Dương quan chủ sẽ trực tiếp răn dạy quát mắng! Nhưng Trì Khâu Bạch hiện tại phản bác phủ định, Tư Không Dương quan chủ lại trong lúc nhất thời nói không ra lời, bởi vì địa vị khác nhau! Trì Khâu Bạch hiện tại thực lực đã cực cao, rất tiếp cận Tư Không Dương, tương lai càng có thể trở thành thiên hạ đệ nhất, bao trùm ở trên Hạ sơn chủ.

Nhân vật như vậy, hắn nói ra bất cứ một câu nào người khác cũng phải cân nhắc kỹ một chút.

“Trường Phong, ngươi không đồng ý lời ta?” Tư Không Dương quan chủ hỏi, thái độ này hoàn toàn khác đối với Đông Bá Tuyết Ưng.

“Tu hành là rất tư nhân.” Trì Khâu Bạch cảm thán, “Tu hành, chính là trí tuệ ngộ tính cùng với sinh mệnh cảm ngộ… hội tụ tất cả của một người, ta không đồng ý người khác trực tiếp định một phương hướng, điều này quá lỗ mãng.”

“Lỗ mãng, nơi nào lỗ mãng?” Tư Không Dương quan chủ nhíu mày nói.

“Người tu hành vất vả mới bước vào Siêu Phàm, người khác dựa vào cái gì đặt ra một phương hướng?” Trì Khâu Bạch nói, “Nếu phương hướng sai lầm, ai tới phụ trách?”

Tư Không Dương quan chủ sửng sốt, sau đó nhạo xùy nói: “Tiền bối giúp đặt ra một phương hướng, nắm chắc thành công lớn hơn. Tự mình mù quáng tu hành, khả năng thất bại lớn hơn.”

“Tự mình lựa chọn sai, tự mình gánh vác, không có gì để nói! Tiền bối trực tiếp đặt ra một phương hướng, dựa vào cái gì, ta vất vả trở thành Siêu Phàm, dựa vào cái gì phương hướng ta tu hành cần cái gọi là tiền bối đến đặt ra?” Trì Khâu Bạch hỏi ngược lại, “Đông Bá Tuyết Ưng hắn thành Siêu Phàm, con đường của bản thân hắn, nên tự mình đi. Vì sao phải bức bách hắn?”

Tư Không Dương thì nói: “Biết rõ hắn sắp đi đường vòng, trơ mắt nhìn hắn đi?”

Thanh âm Trì Khâu Bạch rất nhẹ: “Nếu ngay cả tự do cũng không có, Siêu Phàm còn xứng gọi là Siêu Phàm sao? Làm phàm nhân, cũng tự tại hơn làm Siêu Phàm nhỉ! Nếu cho ta cơ hội, có lẽ ta tình nguyện làm phàm nhân.”

Tư Không Dương quan chủ trầm mặc. Hắn hiểu tâm tình Trì Khâu Bạch, bởi vì hắn nhớ rõ bóng người nọ cầm trường đao ở trong mưa to cười điên cuồng thê lương, nhớ rõ bóng người đầu bạc của một đêm đó.


“Ài.” Tư Không Dương thở dài trong lòng.

“Các vị.”

Trì Khâu Bạch nhìn quét về phía mười một người trước mắt, trong ánh mắt mang theo lực áp bách, “Ta, Trì Khâu Bạch, ở nửa năm thời gian kế tiếp sẽ chỉ điểm các ngươi. Ta con người này rất dứt khoát, có thể chỉ điểm các ngươi, ta sẽ không giấu. Nhưng ta cũng nhắc nhở các ngươi, tự hỏi tìm hiểu nhiều hơn, bởi vì con đường của các ngươi là các ngươi tự mình đi, mặc kệ đi tốt hay xấu, cuối cùng trả giá đều là các ngươi tự mình gánh vác.”

“Trương Bằng, am hiểu không gian nhận (nhận: lưỡi đao) ảo diệu?” Trì Khâu Bạch nhìn về phía Trương Bằng.

“Vâng.”

Trong mọi người, Trương Bằng có chút khẩn trương.

“Không gian thiết cát chân ý của ta, cùng không gian nhận của ngươi có mấy chỗ tương tự.” Trì Khâu Bạch mỉm cười, “Ngươi ra tay công kích ta, toàn lực ứng phó.”

...

Trì Khâu Bạch là một người dẫn dắt phi thường xứng chức, ít xứng chức hơn so với Cung Ngu, Tư Không Dương.

Đây cũng là tầm mắt khác nhau.

Cung Ngu, Tư Không Dương bọn họ lĩnh ngộ đều là chân ý yếu ớt, ở đối mặt chỉ dẫn ảo diệu tam phẩm chân ý, nhị phẩm chân ý, nhiều nhất lấy một ít kinh nghiệm của bọn họ để nói thôi.

“Trương Bằng, ta cảm thấy không gian nhận của ngươi rất có linh tính, lại không đủ bá đạo.” Trì Khâu Bạch mỉm cười nói, “Ở trên bá đạo ngươi có thể phí thêm chút sức, đương nhiên cái này chỉ là một chút đề nghị của ta, có nghe hay không ở ngươi. Ngươi phải nhớ... Bất cứ một quyết định nào, chung quy là tự mình quyết định, quyết định, thì phải không hối hận tiếp tục bước đi.”

“Vâng.” Trương Bằng gật đầu, mắt cũng rất sáng, tựa như hiểu ra chút chuyện.


“Dư Phong, ngươi tới công kích ta.” Trì Khâu Bạch nói.

Dư Phong ra tay.

Chỉ một lát sau.

“Ừm, có ý tứ.” Trì Khâu Bạch có chút hưng phấn, “Âm ảnh không gian ảo diệu của ngươi phi thường thần kỳ, ta cảm thấy loại phương thức công kích có chút âm hiểm này, ngươi phải phát dương quang đại thêm.”

“Phát dương quang đại?” Dư Phong có chút nghi hoặc buồn bực.

“Đúng, ngươi đắm chìm vào, để mình giống như một phần tử của âm ảnh không gian.” Trì Khâu Bạch nói, “Đến lúc đó ngươi công kích sẽ càng thêm lặng lẽ không một tiếng động, âm hiểm hơn độc ác hơn. Đến trên phần đó, nhắm chừng ngươi cũng có thể nắm giữ âm ảnh không gian chân ý. Ừm, đây chỉ là đề nghị của ta. Nên làm như thế nào, ngươi tự quyết định.”

Dư Phong lúc này như có chút đăm chiêu gật đầu.

Rất nhanh Bộc Dương Ba tới công kích.

“Bộc Dương Ba?” Trì Khâu Bạch nghi hoặc hỏi, “Ta cảm giác ngươi ở trên thuấn di phi thường có thiên phú, hơn nữa lúc thi triển rất linh động rất tự tại, ngươi hẳn là rất thích thuấn di nhỉ?”

“Vâng.” Bộc Dương Ba liền gật đầu, “Ta thích nhất thuấn di, đánh nhau sinh tử, ta không quá thích.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận