Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

“Thật sự?”

“Thật sự hoàn thành?” Vẻ mặt Tư Không Dương có chút kỳ quái.

Khó có thể tin, kích động, phức tạp, thậm chí còn mang theo một tia cười khổ.

“Đông Bá Tuyết Ưng này, thật đúng là hung hăng đánh mặt ta.” Tư Không Dương dở khóc dở cười, “Thế mà chơi ra một vở như vậy, nhưng... Đánh tốt, đánh tốt!”

Đông Bá Tuyết Ưng dù thế nào đi nữa cũng là một phần tử Thủy Nguyên đạo quan của mình, lúc trước mình tuy rất thất vọng, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng đã đi ra một con đường so với kế hoạch lúc trước càng tốt hơn, tự nhiên là đáng khen.

Nhiệm vụ Đăng Sơn lộ, là phi thường khó khăn.

Dưới tình huống bình thường cần nắm giữ tam phẩm chân ý sơ hình, còn phải lựa chọn binh khí tốt nhất, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, bí thuật phải đủ cường đại... Tóm lại mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ, mới có hi vọng thành công.

Mà nếu nắm giữ nhị phẩm chân ý sơ hình, vậy thắng lợi sẽ thoải mái hơn nhiều.

Đông Bá Tuyết Ưng thì sao?

Cần biết, binh khí của Đông Bá Tuyết Ưng là rất bình thường, một cây trường thương đó của hắn chỉ mới thánh giai hạ phẩm, giày chiến… trên người cũng đều rất bình thường, duy nhất một cái hộ thân nội giáp là ‘Thánh giai cực phẩm’, nhưng đó cũng là dùng để hộ thể bảo mệnh! Đối với phương diện công kích trợ giúp là cực kỳ bé nhỏ. Ở phương diện kinh nghiệm chiến đấu, cũng chỉ có thể tính là bình thường, dù sao quá trẻ tuổi, vật lộn sinh tử quá ít.


Bí thuật? Cũng bình thường, như các Siêu Phàm Huyết Nhận tửu quán, Đại Địa thần điện sử dụng đều là bí thuật Thần cấp!

Cho nên ở phương diện binh khí, kinh nghiệm, bí thuật đều không tính là hoàn mỹ cỡ nào, nhưng mạnh mẽ hoàn thành nhiệm vụ Đăng Sơn lộ, vậy thì quá nghịch thiên! Hoặc là Đông Bá Tuyết Ưng ngộ ra ‘Tam phẩm chân ý sơ hình’ rất cổ quái, có thể khắc chế một gã thổ dân Siêu Phàm đó! Hoặc chính là Đông Bá Tuyết Ưng ngộ ra chính là nhị phẩm chân ý sơ hình!

“Nhị phẩm chân ý sơ hình!” Tư Không Dương vừa nghĩ đến đã cảm thấy run sợ.

Hạ tộc từ cổ tới nay nghịch thiên nhất cũng chỉ là nhị phẩm chân ý! Ở trong ghi chép của thần giới, thế này cũng đã tính là chân ý trong truyền thuyết, thật sự là cực kỳ khủng bố cường đại.

Vì sao hiện tại coi trọng Đô Nhu Nhu kia, là vì ảo diệu loại thời gian của Đô Nhu Nhu là ‘Nhị phẩm chân ý ảo diệu’, nay chỉ mới Vạn Vật cảnh tầng thứ hai mà thôi, tương lai khả năng nắm giữ nhị phẩm chân ý cũng không đủ một thành!

Nhưng chân ý sơ hình thì khác.

Một khi nắm giữ chân ý sơ hình, chỉ cần tiêu phí thêm chút thời gian, hoàn thiện chân ý sơ hình là rất nhẹ nhàng. Đông Bá Tuyết Ưng nay lại cực kỳ trẻ tuổi, dựa theo loại trình độ trẻ tuổi này, chỉ sợ nhiều nhất tiêu phí thêm mấy chục năm thời gian là có thể thành công đem ‘Chân ý sơ hình’ đẩy lên tới chân ý đầy đủ!

“Hy vọng là nhị phẩm chân ý sơ hình, hy vọng thế.” Tư Không Dương chờ mong, ánh mắt cũng tràn ngập khát vọng, “Thật sự là thiếu chút, ta thật sự thiếu chút nữa đã hủy diệt hắn.”

Tư Không Dương có chút may mắn.

May mắn Đông Bá Tuyết Ưng tiểu tử này kiên trì ý kiến bản thân, nếu không, cho dù cuối cùng nắm giữ thủy hỏa chân ý, thậm chí lấy thủy hỏa chân ý thành Bán Thần, cũng chỉ nhiều nhất đạt tới trình độ của Tư Không Dương hắn mà thôi. Đối với toàn bộ Hạ tộc mà nói chỉ có thể xem như dệt hoa trên gấm, bởi vì Hạ tộc loại cấp độ này vẫn có mấy người.

Mà nếu Bán Thần nhị phẩm chân ý sinh ra! Vậy lại khác.

Trì Khâu Bạch, đã được coi là tương lai có thể tiến lên thiên hạ đệ nhất Bán Thần.

Mà Đông Bá Tuyết Ưng nếu là nhị phẩm chân ý, như vậy sẽ thật sự xưng bá một thời đại! Ở thời kì đỉnh cao nhất của hắn, ma thú nhất tộc, Ma thần hội, thổ dân Siêu Phàm linh tinh sẽ đều phải co đầu rụt cổ không dám hé răng.

“Hô.” Tư Không Dương đứng dậy, sau đó khẽ cất bước liền hư không biến mất ở trong thư phòng.

...

Không chỉ Tư Không Dương, ở ngay lúc đó còn có ba vị Bán Thần cũng nhận được tin tức, phân biệt là Trì Khâu Bạch cùng Cung Ngu ở trong Xích Vân sơn thế giới đảm nhiệm sư phụ! Cùng với cung chủ Tân Hỏa cung nắm giữ toàn bộ.

Xích Vân sơn thế giới.


Hô, hô, hô, hô.

Chân núi Đăng Sơn lộ, không gian vặn vẹo, liên tiếp bốn cái bóng người đều xuất hiện ở đây.

“Các vị đều đã đến?” Lão giả tóc đen lộ ra nụ cười.

“Trần Cung chủ.” Trì Khâu Bạch liền nói, “Ngươi biết, Tuyết Ưng lão đệ hắn rốt cuộc ngộ ra là chân ý sơ hình nào hay không? Tam phẩm, hay là nhị phẩm?”

“Đúng vậy, cung chủ, rốt cuộc là chân ý sơ hình gì?” Cung Ngu cũng kích động chờ mong.

Ngay cả Tư Không Dương cũng nhìn lão giả tóc đen.

Lão giả tóc đen chấp chưởng toàn bộ Tân Hỏa cung là một người duy nhất biết tình hình chiến đấu lúc trước.

“Đừng nóng vội.” Lão giả tóc đen cười ha ha.

Có thể làm cung chủ Tân Hỏa cung, đều là tuyệt đối trung thành với Hạ tộc nhất, cam nguyện đem cả đời hiến cho Hạ tộc. Hắn biết tin tức này, lòng cũng tràn đầy vui vẻ.

“Ngươi lão gia hỏa này đừng nói nhảm nữa, nhanh nói đi.” Tư Không Dương nhịn không được nói.

“Ha ha ha, Tư Không Dương ngươi thế mà cũng có một ngày này, lúc trước răn dạy tức giận mắng Đông Bá Tuyết Ưng, không phải là ngươi mắng hung hăng nhất?” Lão giả tóc đen trêu ghẹo.


“Ngươi họ Trần này, lúc trước ta răn dạy, ngươi không phải cũng không phản đối?” Tư Không Dương trừng mắt, “Ngươi biết thì mau nói, không biết thì đừng nói nhảm.”

Lão giả tóc đen cười bất đắc dĩ: “Được rồi, ta thật không biết! Khí linh Tân Hỏa cung tuy đã quan sát được một trận chiến đó, nhưng nó cũng không phân biệt được, hơn nữa một chiêu đó của Đông Bá Tuyết Ưng quá huyền ảo, nó cũng không thể thật sự biểu thị rõ ràng.”

“Không phân biệt được?” Trì Khâu Bạch, Tư Không Dương, Cung Ngu đều có chút giật mình.

Khí linh đã sống bao lâu? Kiến thức rộng rãi thế mà cũng không phân biệt được?

“Tình hình trận chiến đó đại khái là như vậy.” Lão giả tóc đen nói xong vung tay lên, giữa không trung phía trước liền xuất hiện hư ảnh, chỉ thấy Đông Bá Tuyết Ưng một thân đồ đen cầm một cây trường thương, một bên khác lão giả bốn cánh tay thì chính diện nghiền áp, bốn cánh tay giận dữ đập tới.

Vút.

Trường thương đâm xuyên qua không gian, cả người cũng nháy mắt biến mất, sau đó lại đột ngột xuất hiện ở trước mắt lão giả bốn cánh tay, mũi thương cách mắt lão giả bốn cánh tay chỉ một thước.

Cực nhanh lao xuyên qua.

Để lại quỹ tích một đường màu đen, mà mặt ngoài lão giả bốn cánh tay lại nhìn không ra bất cứ miệng vết thương nào, trước khi chết nói câu —— “Chết ở dưới chân ý sơ hình như thế, ta không còn gì để nói... Đây là nhị phẩm chân ý sơ hình, hay là nhất phẩm chân ý sơ hình?”

“Cảnh tượng lúc đó chỉ như vậy.” Lão giả tóc đen nói, “Về phần chi tiết chiến đấu dẫn tới quy tắc ảo diệu, khí linh cũng không thể biểu thị ra. Chỉ nhìn từ mặt ngoài chiến đấu, ta cũng không phân biệt ra đây là chân ý sơ hình nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận