Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Bọn họ cùng đi sa mạc, cùng đi thảo nguyên, cùng nhau vượt biển.

Cùng nhau mở tửu lâu, cùng nhau mở tiệm cháo, cùng nhau mở võ quán.

Cùng nhau dạy trẻ con, cùng nhau học vẽ tranh, cùng nhau học điêu khắc.

...

Chiến tranh đã đến.

Trong tinh tháp, nàng luôn luôn chống đỡ, thà chết cũng không chịu thỏa hiệp.

Khi đó linh hồn của nàng luôn luôn tiêu hao, thương thế càng ngày càng nặng, người khác không rõ, chính nàng rất rõ thương thế nặng cỡ nào.

“Lần này chiến tranh ta rất sợ, chỉ sợ ta không chống đỡ được, không cứu chàng ra được.” Đây là lời thê tử nói ở sau khi chiến tranh đã thắng.

Trong mắt Đông Bá Tuyết Ưng có nước mắt: “Nhưng... Ta lại không cứu được nàng.”

******

Đông Bá Tuyết Ưng ngồi xổm cạnh ghế nằm, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thê tử nhìn thê tử, cứ như vậy ngơ ngác nhìn.

Ông.

Không biết khi nào, bên cạnh xuất hiện một bóng người cường tráng, chính là nam tử đầu trọc cao hai mươi thước đeo cây rìu lớn, hắn đứng ở chỗ đó, ánh mắt lạnh như băng nhìn quét chung quanh.

“Thần chi phân thân?” Ở một bên bọn Trần cung chủ, Triều Thanh, Hạ sơn chủ đều biến sắc.

“Đông Bá Tuyết Ưng!” Thời không chung quanh nam tử đầu trọc cường tráng này mơ hồ thác loạn, bóng người cũng mơ hồ bất định. Thanh âm hắn hùng hồn, “Ngươi cho rằng giải quyết chiến tranh bọn Vu thần nhấc lên, thì có tư cách khiêu khích ta? Ta cho Hạ tộc các ngươi một cơ hội, mau chóng khôi phục toàn bộ Đại Địa thần điện, cấm ở trong thiên hạ truyền bá bất cứ tin tức nào bất lợi cho Đại Địa thần điện ta, nếu đáp ứng, ta sẽ bỏ qua, nếu không...”

Nam tử đầu trọc cường tráng duỗi một tay, cây rìu lớn sau lưng đã đến trong tay hắn.

“Ngươi có kỳ trân tái tạo linh hồn không?” Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu nhìn về phía hắn, hỏi.

“Kỳ trân tái tạo linh hồn?” Nam tử đầu trọc cường tráng ‘Oa Hải Giới Thần’ nhíu mày quát, “Ngươi từ đâu nghe được? Kỳ trân như vậy cũng là ngươi một Siêu Phàm có thể hỏi? Đừng nói ta không có, Kỳ Lan quốc chủ của ta cũng không có.”

“Không có?” Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng gật đầu.

“Nói kỳ trân cái gì, ngươi nghe thấy ta vừa rồi nói chưa? Mau khôi phục toàn bộ Đại Địa thần điện, cấm ở...” Oa Hải Giới Thần vội nói.

“Cút!”

Đông Bá Tuyết Ưng quay đầu đột nhiên quát một tiếng.

Oành!!!

Gầm lên một tiếng, trời đất tối tăm, một mảng mù mịt, vô tận cuồng phong thổi quét thiên địa cũng bao phủ Oa Hải Giới Thần kia. Oa Hải Giới Thần lộ ra vẻ kinh sợ, hắn cầm cây rìu lớn, hỗn độn thời không chung quanh cũng đang biến hóa, nhưng hắn ngay cả nhúc nhích cũng không được, đồng thời lực lượng khủng bố đánh vào trên người hắn, để thân thể hắn bắt đầu phân giải ra.

“Thế, thế giới lực?” Oa Hải Giới Thần trừng to. Hắn buông xuống một cái thần chi phân thân này, không biết Đông Bá Tuyết Ưng đã đến mức độ như vậy. Dù sao Vu thần và đại ma thần cũng không đem tình hình chiến đấu báo hết cho hắn.

Thế giới lực không lỗ nào không vào, hắn căn bản trốn không thoát, cũng không thể trốn tránh.

Chỉ uy năng Bán Thần cực hạn, ở trước mặt Đông Bá Tuyết Ưng điều động thế giới lực, quả thực không chịu nổi một đòn. Thân thể này của Oa Hải Giới Thần bắt đầu phân giải sụp đổ, sau đó hóa thành hư vô, chỉ còn lại có một cây rìu lớn kia quay cuồng bay đi.

Thế giới lực tán đi.

Thiên địa khôi phục bình tĩnh, Đông Bá Tuyết Ưng vẫn ngồi xổm cạnh ghế nằm, hắn đưa tay ôm lấy thê tử, lập tức đứng dậy hướng xa xa bước đi.

Trần cung chủ, Tư Không Dương, Triều Thanh, Hạ sơn chủ… một đám nhìn phân thân Oa Hải Giới Thần vốn khủng bố chỉ dưới một tiếng quát đã hoàn toàn vỡ nát, nhất thời đối với thực lực Đông Bá Tuyết Ưng hiện nay có nhận thức càng thêm rõ ràng!

Bọn họ nhìn theo bóng lưng Đông Bá Tuyết Ưng ôm thê tử đi xa, ai cũng thổn thức.

Bọn họ muốn giúp, nhưng không có cách nào cả.

“Siêu Phàm mạnh nhất Hạ tộc ta từ trước tới nay, tu hành ngắn như thế, lại vẫn vô địch thiên hạ, cho dù những thần chi phân thân đó, quát một tiếng là có thể diệt.” Tư Không Dương cảm thán, “Cho dù là Vu thần đại ma thần thành lập không gian thông đạo nhấc lên hạo kiếp, cũng bị sức một mình Tuyết Ưng mạnh mẽ nghiền nát. Hắn đã cứu Hạ tộc, nhưng hiện tại lại không cứu được thê tử hắn.”

“Con đường tu hành, vốn có các loại tiếc nuối.” Hạ sơn chủ thấp giọng nói, “Chỉ là xem Tuyết Ưng, hắn và Tĩnh Thu pháp sư cảm tình sâu đậm, cũng không biết khi nào có thể đi ra.”

“Loại sự tình này người ngoài không giúp được.” Triều Thanh nói.

“Dù có thực lực ngút trời, cũng không bằng làm bạn với người yêu thương, cô đơn tịch mịch một mình, thực lực mạnh nữa lại có tác dụng gì?” Bộ thành chủ thanh âm mờ mịt.

...

Đông Bá Tuyết Ưng ôm thê tử, soạt, soạt, cảnh tượng chung quanh biến ảo, một bước một biến ảo, không ngừng xuyên qua, rất nhanh đã tới đỉnh Tuyết Thạch sơn.

Nghi Thủy thành Tuyết Thạch sơn, nằm ở phương Bắc, đỉnh núi vẫn tràn đầy tuyết đọng.

Đông Bá Tuyết Ưng đặt xuống một cái ghế nằm ở bên cạnh, trên ghế nằm có thảm thật dày, đem thê tử đặt cẩn thận, thảm bảo vệ tốt.

“Tĩnh Thu, đây là nhà của chúng ta.” Đông Bá Tuyết Ưng ngồi xổm ở một bên, nhìn cảnh sắc chung quanh, nhìn dưới núi xa xa Thanh Hà vờn quanh, “Cuối cùng ta mang nàng đến đây ngắm một chút, đợi lát nữa ta sẽ đưa nàng đi Hồng Thạch sơn, về sau nàng sẽ ở Hồng Thạch sơn... Ta cũng sẽ đi tu hành cho tốt, thực lực của ta càng mạnh, lại càng có hi vọng đạt được bảo vật tái tạo linh hồn.”

“Cho dù nàng không đợi được ngày đó linh hồn đã sụp đổ, ta cũng sẽ tiếp tục tu hành, ví dụ như trở thành Giới Thần tứ trọng thiên, có lẽ ta có thể mời một vị đại năng hỗ trợ, từ trong dòng sông thời gian khiến nàng sống lại.” Đông Bá Tuyết Ưng ở một bên nói. “Tuy nghe thì rất khó, Giới Thần tứ trọng thiên ở thần giới cũng là bá chủ một phương, muốn tu hành thành gian nan vô cùng. Nhưng ta nhất định sẽ đi làm.”

“Khó nữa, cũng sẽ không từ bỏ.”

Đông Bá Tuyết Ưng ở một bên nói. “Ài, sớm biết sẽ như vậy, ta lúc trước nên để Hạ sơn chủ đi Hồng Thạch sơn tu hành. Hắn cảnh giới cao hơn, nắm chắc thao túng tinh tháp cũng lớn hơn! Nhưng, quy củ Hồng Trần đảo là cho phép mang gia quyến. Mang một gã Hạ sơn chủ... quả thực có chút không được tự nhiên. Hắn không tính là gia quyến của ta, ha ha...”

******

Hồng Thạch sơn, Hồng Trần đảo.

Nơi này đang có một lão giả tóc bạc mặt hồng hào đứng ở bên hồ, ánh mắt lại nhìn hư không xa xa, ở bên cạnh hắn là nữ tử tóc xanh lục Hề Vi cùng với khí linh Hồng Thạch.

“Lão tổ.” Hề Vi, Hồng Thạch đều cung kính vô cùng.

“Lão tổ, giúp Đông Bá Tuyết Ưng một chút đi? Tiểu gia hỏa này cũng là Nội môn đệ tử của thánh chủ, đáng giá bồi dưỡng.” Hề Vi vội nói. Nàng tuy khẩn cầu lại vẫn thấp thỏm, dù sao không phải cầu rồi, đối phương sẽ nhất định đáp ứng. Dù sao Đông Bá Tuyết Ưng thiên phú tuy tính là tương đối cao, nhưng cũng chỉ là Nội môn đệ tử, ngay cả tư cách thân truyền đệ tử cũng chưa có.

Loại tiềm lực này, từ góc độ ích lợi đến xem, là không đáng trả giá quá nhiều ở trên người hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui