Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

“Thành thần rồi?”

“Mở thần hải, thần hải lớn như thế?”

Vù vù vù.

Một đám Siêu Phàm Hạ tộc một bước lên trời, nhìn hư ảnh hải dương khổng lồ xa xa cũng có chút há mồm trợn mắt.

Bởi vì chung quanh Đông Bá Tuyết Ưng có thế giới lực bảo hộ, tuy đều không phát hiện được hắn tồn tại.

“Mọi người đều yên tâm, Tuyết Ưng truyền đến tin tức, là hắn đang mở thần hải thành thần.” Trần cung chủ cũng truyền tin tức.

“Thì ra là Tuyết Ưng.”

“Khó trách.”

Một đám Siêu Phàm Hạ tộc đều giật mình, không cảm thấy kỳ quái chút nào.

Nay địa vị Đông Bá Tuyết Ưng đã quá siêu nhiên. Triều Thanh tuy thành thần, nhưng mọi người vẫn muốn để Đông Bá Tuyết Ưng đi lập đế quốc làm hoàng đế. Đây là vì sao? Thật sự là Đông Bá Tuyết Ưng quá cường đại! Ở trong thế giới Siêu Phàm, vẫn càng thờ phụng thực lực hơn. Hơn nữa Đông Bá Tuyết Ưng cũng làm ra vô số cống hiến cho Hạ tộc.

“Vậy về sau nên xưng Đông Bá là gì? Gọi là Đông Bá đại đế?”

“Gọi là Tuyết Ưng đại đế?”

“Đông Bá đế quân?”

Các Siêu Phàm Hạ tộc lâm vào nghị luận ầm ầm.

Khi Hạ tộc bên này vui vẻ vô cùng, thích ý nghị luận, ở trong một cái Siêu Phàm thế giới ‘Thụ Hải thế giới’ của thế giới Hạ tộc, các Siêu Phàm ma thú nhất tộc mượn dùng thành lũy vẫn sống tạm ở đây, lại vì thế mà khẩn trương lo lắng.

“Đại trưởng lão, Đông Bá Tuyết Ưng đã mở thần hải thành thần, căn cứ Vu thần vĩ đại nói, lúc trước hắn đã có thể điều động một chút thế giới lực, nay lại thành thần, ngưng tụ bản tôn thần tâm, chỉ sợ tu hành sẽ càng thêm nhanh, không cần quá lâu sẽ có thể luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, trở thành lĩnh chủ. Đến lúc đó chúng ta ngay cả sức phản kháng cũng không có.” Rất đông Siêu Phàm của ma thú nhất tộc tề tụ ở trong một đại điện.

Áo Lan trưởng lão cầm bạch cốt quyền trượng ngồi ở trên chiếc ghế cổ xưa, yên lặng nghe. Một đám đồng tộc này nói, Áo Lan trưởng lão có thể cảm giác được bọn họ kích động lo lắng, cùng với tuyệt vọng đối với tương lai.

Đúng vậy, không nhìn thấy hy vọng! Áo Lan trưởng lão cũng thở dài trong lòng, ngay cả Vu thần, đại ma thần vĩ đại đại quân như vậy cũng chiến bại, bọn họ có thể làm sao bây giờ?

“Ma thú nhất tộc xong rồi.” Áo Lan đại trưởng lão nhìn đám Siêu Phàm đồng tộc trước mắt, trong lòng bi thương, “Nhân loại Hạ tộc đản sinh ra Đông Bá Tuyết Ưng nhân vật tuyệt thế như vậy, hối hận, hối hận ở lúc trước mặc kệ là ta, thậm chí là Vu thần, đều đã coi thường trình độ uy hiếp của Đông Bá Tuyết Ưng. Hiện tại hắn đã quật khởi, ai cũng không thể ngăn cản.”

“Hắn sắp trở thành lĩnh chủ vật chất giới của thế giới Hạ tộc! Mà ma thú nhất tộc ta, sẽ trầm luân thậm chí diệt tộc.” Áo Lan đại trưởng lão nhắm mắt lại.

Bi thương.

Vô lực.

Nhưng hắn hiểu, thế giới phàm nhân này, nhất định sẽ là của Hạ tộc. Ma thú nhất tộc của hắn đã thua, thất bại thảm hại!

...

Hắc ám thâm uyên xa xôi, đại ma thần Đạt Nhĩ Hào cũng biết Đông Bá Tuyết Ưng thành thần, dù sao trong vô số phàm nhân Hạ tộc ẩn giấu rất nhiều tín đồ tà thần ma thần, Ma thần hội tuy bị diệt, nhưng vẫn âm thầm có số ít tín đồ còn sót lại.

Đông Bá Tuyết Ưng nay luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, thân là lĩnh chủ vật chất giới, tự nhiên có thể tra xét tất cả, diệt sạch tất cả.

Nhưng thứ nhất, hắn tạm thời hạ mình che dấu thực lực.

Thứ hai, những phàm nhân cuồng tín đồ đó uy hiếp cực nhỏ, để Long sơn lâu đối phó là được, cũng không cần hắn tự mình ra tay.

“Thành thần rồi?” Dưới một đôi sừng cong thật lớn kia của Đạt Nhĩ Hào, trong một đôi mắt tràn đầy lãnh ý, “Thần hải mười vạn dặm? Quả thật là nhị phẩm thần tâm thành thần, hừ hừ... Nhị phẩm thần muốn tiến hóa đến nhất phẩm thần tâm, quá khó quá khó. Trong ngàn vạn người cũng khó có một, nhưng hắn tu hành thời gian rất ngắn chỉ hơn hai trăm năm đã nắm giữ ba loại nhị phẩm thần tâm, lại tự nghĩ ra cả bộ bí kỹ, lại có Hồng Thạch sơn truyền thừa! Nhắm chừng lâu là ngàn vạn năm, ngắn thì trăm vạn năm có hi vọng thành Giới Thần nhất trọng thiên.”

“Về phần Giới Thần nhị trọng thiên? Khó.” Đạt Nhĩ Hào cười lạnh.

Thành Giới Thần rất khó.

Nhưng theo Đạt Nhĩ Hào thấy, tuy là kẻ địch, nhưng cũng phải thừa nhận Đông Bá Tuyết Ưng thành Giới Thần hẳn là có hy vọng rất lớn. Nhưng Giới Thần nhị trọng thiên sao? Không có bậc đại năng chỉ điểm, thì quá khó. Như Vu thần, thiên phú cũng coi như rất cao, cũng là trong vạn năm luyện hóa Thế Giới Chi Tâm thành lĩnh chủ vật chất giới. Không phải chỉ là Giới Thần nhất trọng thiên?

******

Sau khi thành thần.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng ở Tuyết Thạch thành bảo mở một bữa tiệc ăn mừng, Triều Thanh cùng với các Siêu Phàm tất cả đều tới tham gia.

“Tuyết Ưng.” Tư Không Dương bưng chén rượu đồng xanh.

“Quan chủ.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.

“Cảnh giới của ngươi thật bất phàm, cũng thành thần rồi, nhưng ta cũng không cảm giác được chút khí tức nào của ngươi. Ngay cả khí tức thần lực cũng không cảm thấy.” Tư Không Dương than thở.

Đông Bá Tuyết Ưng cười.

Phân thân đã sớm đi Hồng Thạch sơn, ở đây chủ trì tiệc mừng là bản tôn, căn bản là còn chưa thành thần, tự nhiên không có khí tức thần lực. Nhưng thân là lĩnh chủ vật chất giới, Đông Bá Tuyết Ưng ở trong thế giới của mình thu liễm khí tức, dù Giới Thần đến cũng nhìn không thấu hư thật của hắn.

“Chúc mừng, lúc trước xem ngươi quật khởi, không ngờ so với ta còn thành thần nhanh hơn một bước.” Tư Không Dương cũng cảm khái ngàn vạn, “Cũng không biết ta có thể ở trước đại nạn tuổi thọ mở thần hải hay không.”

Đông Bá Tuyết Ưng không nói chuyện, Hạ sơn chủ, Tư Không Dương… một đám đều có phiền não cùng loại. Thành thần, thật sự rất khó, cho dù có mình cung cấp một ít kỳ trân bảo vật phụ trợ, muốn thành công khả năng cũng thấp.

“Không nói những cái này, ta tìm ngươi, là hỏi ngươi một chút, ngươi xác định ngươi thật sự không muốn làm hoàng đế đế quốc?” Tư Không Dương ngăn cách thanh âm chung quanh, cẩn thận nói, “Ngươi tương lai sẽ là lĩnh chủ vật chất giới, nếu làm hoàng đế, coi như hoàng đế đế quốc vĩnh viễn. Hạ tộc ta năm tháng dài lâu, lần lượt đế quốc thời đại thay đổi, cũng luôn có hoàng đế.”

“Không cần.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, “Ta không có lòng nào quản những cái này.”

“Cũng không cần ngươi quản.” Tư Không Dương nói, “Cái này đối với Đông Bá gia tộc của ngươi cũng có trợ giúp.”

“Ta trở thành lĩnh chủ vật chất giới, tương lai gia tộc ta đã không cần sầu lo.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Đến mức đó rồi, cho bọn họ thêm quyền thế, cũng không phải là chuyện tốt.”

“Được rồi được rồi.” Tư Không Dương gật đầu, “Vậy ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ xong dùng danh hiệu nào chưa? Ngươi nay thành thần, chẳng lẽ bên ngoài còn trực tiếp xưng hô ngươi Đông Bá Tuyết Ưng?”

“Danh hiệu?” Đông Bá Tuyết Ưng hơi sửng sốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui