Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

“Chúng ta đi ra ngoài đi.” Áo Lan đại trưởng lão luôn trầm mặc tay cầm bạch cốt quyền trượng, xoay người đi ra ngoài, một đám khác cũng đi ra ngoài theo.

Đứng ở bên ngoài, nhìn gương mặt to lớn che cả bầu trời kia trên không trung.

Gương mặt quen thuộc đó.

Chính là mối họa lớn nhất của ma thú nhất tộc —— Đông Bá Tuyết Ưng! Mà Đông Bá Tuyết Ưng này nay đã trưởng thành đến mức làm cả ma thú nhất tộc run rẩy nhìn lên, ngay cả bọn Vu thần, đại ma thần cũng không có cách nào cả. Một lĩnh chủ vật chất giới khống chế đối với thế giới lực của mình, chỉ sợ cũng chỉ có các đại năng cao cao tại thượng trong thần giới mới có thể cướp đoạt.

“Đông Bá Tuyết Ưng.” Áo Lan đại trưởng lão mở miệng.

“Áo Lan.” Gương mặt cực lớn của Đông Bá Tuyết Ưng quan sát, cũng mở miệng.

“Ngươi là tới giết chúng ta?” Áo Lan đại trưởng lão hỏi.

“Áo Lan trưởng lão ngươi lúc trước lấy đi thần giới chiến binh người hoàng kim của ta. Ta vẫn nhớ kỹ.” Gương mặt to lớn của Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Món nợ này, ma thú nhất tộc các ngươi phải trả.”

“Đúng vậy, phải trả nợ.” Áo Lan đại trưởng lão gật đầu. Đối phương đến đòi nợ, không chỉ có riêng người hoàng kim, chỉ lúc trước ám sát, mà là nợ máu sinh ra trong vô tận năm tháng giữa Hạ tộc cùng ma thú nhất tộc!

“Hạ tộc ngươi chết ở ma thú nhất tộc ta vô số kể, nhưng ma thú nhất tộc ta cũng bị các ngươi tàn sát vô số.” Áo Lan đại trưởng lão ngẩng đầu nhìn, “Chỉ tiếc ma thú nhất tộc chúng ta không thể xuất hiện một tuyệt thế cao thủ như ngươi. Cho nên, chúng ta thua, chỉ có thể nói Hạ tộc các ngươi vận khí tốt.”

“Không.” Đông Bá Tuyết Ưng quan sát phía dưới, “Chính bởi vì từng thế hệ Siêu Phàm Hạ tộc ta liều mạng, bởi vì từng thế hệ tiền bối thần linh giúp, Hạ tộc mới càng ngày càng hưng thịnh, chiếm cứ tuyệt đại đa số khu vực của toàn bộ thế giới Hạ tộc. Hạ tộc chúng ta nhân khẩu càng nhiều, Siêu Phàm càng nhiều, thần linh càng nhiều... Nếu muốn đản sinh ra tuyệt thế Siêu Phàm, tất nhiên là Hạ tộc ta càng đúng hơn!”

Áo Lan ngẩn ra, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng, tiền bối ma thú nhất tộc ta, phần lớn quá ích kỷ, thua không oan, không oan.”

“Đông Bá đại nhân! Đế quân đại nhân!” Nữ tử tóc tím lại vội nói, “Ma thú nhất tộc ta đã thua, đối với Hạ tộc các ngươi không còn uy hiếp nữa. Quá khứ là chiến tranh tộc đàn chúng ta, hiện tại chúng ta đã thua đồng ý đầu nhập, xin tha mạng. Chúng ta nguyện ý vào sinh ra tử vì Hạ tộc, chinh chiến bốn phương vì Hạ tộc.”

“Đông Bá đế quân.”

“Đế quân tha mạng.”

Trong một đám Siêu Phàm của ma thú nhất tộc thế mà liên tiếp có cầu xin tha thứ, không sai biệt lắm nhiều tới gần một nửa.

Gương mặt khổng lồ của Đông Bá Tuyết Ưng lạnh lùng quan sát phía dưới, trong người cầu xin tha thứ còn có tri chu nữ hoàng lúc trước tham gia vây giết.

“Ngươi tính xử trí ma thú nhất tộc chúng ta như thế nào?” Áo Lan đại trưởng lão cầm bạch cốt quyền trượng, “Ta già rồi, cách đại nạn sinh mệnh cũng không xa nữa, chết cũng không oán. Chỉ hy vọng ngươi có thể có chút nhân từ...”

“Ma thú nhất tộc, sinh mệnh Siêu Phàm chết hết!” Gương mặt khổng lồ của Đông Bá Tuyết Ưng nói ra lời quyết đoán, “Ma thú bình thường ta có thể tha cho chúng nó.”

“Không...”

“Không, Đông Bá đế quân, chúng ta nguyện ý đầu nhập vào Hạ tộc.”

Rất nhiều Siêu Phàm ma thú nhất tộc hoảng sợ bất an.

Áo Lan đại trưởng lão lại nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn! Chỉ là tin tưởng thêm mấy ngàn năm nữa, về sau ma thú chỉ sợ sẽ vĩnh viễn thần phục nhân loại các ngươi, thành vật cưỡi cho các ngươi, thành thủ hạ cho các ngươi, không còn ý nghĩ phản kháng nữa.”

“Cái này đối với chúng nó là chuyện tốt.” Gương mặt khổng lồ của Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Được rồi, Hạ tộc ta cùng ma thú nhất tộc các ngươi, ân oán đến đây cũng coi như chấm dứt.”

Tiếng nói vừa dứt.

Vù.

Toàn bộ Siêu Phàm phe ma thú thân thể ai cũng bắt đầu lặng lẽ phân giải, có một số còn cầu xin tha thứ, phẫn nộ, sợ hãi, nhưng ai cũng hoàn toàn phân giải tiêu tán.

Đông Bá Tuyết Ưng quan sát tất cả cái này xảy ra, nhẹ nhàng thở dài. Hắn không hận Áo Lan đại trưởng lão, bởi vì đây là chiến tranh của tộc quần hai bên. Áo Lan đại trưởng lão thật ra còn là số ít trong lịch sử ma thú nhất tộc toàn tâm liều mạng vì tộc đàn, hắn ngộ ra Sinh Mệnh Chân Ý đạt tới tam trọng cảnh, lại cẩn thận nghiên cứu cấu tạo thân thể, khiến một đám ma thú có thân thể nhân loại, ẩn núp vào thế giới nhân loại.

“Ở trong lịch sử, thú nhân từng đấu với nhân loại, cuối cùng dung hợp vào nhân loại. Ma thú nhất tộc cũng từng đấu, mà hôm nay cũng hoàn toàn thua rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng có một loại cảm giác chứng kiến lịch sử, hắn thậm chí có chút buồn bã, may mắn thắng lợi, nếu chiến tranh thất bại, vậy sẽ là nhân loại diệt vong, cho dù có số ít sống tạm, chỉ sợ cũng bị ma thú nhất tộc nuôi dưỡng, đó mới là ác mộng.

“Vù.” Đông Bá Tuyết Ưng tâm ý khẽ động.

Một bóng người bay ra, chính là người hoàng kim được giải thoát trói buộc.

Người hoàng kim nhìn thấy gương mặt khổng lồ trên trời cao, cảm giác được uy áp vô hình, lập tức cung kính hành lễ: “Bái kiến chủ nhân.”

“Đi thôi, Kim Ma.” Gương mặt khổng lồ của Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười, người hoàng kim liền được dịch chuyển đến Tuyết Thạch thành bảo, cùng hảo hữu của hắn ‘Thánh Đồng’ ‘Nhu Mỹ Nhân’ ‘Chiến Tướng’ ‘Đao Khách’ bọn họ hội tụ, Ngũ Ảnh một lần nữa hội tụ.

...

Đông Bá Tuyết Ưng trở thành lĩnh chủ vật chất giới, giải quyết ma thú nhất tộc uy hiếp, thế giới Hạ tộc càng thêm ổn thỏa, rất nhiều tà thần ma thần cũng hoàn toàn từ bỏ truyền tín ngưỡng ở thế giới này. Không ai có thể ở dưới mí mắt lĩnh chủ vật chất giới truyền bá tín ngưỡng.

Thời gian trôi qua, Đông Bá Tuyết Ưng cũng dốc lòng tu hành, làm chuẩn bị cho ‘Huyết Nhận thần đình Vạn Hoa yến’ tương lai.

Nhưng sau khi giải quyết ma thú nhất tộc chỉ một năm rưỡi.

Một tin tức khiến Đông Bá Tuyết Ưng mừng như điên.

Đang ở trên luyện võ trường của Tuyết Thạch thành bảo, cầm Ẩm Huyết thương luyện thương, Đông Bá Tuyết Ưng sững sờ nhìn Dư Tĩnh Thu trước mắt.

“Nàng nói cái gì?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.

Dư Tĩnh Thu đỏ mặt: “Không phải nói rồi sao, chàng còn hỏi.”

“Chưa nghe rõ, lặp lại lần nữa.” Đông Bá Tuyết Ưng vội vàng nói.

“Có rồi, ta có rồi.” Dư Tĩnh Thu nhìn mắt Đông Bá Tuyết Ưng thấp giọng nói, “Hẳn là hai đứa.”

“Ta sắp làm cha rồi?” Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác được có chút ngây dại, loại cảm giác này thật thần kỳ. Hắn tuy sống nhiều năm như vậy, trải qua nhiều như vậy, nhưng cảm giác biết mình sắp làm phụ thân, vẫn có chút mê muội, thậm chí không ức chế được lòng mừng như điên. Hắn nhìn Dư Tĩnh Thu, “Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc, rốt cuộc được rồi, ta cũng cho rằng theo thực lực ta càng cao, khả năng có đứa nhỏ càng ngày càng nhỏ. Ông trời đối đãi ta không tệ, đối đãi ta không tệ.”

Dư Tĩnh Thu cũng cười ngọt ngào. Nàng cũng chờ quá lâu rồi, năm đó Đông Bá Tuyết Ưng trúng vu độc thì thôi, khi đó mỗi một hạt của thân thể đều có vu độc thẩm thấu, tự nhiên không thể có đứa nhỏ. Nhưng sau khi giải vu độc, vợ chồng hai người bọn họ luôn muốn có đứa nhỏ, tính cả thời gian tăng tốc trong Hồng Thạch sơn, đều sớm ngàn năm thời gian rồi.

Thật không dễ gì! Kinh hỉ đến, vừa đến, còn đến hai đứa.

“Tĩnh Thu, mau nghỉ ngơi, từ giờ đến lúc con sinh ra, nàng cũng đừng hao phí tâm lực đi nghiên cứu pháp thuật nữa.” Đông Bá Tuyết Ưng vội nói.

“Được được được.” Dư Tĩnh Thu cũng vui vẻ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui