Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Ở trong vũ trụ thần giới.

Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao, Hề Vi, Qua Bạch, Hạ Phi Vân đang ở đây, bỗng nhiên lại hai bóng người xuất hiện, chính là Hạ Phi Vân và Qua Bạch có chút chật vật.

Phi thuyền tinh vực đã dừng lại.

“Đông Bá sư đệ, sao lại đem chúng ta ném ra?”

“Chuyện gì vậy, ta còn đang bế quan tu hành, thì bị ném ra.” Hai gã Hạ Phi Vân, hai gã Qua Bạch đều nhìn từ trên phi thuyền tinh vực bay xuống dưới Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu, hai vị sư huynh này đều tu hành phép phân thân.

“Phụ thân, mẫu thân.”

Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao vội hô.

Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười gật đầu, lập tức nhìn về phía Qua Bạch, Hạ Phi Vân, bất đắc dĩ nói: “Hai vị sư huynh, không phải ta đem các ngươi ném ra, mà là quy tắc vật chất giới đem các ngươi ném ra! Quy tắc vật chất giới... Lĩnh chủ vật chất giới mang theo động thiên bảo vật, nếu mang vào vật chất giới, bên trong là cấm mang theo giới thần. Ta cũng vừa biết.”

“A.” Thanh niên áo bào dày Qua Bạch có chút há hốc mồm, “Còn tưởng một cái phân thân ở lại bên trong, cũng tuyệt đối an toàn.”

“Lúc trước Hồng Trần sư tôn ném ra Hồng Thạch sơn, khi đó Hồng Thạch sơn lại không có chủ nhân mang theo vào.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Uy năng vật chất giới cũng không thể nào mạnh mẽ tiến vào trong Hồng Thạch sơn, cho nên các ngươi mới có thể luôn luôn ở trong đó. Nay ta luyện hóa Hồng Thạch sơn, ở lúc ta mang theo Hồng Thạch sơn tiến vào vật chất giới, ý chí vật chất giới liền buông xuống, dò xét Hồng Thạch sơn một lần... Ta đoán, chỉ cần mang động thiên bảo vật vào vật chất giới, đều sẽ lọt vào xem xét.”

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Qua Bạch, Hạ Phi Vân nhìn nhau.

“Hồng Thạch sơn có thể tăng tốc thời gian tu hành, nhưng bên ngoài thì không có điều kiện tốt như vậy.” Thanh niên áo bào dày Qua Bạch thở dài, “Thôi thôi, điều này cũng không có cách nào cả, chung quy không thể luôn luôn ở trong Hồng Thạch sơn.”

Hồng Thạch sơn tự thành động thiên, có tĩnh thất trân quý, có thời gian tăng tốc, cũng có thể bố trí ra các loại hoàn cảnh thực nghiệm mong muốn.

Qua Bạch, Hạ Phi Vân lúc trước chính là ở bên trong tu hành, thậm chí bản tôn và phân thân đều ở bên trong toàn lực ứng phó tu hành, cũng ôm một tia khát vọng, khát vọng có thể thành giới thần tam trọng thiên.

“Vậy hai vị sư huynh hiện tại tính làm sao bây giờ?” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Các ngươi đều là một bản tôn một phân thân, hay là đều theo ta đi Đông Vực thành đi.”

“Cũng được.” Hạ Phi Vân gật đầu.

“Hai thân thể đều đã đi ra, một cái về gia tộc của ta một chuyến, một cái khác thì theo Đông Bá sư đệ ngươi.” Qua Bạch sờ sờ cằm, trêu, “Nhưng ta nghiên cứu pháp trận cần một ít tài liệu, chỉ sợ còn cần sư đệ ngươi hỗ trợ.”

“Việc nhỏ.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Đi một chút đi, chúng ta nhanh lên phi thuyền, xuất phát đi Đông Vực thành.”

Hắn có bốn ngàn thân vệ quân, Huyết Nhận thần đình hàng năm đều phát đủ tiền lương, cần cho hai vị sư huynh Qua Bạch, Hạ Phi Vân tu hành không đáng giá nhắc tới.

******

An Hải phủ Đông Vực thành cũng nguy nga khổng lồ, các hành tinh so sánh với nó chỉ là điểm xuyết mà thôi, sông ngòi uốn lượn chạy ở tinh không, dài vạn ức dặm, uốn lượn vờn quanh toàn bộ Đông Vực thành.

Đông Vực thành, luận quy mô to lớn, ở trong An Hải phủ gần với phủ thành! Tương đương với ba tòa vực thành khác.

Hôm nay.

Ở cửa Đông Vực thành, lại có thêm lượng lớn binh sĩ đứng thành từng hàng, ở tận cùng phía trước của các binh sĩ là các vị giới thần, giới thần tam trọng thiên còn có nhiều tới tám vị! Các giới thần nhị trọng thiên càng tới hơn một trăm vị.

“Hôm nay đông vực An Hải phủ, các thế lực hầu như đến đông đủ.” Cầm đầu là một người trung niên áo bào trắng, mỉm cười nói, “Mặt mũi vị Giám sát sứ này của chúng ta thật đúng là lớn, ta nhớ, lúc ta đến nhận chức, nghênh đón ta chỉ có một nửa nhỉ. Ha ha ha... Ta không có ý tứ khác, vị Giám sát sứ Đông Bá điện hạ này của chúng ta, chính là thân truyền của bệ hạ, giai vị càng là giai vị thứ ba, trong An Hải phủ chỉ có phủ chủ cao hơn hắn, ta còn thấp hơn hắn một cái đầu.”

“Mạc quân chủ, ở đây giới thần tam trọng thiên mới tám vị! Còn thiếu một vị.” Bên cạnh, một vị nam tử đầu trâu cường tráng cười nói.

“Là thiếu một vị, vị đó thật đúng là ngạo khí, thế mà dám không đến.” Một vị nữ tử yêu dị khác cầm quạt lông mỉm cười.

“Nàng và Đông Bá điện hạ đã kết thù hận, ta cho rằng nàng sẽ đến hóa giải, không ngờ thật sự không tới.”

“Thú vị thú vị.”

“Độc Dĩnh muội muội ở lúc biết Đông Bá điện hạ được bệ hạ thu làm thân truyền, hơn nữa năm ngàn năm đã thành giới thần nhị trọng thiên, không biết sắc mặt thế nào.”

Các giới thần tam trọng thiên này đều đang nói cười.

Đúng vậy.

Nay toàn bộ đông vực An Hải phủ, mặc kệ bế quan, hay là mạo hiểm bên ngoài, giới thần tam trọng thiên đều đã chạy đến nơi đây đón tiếp! Chỉ có một vị... Độc Dĩnh giới thần! Nàng trước kia kết thù hận với Đông Bá Tuyết Ưng, các thế lực đông vực âm thầm nói, vị Độc Dĩnh giới thần này đến lúc đó sẽ đến hay không? Đông Bá điện hạ sẽ cho nàng mặt mũi hay không? Nhưng mọi người đều nhắm chừng, lúc ấy Độc Dĩnh giới thần muốn cướp đi thê tử của Đông Bá điện hạ cho cháu nàng ta chà đạp, vô cùng nhục nhã bực này, Đông Bá điện hạ thân phận như thế khẳng định sẽ không nhịn.

Kết quả, Độc Dĩnh giới thần dứt khoát không đến!

“Điện hạ tới rồi.”

Nhất thời đông đúc giới thần đều nhìn xa xa, xa xa trong vũ trụ một chiếc thuyền lớn màu xanh lục đậm từ trong thời không thông đạo bay ra, nghiền áp dòng khí chung quanh, nhanh chóng đến. Ở trên đầu thuyền lớn kia đang có một số bóng người tới.

Đám người Đông Bá Tuyết Ưng đứng đầu thuyền, nhìn đại quân đông nghịt ngoài cửa thành trì nguy nga phía trước, phía trước binh sĩ thần giới, một đám giới thần kia càng thêm bất phàm, tám vị cầm đầu mỗi người càng đều là giới thần tam trọng thiên.

Ánh mắt đảo qua, Đông Bá Tuyết Ưng thấp giọng lẩm bẩm: “Thật sự không tới!”

“Độc Dĩnh giới thần, sợ là biết không hóa giải được thù hận.” Dư Tĩnh Thu cũng mỉm cười nói.

“Coi như ả tự mình hiểu lấy.” Trong mắt Đông Bá Tuyết Ưng có một tia lãnh ý. Lúc trước Độc Dĩnh giới thần bá đạo vô cùng, trực tiếp mạnh mẽ bắt Tĩnh Thu, mình lúc ấy dưới cơn phẫn nộ muốn liên hệ Xích Hỏa lão tổ, trực tiếp bái sư đại năng, mời đại năng giả ra tay! May mắn vẫn là đại ca Bạch Sa thành chủ ra tay ngăn trở, Độc Dĩnh giới thần mới chưa thể thực hiện được.

Nếu không phải đại ca Bạch Sa thành chủ, nếu không phải mình là nhất phẩm chân ý Siêu Phàm, mình lúc ấy chỉ có thể nhìn thê tử chịu nhục.

Nói thật, đối với Dĩnh tướng quân kia, Đông Bá Tuyết Ưng tuy cũng có tức giận sát ý, ngược lại không nặng bằng thù hận đối với Độc Dĩnh giới thần! Bởi vì bản thân Dĩnh tướng quân chính là một tên sắp điên, một kẻ điên làm cái gì cũng rất bình thường. Nhưng Độc Dĩnh giới thần chưa điên, thế mà bá đạo như vậy, vẫn là vì lúc trước mình quá yếu ớt, không được đối phương để vào mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui