Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, Qua Bạch sư huynh, mang Bách Lí Thương huynh đệ đi nghỉ ngơi trước đi.”

Rất nhanh, Qua Bạch và nam tử ngăm đen hóa thành hai ảo ảnh, biến mất ở xa xa.

“Chậc chậc chậc, ta tới gặp ngươi, thì chạm mặt một vị giới thần nhị trọng thiên đầu nhập vào ngươi?” Bạch Sa thành chủ cảm khái, “Nói với ta một chút, ngươi chiêu mộ bao nhiêu giới thần nhị trọng thiên rồi?”

“Không nhiều lắm, mới ba vị.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Còn không nhiều, ngươi mới chiêu mộ bao lâu.” Bạch Sa thành chủ cảm khái, “Nếu ngươi tiếp tục chiêu mộ như vậy, chỉ sợ thời gian dài chút vượt qua mười vị cũng rất bình thường! Ta sống bao nhiêu ức năm, dưới trướng ta cũng chỉ tám vị giới thần nhị trọng thiên. Hơn nữa phần lớn đều là một số kẻ nhỏ yếu dưới trướng ta dần dần tu hành tăng lên. Như loại thật sự thực lực có thành tựu này, còn đến đầu nhập? Rất ít! Bọn họ cũng xem ngươi là thân truyền của bệ hạ, tương lai tiền đồ phi phàm, cho nên sớm đến đầu nhập. Ài, thật hâm mộ.”

Đông Bá Tuyết Ưng cười ha ha.

...

“Bách Lí huynh, có chuyện gì cứ việc tới tìm ta.” Qua Bạch cười nói, “Ngươi về sau tạm cư động phủ này, về phần thống lĩnh thân vệ quân... Không vội, lúc điện hạ quyết định nhân tuyển chắc chắn chọn ra. Lấy thực lực của ngươi, cho dù không phải thống lĩnh, vậy ít nhất cũng là phó thống lĩnh.”

“Cảm ơn Qua Bạch huynh.” Bách Lí Thương cười ha ha nói.

Qua Bạch gật đầu: “Vậy ta không quấy rầy nữa, ngươi tạm nghỉ ngơi, bình thường cũng có thể đi dạo chung quanh. Phủ đệ này nơi nào có thể đi nơi nào không thể đi, ta sớm phân phó các thị nữ kia, các nàng sẽ báo cho ngươi.”

Nói xong Qua Bạch liền rời đi.

Bách Lí Thương xoay người, đây dù sao không phải động phủ khách nhân tạm trú, hơn nữa Bách Lí Thương lại là giới thần nhị trọng thiên. Tòa động phủ này cũng ước chừng diện tích mấy ngàn dặm, dù sao lúc các giới thần tu hành, chỗ quá nhỏ cũng không thể nào diễn luyện.

“Không có việc quan trọng không được quấy rầy ta.” Bách Lí Thương phân phó, lập tức nhanh chóng tiến vào trong một tĩnh thất phía sau sảnh cung điện của mình.

Trong tĩnh thất.

Bách Lí Thương nhìn quanh, vung tay, giới thần lực màu đen lập tức bay về bốn phía, nhanh chóng trải rộng toàn bộ tĩnh thất, cấu thành pháp trận phức tạp, ngăn cách tất cả tra xét. Thậm chí hắn còn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái dây chuyền, đem dây chuyền tạm thời đeo ở trước ngực, cái dây chuyền này tản ra dao động tràn ngập chung quanh, làm chung quanh càng thêm khó có thể tra xét.

Như một số sát thủ, như một số người địa vị đủ cao, bình thường đều có bảo vật đảo loạn thời không ngăn cách tra xét.

“Phù.”

Bách Lí Thương nhẹ nhàng thở ra, trong đôi mắt có hưng phấn khó nén được, khẽ lật tay, trong tay hắn xuất hiện hộp gỗ bình thường.

Hắn trịnh trọng đem hộp gỗ đặt trước người, sau đó chậm rãi mở ra.

Trong hộp gỗ là một quả cầu màu đen, bên trên có rất nhiều hoa văn lồi lõm không bằng phẳng.

“Đạt được rồi!” Trong đôi mắt Bách Lí Thương tràn đầy kích động, “Thương Ung quốc chủ không tiếc tất cả cũng muốn lấy được bảo vật này, để một đám chúng ta vào di tích mất mạng, hừ hừ hừ, nhưng bảo vật này cuối cùng lại rơi vào tay ta.”

Bách Lí Thương đưa tay vuốt ve ở trên quả cầu màu đen, giới thần lực rót vào.

Ông!

Quả cầu màu đen chậm rãi sáng lên, hoa văn lồi lõm không bằng phẳng phát sáng, chiếu rọi ở giữa không trung chung quanh, là một đồ án phi thường phức tạp. Đồ án sâu không lường được. Bách Lí Thương nhìn đồ án hiện ra giữa không trung tĩnh thất, si mê nhìn, hoàn toàn say mê trong đó, hắn đạt được bảo vật này, một đường chạy trốn, cũng từng xem vài lần, tuy xem qua ngắn ngủi, đã có xúc động rất lớn đối với hắn cảm ngộ thiên địa quy tắc.

“Di tích đó rộng mênh mông, ngay cả giới thần tứ trọng thiên cũng có thể chết bất cứ lúc nào, Thương Ung quốc chủ điên cuồng như vậy, bảo vật này nhất định là bất phàm.” Bách Lí Thương cẩn thận cân nhắc. Hắn vốn bị Thương Ung quốc chủ mạnh mẽ bắt đi vào làm vật hi sinh, Thương Ung quốc chủ cũng ở chung quanh di tích bày ra thiên la địa võng, theo lý thuyết ai cũng trốn không thoát.

Nhưng sau khi lấy được quả cầu màu đen, di tích sụp đổ, pháp trận Thương Ung quốc chủ bố trí cũng trực tiếp vỡ nát, hắn ốc còn không mang nổi mình ốc. Lúc ấy thời không hỗn loạn, nhiều giới thần vật hi sinh chạy trốn tán loạn rời đi.

Mà Bách Lí Thương hắn, chính là kẻ may mắn nhất đạt được chí bảo di tích.

“Ta một đường chạy trốn, lặng lẽ không một tiếng động, thậm chí ngăn cách tra xét... Từ vùng ven, xuyên qua lãnh thổ Thời Không đảo, một mực đến lãnh thổ Huyết Nhận thần đình, lặng yên gia nhập dưới trướng Đông Bá Tuyết Ưng.” Khóe miệng Bách Lí Thương nhếch lên, “Đông Bá Tuyết Ưng cũng có thể che chở ta, hơn nữa Thương Ung quốc chủ chỉ sợ cũng không tìm thấy ta.”

Lập tức Bách Lí Thương tiếp tục cẩn thận tìm hiểu quả cầu màu đen này, tìm kiếm bí mật chí bảo di tích này.

Đông Bá Tuyết Ưng trở thành Giám sát sứ, đảo mắt đã qua đi hơn ba tháng, chẳng những đông vực An Hải phủ, thậm chí các khu vực khác đều đang chú ý, muốn xem vị Đông Bá điện hạ này rốt cuộc sẽ đối phó Độc Dĩnh giới thần như thế nào. Nhưng chờ một phen thời gian dài như vậy, Đông Bá Tuyết Ưng một chút động tĩnh cũng chưa có, điều này làm rất nhiều thế lực nói thầm.

“Đông Bá Tuyết Ưng này xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là thực lực trong tay hắn không đủ, không làm gì được Độc Dĩnh?”

“Trừ phi hắn trực tiếp bẩm lên đến thần đế bệ hạ, mới có thể xử lý Độc Dĩnh! Nhưng nếu việc nhỏ bực này phải dựa vào bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ cho rằng Đông Bá Tuyết Ưng này quá vô dụng.”

“Không có cách nào cả, hắn tuy tiền đồ vô lượng, nhưng chung quy thực lực trong tay quá yếu.”

Các giới thần tuổi thọ dài đằng đẵng.

Bọn họ phi thường có kiên nhẫn chú ý, chờ đợi.

Bọn họ cảm thấy, lúc trước Đông Bá Tuyết Ưng cũng đã phát ra lời hung hăng, chung quy không đến mức động tĩnh gì cũng không có, vậy thì quá mất mặt. Mặc kệ thành công thất bại, dù sao cũng phải có chút động tĩnh mới đúng!

...

Phủ đệ Giám sát sứ, trong một tĩnh thất.

Đông Bá Tuyết Ưng đang khoanh chân ngồi, trước mặt đặt chín hạt châu màu vàng, từng luồng sáng màu vàng đang không ngừng bay vào trong mũi Đông Bá Tuyết Ưng. Trong cơ thể, giới thần lực cùng từng luồng sáng màu vàng đó hỗn hợp, trải qua chuyển hóa huyền diệu, bắt đầu hóa thành từng tia lực lượng màu trắng, chính là thái hạo lực! Thái hạo lực này càng thêm thuần túy, càng thêm nặng nề, càng thêm sắc bén.

Thái hạo lực ban đầu cũng lại lần nữa hấp thu tia sáng màu vàng, tiến hành chuyển hóa.

Chỉ một lát sau.

Ở trên không đại lục của thế giới trong cơ thể xuất hiện vô số đám mây màu trắng, mỗi một đám mây trắng đều là thái hạo lực ngưng tụ thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui