Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Vù.

Sinh vật giao long màu đen này chạm ở vách hang động, nháy mắt đã thẩm thấu trong đó biến mất không thấy.

Rất nhanh.

Ở trong một mảng không gian tương đối rộng lớn.

Một đám chiến sĩ, phi cầm, tẩu thú mặc giáp đen đều chạy tới.

“Ha ha ha, lão mù, đã lâu không gặp, nhìn thấy cái mặt già này của ngươi thật là vui vẻ.”

“Ô, không phải Phi Vũ thiếu chủ sao? Vẫn là tư thế oai hùng không giảm.”

“Ha ha ha, đại ca, ngươi còn sống à! Làm đệ đệ chỉ sợ ngày nào đó thức tỉnh, ngươi đã không còn nữa.” Những sinh vật giáp đen này, tốp năm tốp ba vui vẻ vô cùng, thậm chí trên nét mặt cũng có rất nhiều sự vui mừng.

Trong đó một con mãng xà màu đen bao trùm áo giáp cuộn ở nơi đó thì thanh âm vang vọng: “Chúng ta một đội này, thì lại phần lớn đều còn sống. Cái đó có quan hệ với một khu vực này của chúng ta rất ít có người từ ngoài đến tiến vào.”

“Ta còn hy vọng người từ ngoài đến thường xuyên đến, như vậy chúng ta cũng có thể thức tỉnh thêm một lúc.”

“Người từ ngoài đến đến nhiều, chúng ta sẽ có nguy hiểm mất mạng.”

“Đánh bại chúng ta coi như dễ dàng, muốn giết chúng ta, hừ hừ, cái này thì lại khó.”

“Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói? Hồ Tâm đảo có nhiều khu vực, cũng từng có ‘chân thần chúa tể’ xâm nhập, rất nhiều lão gia hỏa giống như chúng ta nháy mắt đã hóa thành tro bụi, ở trước mặt chúa tể, chạy cũng không kịp chạy.”

“Chân thần chúa tể!?

Những sinh vật giáp đen này mỗi con nói chuyện với nhau.

“Tuy chúng ta hiện tại sinh không sinh, tử không tử, nhưng cũng may mà có chủ nhân! Nếu không chúng ta những kẻ này đều không thể siêu thoát trở thành đại năng, theo lý thuyết sớm phải chết rồi, chủ nhân lại khiến chúng ta sống mãi đến bây giờ.” Một phi cầm màu đen mắt tím phát ra thanh âm tương đối sắc nhọn.

“Chủ nhân, đối với vô số người tu hành chúng ta quả thực có ân đức lớn.”

“Không thể siêu thoát, trở thành chân thần, đây là bản thân chúng ta ngộ tính kém. Chủ nhân giúp đỡ đối với chúng ta đã rất nhiều rất nhiều. Nhưng Hồ Tâm đảo này chúng ta cũng thức tỉnh không biết bao nhiêu lần, cũng đã rất lâu rất lâu chưa cảm ứng được chủ nhân tồn tại.”

Những sinh vật màu đen này thổn thức với nhau, thậm chí hồi ức chuyện cũ.

Tuy như thế, nhưng bọn họ cũng đang cảm ứng bốn người bọn Đông Bá Tuyết Ưng xa xa đang chạy trốn.

“Không vội động thủ, để những kẻ xâm nhập cảm thấy một khu vực này coi như an toàn, đem tin tức truyền ra, tương lai cũng có càng nhiều kẻ xâm nhập muốn từ đây tiến vào. Chúng ta cũng có thể thường xuyên thức tỉnh, cảm giác luôn ngủ say thật sự không thoải mái.” Một chiến sĩ khôi ngô giáp đen nói.

“Ba giới thần tứ trọng thiên, còn có một giới thần tam trọng thiên hẳn là tu hành tuyệt học, bọn chúng quá yếu, căn bản không cần đuổi giết bọn chúng quá ác.” Một con chim nhỏ giáp đen đang phi hành ở chung quanh kêu, “Để bọn chúng đùa giỡn nhiều chút, trọng địa thật sự đều có thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt, chút thực lực ấy của bọn chúng căn bản là tìm chết.”

...

Trong hang động lạnh như băng.

Một sinh vật giáp đen bốn vó hung lệ vô cùng vồ giết tới, nó lợi dụng quy tắc ảo diệu cũng rất thấp, dựa vào chính là lực lượng tốc độ khủng bố, cùng với móng vuốt sắc bén của nó!

“Hừ.” Một cây trường thương trong tay Đông Bá Tuyết Ưng lướt qua không trung đâm ra, chung quanh mơ hồ có muôn hình vạn trạng, mọi sự vạn vật đang hiện ra, đẹp mà sáng lạn. Một thương này làm người ta cảm giác được thiên địa vạn vật đẹp đẽ cùng sáng lạn.

‘Sinh Mệnh’ trong ba đại bí kỹ.

Một chiêu này là Đông Bá Tuyết Ưng thể ngộ mọi sự vạn vật đẹp đẽ trong thế giới, mỹ lệ là biểu tượng, nội tại chính là sinh mệnh lực, sinh mệnh lực làm người ta cảm động! Một thương này của Đông Bá Tuyết Ưng giữ chính là một loại linh tính, tính dẻo dai, giống như cỏ nhỏ từ trong khe hở tảng đá mọc ra, giống như một điểm màu xanh lục trong sa mạc khô cạn, giống như mưa bay tới...

Tùy tâm mà phát, ẩn chứa linh tính của thế giới, chiêu số thiên biến vạn hóa.

“Ầm.” Một thương đâm ra sau đó nháy mắt chấn động phát lực, trong nháy mắt đã biến ảo ba trăm hai mươi loại phát lực khác nhau. Một chiêu ‘Sinh Mệnh’ chính là biến ảo khó dò như thế. Cũng không cần cố ý đi khống chế, có thể khống chế thì rơi xuống tiểu thừa. Cần chính là ngộ tính! Ngộ ra, lại rất khó miêu tả ra, Đông Bá Tuyết Ưng cũng chỉ là theo tâm linh ngộ ra cảm giác.

Sinh vật giáp đen bốn vó bị chấn động lảo đảo một cái va chạm ở trên vách đá bên cạnh, khiến vô số tầng băng vỡ vụn, nhưng nó lại chưa có một chút thương thế nào, tiếp tục điên cuồng vồ giết đến.

“Rống ~~~ quá yếu quá yếu, căn bản không gây thương tổn được ta.” Sinh vật giáp đen bốn vó điên cuồng gào thét, không ngừng truy đuổi.

“Hừ.” Phủ Quỳnh quốc chủ cầm cái thước lớn màu đen cũng ra tay, cái thước lớn màu đen này giống như chậm thực ra nhanh, một cái thước dài đánh ra, thời gian, không gian chung quanh đều đang biến hóa, toàn bộ thế giới đều đang biến hóa, sinh vật giáp đen bốn vó kia thế mà không thể tránh thoát, thậm chí móng vuốt của nó cũng không thể chạm tới cây thước lớn màu đen này. Cây thước lớn màu đen này liền trực tiếp vụt ở trên đầu sinh vật giáp đen bốn vó.

Một tiếng ầm vang lên, lực lượng trực tiếp truyền vào trong cơ thể nó.

Nhưng sinh vật giáp đen bốn vó bị vụt cùng va chạm mạnh với mặt đất hang động, cũng đã cày ra một cái rãnh sâu, cùng với lượng lớn vết nứt khối băng, nhưng lại không thương tổn chút nào tiếp tục đuổi giết.

“Sinh vật này, cảm giác quy tắc ảo diệu rất bình thường, cũng chỉ cấp độ giới thần tam trọng thiên.” Đông Bá Tuyết Ưng truyền âm nói, “Thậm chí ở trên chiêu thức tinh diệu so với ta còn kém chút, nhưng lực lượng, tốc độ, phòng ngự thân thể thậm chí trình độ móng vuốt sắc bén của nó, đều không thể tưởng tượng. Tốc độ của nó có thể đạt tới sáu mươi vạn dặm mỗi giây, lực lượng của nó thế mà so với ta còn mạnh hơn chút, móng vuốt so với huyết luyện thần binh của chúng ta còn sắc bén khủng bố hơn, hơn nữa mặc kệ chúng ta công kích như thế nào, cũng không gây thương tổn được nó.”

“May mắn, may mắn nó cảnh giới thấp.” Phủ Quỳnh quốc chủ truyền âm nói, “Ỷ vào cảnh giới chúng ta còn có thể áp chế nó.”

“Ầm.”

Bỗng Cửu Ngọc đế quân đá một cước vào trên mặt sinh vật giáp đen bốn vó, trực tiếp đạp nó va chạm trên vách đá của hành lang, vô số khối băng vỡ vụn, nó cũng quay cuồng lăn lộn mấy vòng mới rơi xuống đất.

Sinh vật giáp đen bốn vó này nhìn chằm chằm bốn người bọn Đông Bá Tuyết Ưng, cái đuôi lắc lắc, lập tức gầm nhẹ một tiếng quay đầu va chạm ở trên vách đá bên cạnh, lại hoàn toàn nhập vào biến mất không thấy.

“Nó bỏ cuộc rồi?” Bọn Đông Bá Tuyết Ưng đều khẽ thở phào một hơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận