Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Người khổng lồ giáp vàng như ngọn núi lớn quan sát phía dưới, khuôn mặt hắn như rìu đục, ánh mắt bình thản, môi khá dày, chỉ là uy áp trong vô hình phát ra khiến Đông Bá Tuyết Ưng cảm thấy áp bách.

“So với bọn Xích Hỏa lão tổ, Ma Tuyết quốc chủ đều còn mạnh hơn nhiều, cảm giác Cửu Dương cung chủ cũng chỉ tiếp cận hắn.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nhủ.

Cửu Dương cung chủ, chính là đại năng giả, lại là thân truyền của Thời Không đảo chủ.

Hắn vì sao có thể khiến Ngục Long hoàng, Khô Thụ lão mẫu đều nguyện ý nghe hiệu lệnh hắn? Là vì thực lực quả thực vượt xa đại năng giả tầm thường, không phải cấp tôn giả, nhưng chiến lực cũng đã rất tiếp cận.

Người khổng lồ giáp vàng nguy nga kia nhìn qua, mở miệng nói: “Đây là Hủy Diệt động thiên, không phải nơi ngươi có thể tự tiện xông vào.”

“Thế mà dám tự tiện xông vào Hủy Diệt động thiên?” Trên vai người khổng lồ giáp vàng này bỗng lao ra một cái bóng đen, bóng đen nháy mắt lướt qua không gian vồ về phía Đông Bá Tuyết Ưng.

Đông Bá Tuyết Ưng cả kinh.

Hắn liếc một cái thấy rõ, bóng đen lao vút tới là bộ dáng con khỉ nhỏ gầy, mặc áo giáp màu đen, cầm một cây trường côn màu tím đậm, chỉ thấy hắn từ xa xa bay tới, vung trường côn, trường côn nhanh chóng phóng to, giống như vắt ngang ở trong thiên địa, trường côn màu tím đậm mang theo uy thế khiến Đông Bá Tuyết Ưng tim đập nhanh trực tiếp nhằm vào đầu nện tới.

“Ta là tân khách, cho dù tự tiện xông vào nên bị đuổi đi trước, sao trực tiếp đánh.” Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng không rõ, nhưng cũng bất chấp do dự, vội thi triển Xích Vân thương ngay cả ngăn cản một côn này.

“Ta không có ác ý.” Đông Bá Tuyết Ưng còn truyền âm giải thích.

“Ầm!”

Trường côn màu tím đậm quét ngang thiên địa, quét ở trên trường thương của Đông Bá Tuyết Ưng, Đông Bá Tuyết Ưng chỉ cảm thấy lực lượng cuồn cuộn ập đến. Hắn tu hành 《 Thái Hạo 》 tuyệt học lấy lực lượng lớn trứ danh, mà giờ phút này đối mặt trường côn màu tím đậm này quét ngang, lại giống như kiến lay cây, nháy mắt bị nghiền ép.

Vù.

Hai tay Đông Bá Tuyết Ưng bị vụt nháy mắt gãy xương vặn vẹo, trường thương trực tiếp bị vụt va chạm ở trên ngực, ngực lõm xuống, Đông Bá Tuyết Ưng văng ra một ngụm máu tươi, toàn thân càng hướng phía sau bay ngược với tốc độ cao, bay ra mấy chục vạn dặm mới dừng lại.

“Chênh lệch quá lớn!” Đông Bá Tuyết Ưng biến sắc. Từ trước tới giờ hắn cũng từng gặp rất nhiều đối thủ, cho dù lúc trước đụng phải các chiến sĩ áo giáp màu máu kia của Huyết Hỏa Chi Môn, bọn quái vật giáp đen kia, cũng không có một ai khiến hắn có loại cảm giác này.

Chênh lệch cực lớn, khiến Đông Bá Tuyết Ưng cũng không có chút suy nghĩ phản kháng! Bởi vì phản kháng nữa cũng là bị chà đạp.

“May mắn, hắn không có ý giết ta. Vừa rồi một gậy đó tuy đập tới, nhưng lực lượng vẫn chưa hủy diệt cơ thể ta, chỉ khiến ta bay ngược mấy chục vạn dặm.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ. Nếu đối phương ôm sát tâm, nhắm chừng mình sẽ trong nháy mắt bị đập nổ tung thân thể, mỗi một hạt của thân thể đều tiêu tan, chết không thể chết nữa.

Một chiêu đã có thể bị giết! Đây là chênh lệch của hai bên.

“Vị tiền bối này...” Đông Bá Tuyết Ưng vừa truyền âm.

“A a a.” Con khỉ kia lại kêu quái dị, lại vung trường côn màu tím đậm kia giận vụt đến.

Ầm.

Đông Bá Tuyết Ưng miễn cưỡng nháy mắt giơ trường thương, lại lần nữa bị vụt hộc máu hóa thành luồng sáng.

“Ầm.” Bay ngược ở nửa đường, con khỉ lại vụt tới một côn.

Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm...

Con khỉ điên cuồng vụt từng côn, vụt Đông Bá Tuyết Ưng ở không trung lần lượt hóa thành luồng sáng, máu tươi phun tung tóe, rốt cuộc con khỉ bay đến chỗ cao, một côn trực tiếp hướng phía dưới chọc xuống!

Ầm! Đầu côn trực tiếp chọc ở trên ngực Đông Bá Tuyết Ưng, ngực Đông Bá Tuyết Ưng lõm xuống, sắc mặt đại biến, lại lần nữa trực tiếp hướng phía dưới rơi xuống, ầm ầm ầm va chạm trên mặt đất, va chạm ra hố to hình tròn, sóng xung kích quét về bốn phương tám hướng.

“Khụ khụ, khụ khụ khụ.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng có chút bi phẫn, thân thể nhanh chóng khôi phục, hắn bi phẫn lại bất lực nhìn con khỉ xa xa từ giữa không trung đáp xuống, mình và hắn chênh lệch lớn như vậy! Hoàn toàn có thể một chiêu giết mình, lại không giết mình, ngược lại một mực chà đạp mình.

“Tuyết Ưng, con khỉ này từ đầu tới cuối chưa hạ sát thủ, hẳn là chỉ trêu đùa ngươi đôi chút.” Ở nội thế giới ‘Ma Tuyết quốc chủ’ đứng ở trong sa mạc của nội thế giới, ngẩng đầu nói, “Thực lực của hắn cực kỳ cường đại, cho dù ta ra ngoài, cũng không phải đối thủ của hắn.”

“Con biết.” Thanh âm Đông Bá Tuyết Ưng quanh quẩn ở trong nội thế giới, đáp lại vị nhạc phụ này của mình.

Mình đương nhiên biết, nhạc phụ thực lực bực này, trong tập kích mình lọt vào ở di tích Hồ Tâm đảo đã từng cảm thụ, nào có cường đại như con khỉ này.

...

Con khỉ mặc áo giáp màu đen vác cây gậy màu tím đậm, tựa cười mà không cười nhìn Đông Bá Tuyết Ưng: “Tiểu tử, đây là Hủy Diệt động thiên, ngươi thế mà dám tự tiện xông vào Hủy Diệt động thiên của ta, ta đánh mấy gậy trước giáo huấn ngươi một chút. Sao, không phục?”

Đông Bá Tuyết Ưng chỉ có thể duy trì nụ cười.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Huống chi hắn nhìn ra được đối phương ít nhất chưa có sát ý.

Mà xa xa người khổng lồ giáp vàng kia cũng đứng dậy ầm ầm đi tới. Theo hắn đi tới, thân hình cũng đang thu nhỏ lại, cuối cùng thu nhỏ lại đến độ cao trăm mét. Nhưng đối với Đông Bá Tuyết Ưng, con khỉ mà nói vẫn khổng lồ như cũ, chỉ là tương đối mà nói trao đổi với nhau không cố sức như vậy nữa.

Người khổng lồ giáp vàng nói: “Ô hầu tử, ngươi có phải nghẹn quá lâu, tay quá ngứa rồi hay không. Nếu ngươi ngứa tay, ta có thể thỏa mãn ngươi. Không có việc gì, ta chỉ cần một ngón tay đánh với ngươi.”

Con khỉ lập tức cười lấy lòng: “Đội trưởng, đội trưởng, ta nào dám giao thủ với ngươi. Hắc hắc hắc, đội trưởng ngươi rất thông minh, ta thật là nghẹn quá rồi, lấy tính tình hiếu chiến của ta tìm mãi không có đối thủ.”

“Hủy Diệt động thiên, không phải có đối thủ sao?” Người khổng lồ giáp vàng liếc hắn.

“Ha ha ha...” Con khỉ cười không nói cái gì.

Đối thủ?

Bị chà đạp vậy gọi là chiến đấu sao? Cái đó gọi là bị đùa bỡn, ta đường đường Ô Hầu đại nhân thích là chà đạp người khác. Cảm giác bị chà đạp là rất không ổn.

Con khỉ giờ phút này thần thanh khí sảng trong lòng cực kỳ thỏa mãn nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng xa xa: “Tiểu tử, xem trên phần ngươi là tân khách của Hồ Tâm đảo ta, ta mới chưa giết ngươi. Nếu không một gậy đánh giết ngươi, ngươi cũng chỉ có thể chịu đựng. Còn có, không sai biệt lắm, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi Hủy Diệt động thiên.”

“Đợi chút!” Đông Bá Tuyết Ưng vội ngăn cản.

“Ngươi không muốn đi? Còn muốn bị đánh?” Con khỉ trừng mắt.

Bên cạnh, người khổng lồ giáp vàng nói: “Tiểu tử, đây là Hủy Diệt động thiên, không phải chỗ người từ ngoài đến nán lại, ngươi thật sự nên rời khỏi. Nếu dám không rời khỏi, vậy hậu quả ngươi chỉ sợ không muốn nhìn thấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui