Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

“Lão bá.” Một thiếu niên áo xanh từ trong phòng đi ra, “Thân thể ta đã khá nhiều rồi, cần phải đi, đa tạ ân cứu mạng của ngươi.”

Khuôn mặt thợ mộc già và Đông Bá Tuyết Ưng có bảy phần tương tự.

Chỉ là già nua tóc cũng đã hoa râm.

Hiển nhiên đây chính là Đông Bá Tuyết Ưng biến hóa mà thành, hắn hành tẩu thần giới phiêu bạc từng chỗ, ở một chỗ nán lại một lần sẽ là mấy chục năm, giống như phàm nhân, dung mạo cũng sẽ dần dần già đi, khi già không sai biệt lắm sẽ lặng yên rời đi. Ở một chỗ khác lại lần nữa bắt đầu một đoạn cuộc sống mới.

“Đứa nhỏ, thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn đâu.” Đông Bá Tuyết Ưng thẳng lưng, còn tự mình đấm đấm lưng, lúc này mới hơi còng đi tới, “Ngươi cứ an tâm ở chỗ ta, nghỉ ngơi cho khỏe, thân thể khỏe rồi lại đi không muộn.”

“Lão bá, ta ở đây, sẽ chỉ mang đến phiền toái cho ngươi.” Thiếu niên vội nói.

“Ha ha ha, lão bá bá ngươi tóc cũng hoa râm rồi, lại chỉ một mình, ta sợ phiền toái gì.” Đông Bá Tuyết Ưng cười, khi cười còn ho khan hai tiếng, “Ngươi không nói ta cũng đoán được, đêm hôm đó ta cứu ngươi, toàn thành lùng bắt chính là ngươi nhỉ.”

Thanh niên áo xanh xấu hổ cười.

Hắn cũng biết lão bá trước mắt nhất định đoán được, dù sao lúc trước lùng bắt ngay cả bộ dáng quần áo thương thế của hắn cũng nói rành mạch, sao có thể đoán không ra?

“Cứ an tâm ở lại chỗ ta, lão bá ta một mình, ngươi ở cũng có thể bầu bạn náo nhiệt chút.” Đông Bá Tuyết Ưng lưng còng nói xong lại ho khan hai tiếng, quay đầu lại đi điêu khắc đồ án ghế dựa.

“Lão bá, ngươi ho khan mãi, phải đi kê chút thuốc.” Thanh niên áo xanh quan tâm nói.

“Bệnh cũ. Không có việc gì.” Đông Bá Tuyết Ưng biến hóa thân thể cũng giống như phàm nhân bình thường sẽ già nua sẽ sinh bệnh.

Bỗng Đông Bá Tuyết Ưng nhìn hướng ra ngoài.

Thùng thùng thùng...

Rất nhanh ngoài sân mơ hồ truyền đến tiếng vang ầm ầm ầm. Sắc mặt thanh niên áo xanh đại biến, lập tức nhảy ra khỏi nóc nhà muốn chạy trốn, nhưng trên bầu trời vang lên thanh âm to rõ, từng con phi cầm nhanh chóng bay tới, phi cầm đều khoác áo giáp, bên trên còn có chiến sĩ, nhanh chóng bao phủ trời cao.

“Ầm.” Cửa sân trực tiếp vỡ nát, một đám binh sĩ cưỡi hung thú lao vào.

Thanh niên áo xanh ngẩng đầu nhìn mấy chục binh sĩ phi cầm trên trời cao, lộ ra vẻ tuyệt vọng lại về tới trong sân.

Trong đám binh sĩ kia trong sân có một thanh niên cưỡi dị thú lông trắng ăn mặc hoa lệ đến phía trước. Mặt hắn mang nụ cười lạnh nhìn thanh niên áo xanh: “Đệ đệ thân yêu của ta, ngươi ngoan ngoãn làm hoàng đế bù nhìn không phải rất tốt sao? Cẩm y ngọc thực, mỹ nhân cũng mặc ngươi hưởng dụng.”

“Làm hoàng đế bù nhìn? Nhưng ngươi là để ta chịu chết!” Thanh niên áo xanh phẫn nộ nói, “Đừng cho rằng ta không biết. Ba năm sau, thần linh sẽ buông xuống, muốn lấy đi tín ngưỡng lực, phát hiện tín ngưỡng lực không còn, ta hoàng đế này chỉ sợ sẽ bị trực tiếp đánh chết, hơn nữa nếu ta đoán không lầm, tà thần ẩn nấp sau lưng ngươi cũng sẽ nhanh chóng động thủ với ta, khống chế linh hồn ta, để ta trở thành con rối thật sự trung thành nhỉ! Như vậy đối với ta mà nói, so với chết còn khó chịu hơn.”

“Chậc chậc chậc, biết ất nhiều.” Thanh niên áo bào hoa lệ kinh ngạc than thở nói, “Thật sự là đánh giá thấp ngươi rồi.”

“Ngươi là ca ca ta, vì sao ngươi đối với ta như vậy.” Thanh niên áo xanh phẫn nộ.

“Ai bảo chúng ta ở hoàng gia. Ai bảo huynh đệ tỷ muội của ta có mấy trăm người?” Thanh niên áo bào hoa lệ cảm thán, “Ba năm sau thần linh buông xuống, ở trước khi buông xuống, nhất định phải ngụy trang tốt, kẻ chết thay cũng phải chuẩn bị tốt, tất cả không thể giữ lại chút sơ hở. Được rồi, ngươi phải trở về.”

Thanh niên áo xanh cắn răng, lập tức có chút tuyệt vọng nhìn chung quanh: “Ta có thể trở về cùng ngươi. Nhưng ngươi đáp ứng ta, tha cho lão bá. Ông ấy chỉ là người thường.”

“Là hắn sao?”

Thanh niên áo bào hoa lệ nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng bên cạnh hơi có chút còng, cười nhạo nói. “Ta nói rồi, không thể để lại sơ hở.”

“Thần sứ, giết hắn.” Thanh niên áo bào hoa lệ lập tức phân phó.

“Vâng, điện hạ.” Một người áo bào đen cung kính đáp.

“Không, không, ngươi còn như vậy, ta sẽ, ta sẽ tự sát?” Thiếu niên áo xanh cắn răng nói.

“Đệ đệ của ta, ngươi thế mà có dũng khí tự sát? Yên tâm đi, ở trước mặt ta, ngươi một phàm nhân không tự sát được.” Thanh niên áo bào hoa lệ mỉm cười nói, một luồng thiên địa lực vô hình đã sớm bao phủ thanh niên áo xanh, “Vẫn là tiếp nhận vận mệnh của ngươi đi, đây là vận mệnh ta an bài cho ngươi.”

Thanh niên áo xanh đỏ mắt, nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng bên cạnh: “Lão bá, ta liên lụy quá nhiều người rồi, lại liên lụy ngươi nữa.”

“Ai u.”

“Thì ra còn liên lụy đến trộm tín ngưỡng lực.” Đông Bá Tuyết Ưng ho khan hai tiếng nói, “Tín ngưỡng lực chính là thứ cao tầng thần giới cần, mỗi một tinh cầu đều được giao, thế mà còn có tà thần dám trộm tín ngưỡng lực, thật to gan.”

Lúc Đông Bá Tuyết Ưng nói chuyện, người áo bào đen đi tới bước ra một bước lại cố định ở đó không nhúc nhích, chỉ có thể đảo tròng mắt.

Sắc mặt thanh niên áo bào hoa mỹ đại biến, nghe được ‘Mỗi một tinh cầu đều được giao’, lại nhìn thấy thần sứ bên cạnh thế mà không nhúc nhích, biết gặp được phiền toái lớn rồi.

“Sư phụ, sư phụ, có phiền toái.” Thanh niên áo bào hoa mỹ vội cầu cứu.

Rất nhanh ——

Ầm!

Thiên địa chấn động, xa xa xuất hiện bóng người vô cùng nguy nga tản ra kim quang. Đôi chân hắn đạp mặt đất, đầu gối cũng ở trên tầng mây, thân thể cao lớn thậm chí ở trên hư không. Thân hình nguy nga trên vạn dặm, đối với hành tinh chỉ đường kính mấy vạn dặm này thật sự quá khổng lồ. Thần linh này hiện ra thân hình khổng lồ cao vạn dặm, một đôi mắt phẫn nộ nhìn phía dưới, quan sát thành nhỏ kia, nhìn lão thợ mộc hơi còng trong tòa tiểu viện kia.

Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn, tựa cười mà không cười.

“Thần vĩ đại.” Vô số người trên hành tinh này nhìn thấy thần linh cao nguy nga vạn dặm này đều bị dọa quỳ mọp.

“Ngươi là ai?” Thần linh nguy nga cả giận nói.

“Tiểu gia hỏa, lá gan thật lớn.” Đông Bá Tuyết Ưng duỗi tay ra, thần linh ban đầu nguy nga vạn dặm kia không kìm được thân thể kịch liệt thu nhỏ lại, bay về phía lòng bàn tay Đông Bá Tuyết Ưng, rất nhanh biến thành kích thước con kiến, ở lòng bàn tay Đông Bá Tuyết Ưng.

Mọi người chung quanh đều ngây ra, trong tiểu viện thanh niên áo bào hoa mỹ kia cùng với các thủ hạ, còn có thanh niên áo xanh đều dại ra nhìn màn này.

Thần linh nguy nga cao vạn dặm thu nhỏ lại bay đến lòng bàn tay lão thợ mộc này?

“Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là người hầu của tiểu gia hỏa này.” Đông Bá Tuyết Ưng phân phó, tùy tay vung lên, thần linh đó lập tức hóa thành một lão giả áo bào xám cung kính quỳ mọp xuống: “Cám ơn tiền bối tha mạng.”

Hắn biết có thể giơ tay nhấc chân làm được một bước này, ít nhất phải là giới thần. Dù sao hắn cũng là tồn tại Thần cấp trung kỳ.

“Tiền bối...” Thanh niên áo bào hoa mỹ kia lập tức quỳ xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui