Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

“Không thể để hắn đạt được.” Tu Hoàng tôn giả lập tức vung tay lên.

Vù.

Lượng lớn sợi tơ màu trắng từ trong tay hắn bay ra, lấy tốc độ siêu nhanh thổi quét hướng Đông Bá Tuyết Ưng xa xa.

“Hả?” Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở trên cầu thang, sắc mặt khẽ biến nhìn vô số sợi tơ màu trắng đánh tới.

“Phá.” Nháy mắt rút kiếm vung lên hóa thành một lốc xoáy.

Lốc xoáy xé rách vô số sợi tơ màu trắng.

Mà vô số sợi tơ màu trắng cũng dây dưa lốc xoáy, ảnh hưởng thần kiếm.

Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở nơi đó cũng không dám tiến lên nữa, bởi vì có một tôn giả đỉnh cao công kích, hắn căn bản không tin tưởng đứng vững được một bậc thang cao hơn, nhất định sẽ ngã xuống.

“Vô giới.” Trong đôi mắt Tu Hoàng tôn giả lóe ra ánh sáng bạc.

Ào ào ào.

Vô số sợi tơ màu trắng đột nhiên hóa thành hắc động, bên trong đen sì, sinh ra lực lượng nuốt hút ngập trời tác dụng ở trên người Đông Bá Tuyết Ưng. Nay Đông Bá Tuyết Ưng là lúc nào cũng chống lại lực hư không trùng kích của hồ lô màu đen kia, nay lại đột nhiên lọt vào lực lượng nuốt hút, dưới chân cũng không thể nào đứng vững nữa, bị nuốt hút một cái lảo đảo ngã ra khỏi cầu thang.

Mới ra khỏi cầu thang, Đông Bá Tuyết Ưng lập tức nghiêng người vung kiếm bổ mạnh, kiếm quang chói mắt tàn sát không gian, ầm ầm bổ vào trên hắc động xa xa, hắc động chấn động nhưng chưa tiêu tán, chỉ là lực lượng nuốt hút giảm hẳn.

Đông Bá Tuyết Ưng đáp xuống trên mặt đất gian điện, ngẩng đầu nhìn nhìn cầu thang bên cạnh cùng với hồ lô màu đen chỗ cao nhất, lại nhìn nhìn Tu Hoàng tôn giả lạnh lùng kia: “Ngươi muốn cản ta?”

“Ngươi không xứng đạt được hắc hồ lô này.” Tu Hoàng tôn giả lạnh lùng nói.

Hắn chiếm lĩnh nơi này năm tháng dài lâu.

Hồ lô màu đen này phải là của hắn! Ai cũng đừng nghĩ cướp đi.

“Xem ra phải đem ngươi đuổi ra ngoài trước.” Trong mắt Đông Bá Tuyết Ưng cũng có hàn quang.

“Đồ nhi, cùng nhau liên thủ cuốn lấy hắn, tuyệt không thể để hắn đạt được hắc hồ lô.” Tu Hoàng tôn giả nhìn chằm chằm Đông Bá Tuyết Ưng xa xa, trong đôi mắt cũng là một mảng lạnh lẽo. Trong truyền thuyết, ai đạt được hắc hồ lô thì có thể thống trị toàn bộ thế giới, thậm chí có thể rời khỏi tiến vào vũ trụ rộng lớn bên ngoài! Mặc kệ là lý do nào, hắn cũng không cho phép cường giả khác đạt được.

“Vâng, sư phụ.” Kiếm Hoàng tôn giả cũng rút kiếm trong tay.

“Ngươi để đồ đệ ngươi lưu lại, là để hắn chịu chết.” Đông Bá Tuyết Ưng cầm thần kiếm tiến lên từng bước một, mỗi một bước đều sinh ra ảo ảnh, khoảng cách đôi bên đang kịch liệt ngắn lại.

“Chỉ bằng ngươi?” Kiếm Hoàng tôn giả hiển nhiên rất tự tin, hắn biết Đông Bá Tuyết Ưng lúc trước mấy chiêu đã đánh chết Phi Hỏa cung chủ của ‘Thiên Hỏa cung’ trong ba đại thánh địa, nhưng hắn tự nhận là càng thêm sở trường bảo mệnh, một chọi một, ở trước mặt Phi Tuyết khách khanh chống đỡ bảy tám chiêu hẳn là không có vấn đề. Nay lại có sư phụ ở bên cạnh cùng nhau liên thủ, tự bảo vệ mình càng thêm không lo ngại!

“Oành.”

Đông Bá Tuyết Ưng đột nhiên vung kiếm.

“Giết ——” Mái tóc bạc của Tu Hoàng tôn giả bay múa, vô số sợi tơ màu trắng lấy thân thể hắn làm trung tâm bay múa, hơn nữa hình thành từng tầng lốc xoáy, các trong tầng lốc xoáy đó giống như thông hướng một thế giới khác, những lốc xoáy này đều hướng Đông Bá Tuyết Ưng bao phủ quấn quýt tới.

Kiếm Hoàng tôn giả thì chói mắt hơn nhiều, cả người lẫn kiếm hóa thành ánh vàng chói mắt, lao thẳng tới Đông Bá Tuyết Ưng.

Bởi vì trong nội điện cổ thần điện sương mù màu trắng uy lực cực lớn, lôi hỏa thiên địa quy tắc cũng không thể hình thành, nhưng tốc độ bọn Đông Bá Tuyết Ưng trên thực tế tương đối chậm hơn, bởi vì hạn chế trong cổ thần điện so với bên ngoài còn mạnh hơn nữa.

“Vạn Ma Chân Thân, mười thành!” Đông Bá Tuyết Ưng lúc này lòng vướng mắc hắc hồ lô, căn bản không có tâm tư lãng phí nhiều thời gian hơn, lúc trước nâng cửa đá cũng đã bại lộ lực lượng của bản thân, giờ phút này tự nhiên hoàn toàn bộc phát ra.

“Oành!”

“Oành!”

Hai kiếm cực kỳ cuồng bạo, lấy tốc độ siêu tuyệt Vạn Ma Chân Thân của Đông Bá Tuyết Ưng có được, liên tục chém ra hai kiếm, kiếm thứ nhất đánh ở trên kiếm quang màu vàng chói mắt kia, trực tiếp khiến kiếm quang màu vàng đó tán loạn, Kiếm Hoàng tôn giả bên trong càng lộ ra nét mặt hoảng sợ, sau đó thân thể ‘Ầm’ hoàn toàn tạc vỡ ra, mà kiếm thứ hai cũng lấy thế bẻ gãy nghiền nát đánh ở trong các tầng lốc xoáy kia, các loại lực đạo vặn vẹo trong lốc xoáy không ngừng suy yếu lực lượng, ngại là trong thần kiếm của Đông Bá Tuyết Ưng ẩn chứa lực lượng quá mạnh, khiến Tu Hoàng tôn giả liên tục bạo lui giảm bớt lực, ở lúc giảm bớt lực, cũng chịu từng tầng lực đánh chấn động, làm hắn trực tiếp lui mãi bay ra cửa điện cổ thần điện.

Tu Hoàng tôn giả lui hơn ba trăm dặm, mới đứng trên không, hắn khó có thể tin nhìn thanh niên đồ đen trong cổ thần điện xa xa.

“Sao, tại sao có thể như vậy.”

Chỉ hai kiếm.

Kiếm Hoàng tôn giả chết, Tu Hoàng tôn giả bị đánh lui.

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn mắt binh khí các vật phẩm Kiếm Hoàng tôn giả để lại trên mặt đất bên cạnh. Thật ra Kiếm Hoàng tôn giả chết cũng rất oan, nếu không phải ở trong cổ thần điện, thân thể hắn cho dù nổ nát cũng có thể nhanh chóng ngưng tụ, nhưng chỗ bậc cửa điện ngoài cổ thần điện có thể khiến ‘Sùng thị lão tổ’ quỳ mọp, uy áp nội điện càng hầu như là cực hạn của Kiếm Hoàng tôn giả.

Lúc còn ổn tự nhiên không có vấn đề, nhưng thân thể bị đánh vừa tán loạn, thân thể hoàn toàn vỡ nát năng lực chống cự yếu hơn nhiều, ở dưới uy áp nội điện trực tiếp hủy diệt, ngay cả Tu Hoàng tôn giả cũng không kịp cứu.

“Thế mà dám cứng đối cứng với ta.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu nói thầm, “Cuối cùng tán loạn thân thể, còn bị uy áp nội điện trực tiếp trấn chết.”

Hắn nào biết.

Kiếm Hoàng tôn giả tuy biết ‘nâng cửa đá’ cần lực lượng rất lớn, nhưng rốt cuộc lớn bao nhiêu, hắn cũng không rõ! Hơn nữa lúc trước Đông Bá Tuyết Ưng và Phi Hỏa cung chủ giao thủ, cũng chưa từng đơn thuần lực lượng đã trực tiếp đem đối phương đánh nổ, chỉ là đánh bay mà thôi, hơn nữa có lòng tin đối với kiếm thuật giảm bớt lực của mình, cho nên tự nhiên toàn lực ứng phó phối hợp sư phụ của mình.

Nào ngờ sai thái quá! Đông Bá Tuyết Ưng lúc giao thủ với Phi Hỏa cung chủ, nhiều nhất cũng chỉ là phát huy ra năm thành lực lượng mà thôi, lần này lại là hoàn toàn bùng nổ.

“Cái cửa đá này?”

Đông Bá Tuyết Ưng đi đến chỗ lúc trước nâng cửa đá, ngẩng đầu nhìn nhìn, nhíu mày, “Cửa đá nâng lên kẹt cứng, căn bản không thể hạ xuống nữa.”

Nếu có thể hạ xuống đóng cửa lại, mình có thể an tâm lấy hắc hồ lô kia, lấy được hắc hồ lô, mình lại nâng lên là xong.

Nhưng trên thực tế, cửa đá nâng lên... Mình cũng không cách nào làm nó hạ xuống.

“Phi Tuyết giới thần.” Xa xa Tu Hoàng tôn giả phẫn nộ rít gào.

Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận