Tuyệt Thế Nữ Phụ - Lãnh Hàn Thiên

Kí ức bị biến dạng

Thanh xuân là khi bản thân đành chịu thay em những nỗi thiệt thòi chứ không muốn nhìn thấy em chịu đựng tất cả. Vì thanh xuân của anh đã từng đánh mất một cô gái nên hiện tại anh đã phải trả giá bằng cả tương lai.

- Các người không thể, hai người sinh ra vốn dĩ không phải dành cho nhau!

Người đàn ông tuấn tú cương nghị mang theo vài phần giống khuôn mặt yêu nghiệt của Đông Phượng Dung nhưng mỗi người một vẻ mang theo nét riêng của chính mình. Nếu như Đông Phượng Dung như yêu nghiệt khiến chúng sinh thầm than thì Đông Đằng chính là mang theo uy nghiêm trưởng thành thư sinh nam tính.

Phong Lam Nhu cau mày, cô lau đi hai giọt lệ. Không hiểu sao trong tiềm thức của cô thấy nam nhân này rất quen thuộc.

Đông Đằng kiên quyết phản đối hai người đến cùng.

- Đông Phượng Dung, hãy buông tha cô ấy đi. Vì cậu sinh ra không phải trở thành duyên với Phong Lam Nhu. Mà... cô ấy không thuộc về nơi đây.


Đông Đằng lặng lẽ nắm chặt hai tay thành quyền. Cuối cùng hắn cũng không đủ can đảm để nói rằng cô nên thuộc về hắn.

- Quá khứ kia cậu tính thế nào? Muốn để vào trong lãng quên sao? Tuy Phong Lam Nhu không nhớ về địa ngục đó không có nghĩa là cô ấy sẽ cứ mãi quên đi. Một ngày nào đó cả cậu và hai người kia sẽ không thể nào che giấu mãi được. BI kịch vẫn chỉ là bi kịch mà thôi.

- Không! ANh không được khiến cô ấy nhớ lại. Không được!

Đông Phượng Dung quát lớn, hiện tại Phong Lam Nhu đã khó khăn chấp nhận hắn. Nếu cô biết, hắn sẽ mãi mãi không bao giờ có cơ hội đứng trước mặt cô.

Đông Đằng cười lạnh, hắn từ trên cao nhìn Đông Phượng Dung đang quỳ trên nền đất cứng lạnh lẽo.

- Sợ sao? Cậu đã biết sợ rồi sao? Nếu như sợ thì ngay từ đầu đừng để chuyện này xảy ra. Quả báo của cậu sẽ ngày càng lớn. Đã yêu cô ấy thì đừng làm tổn thương cô ấy thêm một lần nào nữa.

Đông Đằng nói với Đông Phượng Dung mà cũng như nói với chính mình. Hắn cũng đã từng làm tổn thương cô và cô đã tự bảo vệ mình bằng những chiếc gai nhọn, không một ai có thể chạm tới trái tim cô một lần nữa.

Cô nghe toàn bộ câu chuyện của bọn hắn mà không hiểu bọn hắn nói gì. Cô đã từng quên đi một điều gì sao?

Bất chợt trong đầu cô thoáng hiện những hình ảnh mơ hồ, cơn đau đầu ập tới, toàn thân cô bất giác run rẩy.

Điều gì? Quá khứ nào?

Trong thâm tâm Phong Lam Nhu đã từ lâu nhận ra kí ức trong đầu cô nửa thật nửa giả nhưng cô vẫn không thể giải thích được giả tạo ở nơi đâu.

"- Phong Lam Nhu cô nên nhớ, tình yêu của cô không thuộc về nơi đây. Tôi cho cô một cơ hội nữa, hãy khiến bọn hắn yêu cô nhưng phải để bọn hắn nhận được những gì phải trả. Linh hồn cô giống như nước với lửa, tuy rằng đối lập nhau nhưng vẫn chung hòa với nhau là một. Đừng quá bình thường, hãy trở nên khác biệt, trở về chính bản chất của cô."


Một giọng nói vang lên trong đầu Phong Lam Nhu, người đó như muốn nhắc nhở cô cũng như là thức tỉnh cô dần dần khỏi cơn mê của nỗi đau.

Phải là chính mình sao? Nước và lửa sao?

Đột nhiên, những hình ảnh ít ỏi mở đầu cho một kí ức bị lãng quên ùa tới. Những cơn đau đớn thấu tim và thể xác bất giác được nhớ lại. Địa ngục?! Không sai, chính là địa ngục tàn bạo! Màu máu đỏ tươi lạnh tanh hòa quyện cùng vị mặn của nước mắt, tiếng hét đầy tuyệt vọng và đáng thương, bóng lưng kiên trì của cô gái yếu đuối cứ ngày một rõ ràng. Là người nhưng sao lại tàn nhẫn vô lương tâm như vậy? Rốt cuộc tình yêu của cô sai hay là chính bản thân cô sai? Là thế giới tương lai nhưng vẫn không thể là thế giới hoàn hảo.

Phong Lam Nhu lùi ra sau từng bước một, khóe môi cô càng ngày càng nhếch lên cao, ánh mắt lạnh dần, tối dần.

- Cả hai người... xem tôi như là một món đồ sao? Tôi không thuộc hay thuộc về ai là mấy người có quyền quyết định ư? Tôi đã quá mệt mỏi rồi, hãy ngừng lại đi, ngừng lại!

- Không! Nghe anh nói...

- Đông Phượng Dung cậu câm miệng. Cậu đã từng làm gì với cô ấy cậu quên rồi sao? Cậu quên hết tất cả sao? Những điều tưởng chừng như chỉ có dưới địa ngục mới xảy ra nhưng không! Địa ngục chưa bao giờ ở đâu xa mà ngay tại thế giới này! Ngay tại sự thật này.

- Ha ha ha ha... Đông Đằng! Anh cũng chỉ là một tên nhu nhược thôi! Anh  ...

- Nhu nhược? Tôi nhu nhược nhưng chưa từng là loại người như cậu.


Đông Đằng tức giận quát lớn, ánh mắt tàn nhẫn nhìn thẳng Đông Phượng Dung. Hắn ngẩng đầu đứng dậy, lạnh lùng châm biếm.

- Anh có quyền gì? Chỉ là con ngoài giá thú mà thôi Đông Đằng, tôi đã nói qua với anh thế nào?

- Là con ngoài giá thú nhưng vẫn không bằng một người còn hơn là cầm thú như cậu!

- Im hết đi! Tôi không muốn nghe! Các người mau biến đi!

...

- Tác dụng phụ? Chèn ép trí nhớ? Suỵt...

Người đàn ông mái tóc đen rối bù, đeo gọng kính ttròn đôi mắt màu ngọc sắc bén ẩn sau gọng kính, khuôn mặt thư sinh lãng tử chìm trong bóng tối, khoác trên mình áo blouse trắng. Người đã từng đưa thuốc cho Đông Phượng Dung bất chợt nhớ ra. Khóe môi hắn ta nhếch lên thành một nụ cười tà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận