Twilight: Cứu Rỗi


Khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới lấp ló sau rèm cửa trắng tinh ở phòng sách là lúc Edward bước từng bước xuống cầu thang dẫn ra vườn. Bầu trời trở nên quang đãng hơn sau trận mưa đêm qua. Thảm cỏ mới cắt thấm đẫm nước mưa còn đọng lại. Bên cạnh hồ nước có một cái xích đu màu trắng, đối diện được đặt thêm cái bàn trà nhỏ.
"Buổi sáng tốt lành, Edward." Ella thò đầu từ sau bụi hoa hồng to. Có lẽ vì nó quá to, che lấp mất thân ảnh cô nên Edward mới không chú ý tới. Ella trông có vẻ mệt mỏi khác với ngày thường, thậm chí Edward còn để ý tới quầng thâm nhạt màu dưới mắt Ella.
Edward nhìn đồng hồ. Sáu giờ hai mươi tư phút mười tám giây sáng. Cô ta làm cái quái gì ở đây vào lúc 6 giờ 24 phút 18 giây sáng? Không cần hỏi anh cũng nhìn thấy câu trả lời ở ngay trên tay Ella. Một cây kéo được dùng để cắt, tỉa cây cảnh. Nhưng một vấn đề nữa lại xuất hiện. Tại sao cô ta lại tỉa cây vào lúc 6 giờ 24 phút 18 giây sáng chứ?

"Khi một người nói với anh:"Chào buổi sáng.", anh nên đáp lại bằng một câu mang nghĩa tương tự chứ không phải im lặng nhìn người ta như đang nhìn tội phạm truy nã toàn quốc được nhà nước treo thưởng tiền." Ella tỉ mỉ tỉa từng cành, từng phiến lá cho tới khi cảm thấy hài lòng với tác phẩm của mình mới thôi. Tầm mắt cô hoàn toàn bị cái cây thu hút, không rảnh liếc tới Edward lần thứ hai.
"Cô dậy thật...sớm..." Edward máy móc đáp lại. Kết quả anh nhận được biểu cảm: Anh-đùa-tôi-đấy-à từ Ella, người đang đứng chiêm ngưỡng bụi hồng vừa được tỉa thành hình một....chiếc bánh ngọt.
Ella buồn bực chẹp miệng, di chuyển đến bụi cây khác. Lý do cô buồn bực cùng với lý do cô dậy sớm là một. Tất cả đều tại cái tên khỉ gió kia!
Tối hôm qua, sau khi cùng Edward trở về từ McLarrens, cô ngay lập tức tắm rửa rồi trèo lên chiếc giường êm ái yêu quý của mình. Bình thường, sau khi chăn ấm nệm êm, cô sẽ gục ở phút thứ mười. Nhưng hôm nay lại...Chớp mắt, 10 phút trôi qua...Chớp mắt, lại thêm 10 phút nữa. Sau 30 phút trằn trọc không thể ngủ được, Ella quyết định phải kiếm gì đó làm "chất xúc tác" cho dễ ngủ. Lật đật xuống giường, Ella vớ đại một quyển sách khá mỏng trong đống sách chồng chất dưới sàn. Sách chuyên ngành của lớp Kinh Tế trường Đại Học Greenwich - một trong những Trường Đại học Kinh Tế tốt nhất tại Anh.
Trong cuộc đời bất tử dài dằng dẵng, Ella cũng muốn thử đốt thời gian rảnh rỗi của mình vào việc học hành. Năm 1892, Ella bước chân vào Greenwich với tư cách là tân sinh viên năm nhất. Cô phân vân giữa rất nhiều ngành khác cũng rất nổi bật lúc bấy giờ. Nhưng cuối cùng, cô lại chọn ngành kinh tế khô khan và khó nhằn. Hồi đó, ngành Kinh Tế nổi tiếng với Giáo sư dạy môn Kinh tế vĩ mô. Giáo sư Mosby, người nổi tiếng với giọng nói "hút hồn". Dù bị mắc chứng mất ngủ, khó ngủ, ngủ không sâu,...tất tần tật những thứ gì liên quan đến vấn đề giấc ngủ, hãy tham gia lớp Kinh Tế 304, mọi vấn đề sẽ được giải quyết. Sau 5 phút kể từ khi chuông reo, bạn sẽ ngủ không biết trời trăng gì luôn cho đến khi hết tiết, hoặc bị Giáo Sư điểm danh nếu số quá nhọ. Giọng nói có một sự cuốn hút không thể cưỡng, cô còn cảm tưởng nó đang thì thầm bên tai mình :"Ngủ đi nào~". Thế là từ sau khi tốt nghiệp, mỗi khi mất ngủ cô đều lôi sách chuyên ngành rồi tưởng tượng rắng mình đang ở trong lớp.
Sau 2 tiếng không ngừng cố gắng, cuối cùng hai mí mắt cô có dấu hiệu sắp sửa dính vào nhau. Buông quyển sách xuống, cô vươn tay tắt cái đèn ngủ, trả lại bóng tối cho căn phòng. Đang lúc mơ mơ màng màng, Ella nghe thấy hàng loạt tiếng động không hề nhỏ. Ella với lấy cái gối bên cạnh, áp chặt vào tai. Nhưng âm thanh ngày càng to và rõ như đang thách thức sự kiên nhẫn của cô. Kết quả thì không cần phải nghĩ bởi vì cô đã vùng dậy, mắt trừng lớn về phía âm thanh phát ra. Hai kẻ điên kia! A..a..a cô chỉ vừa mới ngủ được mấy phút thôi mà. Cô ép bản thân phải thật bình tĩnh để không ném "vật thể lạ" nào vào hai tên đầu sỏ kia. Sau khi trấn an và tiễn tên gây chuyện số 1 về lại phòng sách, cô quay sang lườm tên gây chuyện số 2 đang thản nhiên nằm bẹp dí trên giường mình. Sau gần nửa tiếng châm chọc và khinh bỉ, cô cũng biết được mục đích của chuyến viếng thăm không báo trước này. Ella không khỏi lo lắng, thậm chí còn trưng ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.

Thấy cô không lên tiếng, Ralphal cũng yên lặng. Dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ, khuôn mặt cậu vẫn hiện rõ những đường nét thanh tú. Mắt cậu có màu đỏ như những ma cà rồng bình thường, không phải ai cũng ăn chay và càng không có nhiều ma cà rồng mang hai dòng máu trong người. Đôi môi mỏng khẽ mím lại cho thấy tâm trạng của cậu cũng chẳng khá hơn Ella là mấy.
"Ella, cậu nên rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, đừng để lộ bất kỳ dấu vết gì. Bọn chúng sẽ tìm đến nơi này, sớm thôi." Ralphal đi đến trước mặt Ella.
Ella bật dậy, trực tiếp đi tới bàn giấy. Cô đút tờ giấy vào phong thư, kiểm tra cẩn thận rồi mới đưa cho cậu.
"Ừ tớ biết rồi, cậu về trước đi. Đưa nó cho Nolan, cậu ta biết phải làm gì. Nhớ cẩn thận, đừng để bị chúng phát hiện." Cô quay lưng về phía cửa sổ đang mở toang, nơi có một bóng người vừa biến mất. Thở dài, cô trở lại giường nhưng không tài nào chợp mắt được.

***
"Này Edward, anh giúp tôi một việc được không?" Ella một tay đập trứng, một tay đặt chảo lên bếp gọi với ra phòng khách. "Anh ra siêu thị mua giúp tôi một số thứ nhé." Nói đoạn cô chỉ vào tờ danh sách được để sẵn trên bàn.
Từ nơi này đến siêu thị gần nhất cũng phải đi mất một tiếng đồng hồ, đấy là đối với người bình thường. Tuy nhiên Edward quyết định ăn gian một chút trên vài đoạn đường vắng vẻ. Khi anh trở lại đã là chuyện của hai tiếng sau, trên tay anh xách túi đồ nặng trĩu. Ngay khi mở cửa, Edward có lập tức cảnh giác. Căn nhà im ắng quá mức, không có một âm thanh nào cho thấy bên trong có người. Edward thận trọng bước về phía nhà bếp, anh phải tìm Ella. Thế nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt anh là hình ảnh Ella bất tỉnh nằm sõng soài dưới sàn nhà, đôi mắt nhắm nghiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận