Mặt trăng tròn trĩnh treo trên bầu trời cao. Đêm xuống, mọi thứ, hay ít nhất là phần lớn đều chìm vào giấc ngủ. Black Forest bị tấm màn đen bao phủ, lộ ra sự quạnh quẽ, cô đơn cũng giống như chủ nhân của nó.
Ella ngồi bên cạnh lò sưởi đang cháy rực rỡ, đắp một chiếc chăn cũ.
“Là Hắc Chú, em sử dụng Hắc Chú phải không?”
Cô như không nghe thấy tiếng nói khàn khàn từ đằng sau, vẫn ngẩn người nhìn ngọn lửa.
“Căn nhà này! Cả đống tro cốt lẫn với tro gỗ liễu xung quanh và sức mạnh ngày một cạn dần của em! Tất cả, chỉ để kéo dài thời gian thôi sao?”
Chớp mắt, gỗ trong lò sưởi sắp cháy hết.
“Em muốn bỏ lại mọi người? Em cam lòng đẩy Cullen về phía Swan sao?”
Thanh gỗ dài được đặt dưới ngọn lửa khiến nó bùng cháy to hơn.
“Em vẫn không muốn nói phải không? Anh sẽ đem chuyện này kể cho Cullen.” Tiếng bước chân nặng nề xa dần.
Ella đột nhiên xuất hiện chắn trước cánh cửa, trên mặt không có bất kỳ một biểu cảm nào. “Anh không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
“Phải, anh hành động thiếu suy nghĩ! Anh không giống em, mỗi bước đi đều tính toán rõ ràng, ngay cả tình cảm cũng có thể phân định rạch ròi như thế!”
“Anh không hiểu.” Ella lắc đầu.
“Rầm!!!” Cánh cửa gỗ bị đóng mạnh. Trong Black Forest lại chỉ còn cô quạnh quẽ một người.
Anh không hiểu. Chỉ cần đi sai một bước, những người quan trọng với anh sẽ gặp nguy hiểm. Anh không hiểu cái cảm giác giấu giếm và bị giấu giếm. Ôm trong mình nhiều bí mật quan trọng, chết cũng không được tiết lộ. Anh không hiểu, anh không bao giờ có thể hiểu hết. Bởi vì trên đời này chỉ có duy nhất một Eleanor Grace thôi.
Rừng rậm có rất nhiều thú dữ, trong đêm tối lại càng nguy hiểm hơn. Nhưng đấy là chỉ với loại sinh vậy yếu ớt như con người mà thôi. Ma cà rồng là loại sinh vật nguy hiểm mà đẹp đẽ, giống như những bông hoa hồng mỹ lệ nhưng lại mang những chiếc gai sắc nhọn nhất. Đêm tối chính là thời điểm tốt nhất để đi săn nhưng ma cà rồng không phải là sinh vạt duy nhất có thói quen săn đêm.
“Cullen.” Một con sói nâu to lớn đứng sừng sững trên mỏm đá. Nó gật đầu.
“Black.” Edward đứng ở dưới đất, hơi ngẩng đầu lên. Con sói to nhanh chóng biến thành một chàng trai cơ bắp với mái tóc ngắn màu đen. Thời gian tựa như bỏ quên cậu ta, hơm trăm năm đã trôi qua mà hai người vẫn giống như lần đầu gặp mặt.
Jacob nhảy từ trên tảng đá lớn xuống đất, đi đến đối diện với Edward.
Ngay khi Jacob tới gần, với khứu giác linh mẫn, Edward đã ngửi thấy. Đây không phải là lần đầu tiên anh bắt gặp thứ đó. Nhưng cả hai lần lại chẳng liên quan tới nhau. Tại sao thứ mùi mà anh ngửi được trên áo mình lại xuất hiện trên người Black? Ban đầu anh tưởng đó là nước hoa của Alice hay Rose bị dính vào nên cũng không để tâm lắm. Nhưng, có vẻ anh đã lầm.
“Black, trên người cậu có mùi.”
“. . .” Jacob. “Cullen, anh muốn gây sự phải không?!!!”
“Ý tôi không phải mùi đó.” Edward sửa lại câu nói dễ gây hiểu lầm. “Mùi này rất nhẹ, phảng phất trong không khí. Nó. . .giống như mùi quần áo được phơi nắng.”
“. . .” Giờ thì Jacob biết đó là thứ gì và nguồn gốc của nó rồi! Eleanor Grace! Là mùi nước hoa của cô ta chứ đâu! Không phải chứ? Cái áo này đã giặt rồi mà!
Nhưng điều mà Jacob không biết là trong nước hoa của Ella, Leila đã xin từ Alec, lén bỏ một giọt Dược Truy Tung vào trong. Chỉ cần trong vòng một tuần, những người từng tiếp xúc với Ella sẽ bị dính mùi hương này. Khứu giác con người, ngay cả người sói cũng không ngửi ra, chỉ có ma cà rồng từng tiếp xúc với Ella trong khoảng thời gian đài mới phân biệt được.
“Đấy là nước hoa của bạn tôi. Anh có ý kiến gì sao?”
Edward nhún vai, dù anh biết Black đang giấu diếm điều gì đó nhưng anh chưa muốn hỏi đến tận cùng, chỉ khiến cậu ta cảnh giác hơn mà thôi. Chính anh sẽ tự tìm ra câu trả lời. Chủ nhân của mùi hương này và cả bí mật mà cả gia đình đang giấu diếm anh.
Edward luôn là người giỏi quan sát. Những lần trao đổi ánh mắt tràn ngập lo lắng của Esme và Carlisle. Sự trầm lặng của Alice, cả Rose cũng không còn tỏ ra cáu gắt như trước. Jasper luôn kè kè bên Alice, Emmett cũng không còn quậy phá như trước. Ai cũng tỏ ra thần bí. Cả căn nhà bị bao phủ bởi bầu không khí nặng nề dù anh biết Jasper đã cố giảm bớt. Ngay khi Edward còn chưa biết phải làm sao thì manh mối đã tự đưa tới cửa. Vậy, bắt đầu từ người bạn kia của Black đi!