Lúc đó, ở biệt thự trong rừng, tất cả thành viên còn lại đều chờ ở phòng khách. Trong quãng thời gian qua, họ đã chứng kiến nhiều điều. Sự cố gắng của Bella trong việc giành lại trái tim Edward. Sự dằn vặt của Carlisle về lựa chọn rời đi nhiều năm trước. Nỗi buồn của Alice và Rose và căn phòng luôn bị khóa kín.
Khi họ thấy Bella chạy vụt vào và trở ra không lâu sau với hành lý của mình, họ đã biết kết quả.
Bella rời đi, không ai nói một lời. Họ chẳng biết nên nói gì. Cảm ơn vì đã chăm sóc Edward hay là xin lỗi vì người Edward quên không phải Bella?
Rose thậm chí còn như nhìn thấy Ella đứng trước mặt mình, khóe môi nhướn lên vẻ cao ngạo đắc thắng. Rose luôn có cảm tình với Ella hơn dù cho lần đầu tiên gặp, Ella có vẻ giống Bella khi còn là con người : vô hại. Nhưng Rose nhanh chóng nhìn ra sự khác biệt giữa hai người. Sự kiêu kỳ, ngạo nghễ đã ăn sâu vào bên trong, cho dù nội tâm có phức tạp thế nào, bên ngoài vẫn là vẻ lạnh lùng xa cách. Bella dường như vô cùng ngây thơ cho đến khi bị kéo vào chuyện ma cà rồng này nọ. Hoàn cảnh khác nhau rèn luyện ra những con người khác nhau.
Không giống như Bella có thể từ bỏ cha mẹ, cuộc sống con người vì tình yêu, Ella luôn đặt người khác lên trên bản thân mình. Dù bề ngoài có vẻ toan tính nhưng thực chất những toan tính ấy đều là vì người khác. Hai cô gái với hai cách yêu khác nhau, không thể nói ai yêu Edward nhiều hơn.
Tuy nhiên cảm xúc của Rose không quan trọng, cái cô quan tâm là cảm xúc của Edward. Họ là một gia đình, tất cả các thành viên đều quan tâm lo lắng cho nhau, không phải sao?
Edward nghe nói Chủ nhân của ngôi biệt thự màu đen ở ngoài bìa rừng rất kỳ lạ. Không ai trong thị trấn biết họ là ai cũng như chưa từng nhìn thấy bóng dáng họ. Chính vì thế Edward vô cùng ngạc nhiên khi Alice cùng Jacob lại dẫn anh tới đây, hay nói đúng hơn Jacob là kẻ thông thạo đường đi đến nơi này.
Cả ngôi biệt thự mang cảm giác u tối chết chóc, xung quanh là những cây khẳng khiu bốn mùa không mọc nổi một chiếc lá đang vươn cánh tay gầy guộc đâm xiên về phía bầu trời xanh.
Alice đi sau Jacob nhưng tâm trí cô không tập trung vào con đường phía trước mà lại mải mê nghĩ về quyết định lúc nãy. Cô không biết đưa Edward tới đây là đúng hay sai. Cô chỉ là không chịu được khi nhìn thấy Edward hoang mang cực độ như vậy. Trong trí nhớ của Alice, anh trai cô luôn xuất hiện với dáng vẻ tự tin và có chút gì đó xa cách với mọi người. Cô cũng không biết kết quả sẽ là tốt hay xấu, cô chỉ biết mình không thể dối trá thêm một phút giây nào nữa. Edward xứng đáng được biết sự thật, tất cả!
Jacob gõ cửa, không lâu sau một người đàn ông tóc đen, cằm lún phún râu, bộ dáng luộm thuộm mở cửa. Tuy thời gian đã trôi qua rất nhanh nhưng Alice vẫn nhận ra người đàn ông kia, Alexander Raphal, một trong hai người anh của Ella.
Alec ngây người nhìn ba vị khách không mời xuất hiện trước cửa nhà, nhất là người ở sau cùng, cậu ta tên là gì ấy nhỉ? Edward, à Edward! Nhưng tại sao bọn họ lại đột nhiên kéo tới đây, lại đúng lúc như vậy?
“Alec? Ai đến vậy?” Qua khe cửa, ba người bên ngoài nhìn thấy một cô gái đang đứng trên cầu thang.
Alice trợn mắt nhìn người vừa mới xuất hiện. Alec thở dài, mở rộng cửa. “Vào nhà trước rồi nói.”
Nolan nhanh chóng gia nhập bốn người ở phòng khách sang trọng. Jacob cảm thấy không thoải mái khi ở trong không gian quá mức hào nhoáng như vậy. Cùng chung một suy nghĩ còn có Alice, Nhà thương điên hay Texas những năm xảy ra Nội Chiến đều không có loại kiến trúc quý tộc thế này.
Không để năm người đợi lâu, bóng dáng một người con gái xuất hiện ở cửa. Cô gái mỉm cười tiến đến với chiếc khay bạc trên tay. Nhẹ nhàng đặt tách xuống trước mặt mọi người, cô mỉm cười rời đi.
Jacob chỉ vào người vừa mới rời khỏi, chớp mắt hỏi. “Do tôi bị quáng gà hay cái người kia chính là Ella?”
“Cậu bị quáng gà rồi.” Nolan lầm bầm trong miệng và nhận được một cái huých từ Alec. “Con bé chính là Ella.”
“Đừng nói các người sử dụng phép thuật hắc ám gì đó để hồi sinh hay tạo ra một bản thể khác của cô ta đó nhé.”
Alec đảo mắt. “Cậu đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy Black. Nhưng thực ra một nửa những gì cậu nói là sự thật.”
“Phần bản thể hắc ám á?!” Jacob nhảy dựng lên.
“Phần hồi sinh.” Alec xoa huyệt thái dương. Giờ thì anh hiểu tại sao cậu ta có khả năng chọc Ella tức điên rồi. “Nhưng không có phép thuật hắc ám.” Alec nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Thế tại sao Ella lại không nhận ra chúng tôi?” Alice xen vào, tay nâng tách trà.
“Thôi xin, khi tỉnh dậy nó còn chẳng nhận ra bất kỳ người nào trong số chúng ta.” Nolan vuốt vuốt họa tiết trên thân cốc. “Bao gồm cả cậu, Edward.”