Bảy người đứng vòng quanh quan tài đá, dưới tầng hầm ẩm mốc vì bị bỏ hoang lâu ngày của Black Forest. Từ sau khi chia ra đi tìm nguyên liệu điều chế thuốc, họ vẫn chưa gặp lại nhau cho đến bây giờ. Lambert dùng tay áo che mũi. “Các người không định dọp dẹp chỗ này à.”
“Im đi, đợi khi Ella tỉnh lại thì tầng hầm này sẽ bị khóa lại thôi.” Aurora dùng khăn tay phẩy phẩy trước mặt. “Giờ thì mở quan tài ra đi.”
“Phải, cho Ella uống rồi chúng ta cùng ra khỏi đây.” Asa lấy ra một chiếc bình thủy tinh cầu kỳ, bên trong là chất lỏng màu ngọc trai xinh đẹp. Cái này có tên là Thanh Lọc, tác dụng cũng như tên, nó sẽ hút hết chất độc, thanh lọc cơ thể.
“Quý ngài ma cà rồng, đến lượt anh đấy.” Leila đẩy lưng Lambert, chỉ vào cái quan tài, bản thân cô cũng đứng ở ngay lối cầu thang đi lên.
“Rất sẵn lòng.” Lambert nâng tay Leila rồi đặt một nụ hôn nhẹ trên đó. Leila ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác, những người còn lại biểu cảm như đang bị táo bón. “Hai người có thể tạm dẹp cái màn kia sang một bên và tập trung vào việc cần làm được không!”
“Rầm!!!” Nắp quan tài bay lên, đập thẳng vào bức tường trống rồi đáp xuống đất khiến bụi bay mù mịt.
“Trời đất! Khụ! Khụ! Cậu không thể nhẹ nhàng hơn được à?”
“Khụ! Khụ! Khụ!”
“Bụi bay đến mức không nhìn thấy gì nữa rồi đây nào!”
Đây tất nhiên là giọng của ba kẻ có-hô-hấp và cần-hô-hấp. Sau khi bụi tan hết, mọi người đứng nhìn nhau, không ai tiến lên nhìn vào bên trong chiếc quan tài.
“Asa, bồ cầm cái bình mà, đi đi.” Carina chọc Asa, Aurora bên cạnh cũng gật đầu. Một trăm năm đã trôi qua, ai biết Ella xinh đẹp sẽ trở nên như thế nào chứ?
Asa cẩn thận bước về phía quan tài, tiến được một bước lại ngừng lại hai giây. Càng gần quan tài thì thời gian dừng lại càng kéo dài. Cuối cùng thì cô nàng nhắm luôn mắt lại.
“Ối giời mở mắt ra! Làm nhanh lên rồi chúng ta cùng lên!” Lambert không nhịn được thúc giục. Anh ghét mấy cái nơi bẩn thỉu như thế này.
“Giỏi thì qua đây mà làm!” Asa trừng mắt quát lên, ánh mắt vô ý lia qua phía trong quan tài. “Ôi Chúa ơi!” Asa ngồi phịch xuống đất.
“Bồ không có theo Đạo, nhớ chứ?” Carina đảo mắt.
“Sao vậy Asa?” Bên cạnh là Aurora đang ngó nghiêng.
“Sao chuyện này có thể xảy ra được?!” Asa thì thào, vịn tay vào quan tài đứng dậy. “Thế quái nào mà trông con bé này lại xinh đẹp như vậy!”
“Sao?!” Nolan là người chạy đầu tiên mặc dù anh ta đứng xa quan tài nhất. “Trời đất!”
Alec ở ngay phía sau cũng vọt lên. Một đám người bám vai nhau nhòm vào trong quan tài. Đôi mắt họ quét từ dưới lên trên, qua hai bàn tay mịn màng, tráng nõn lên tới mài tóc dày phủ trước ngực, cuối cùng dừng tại khuôn mặt hoàn mĩ không tì vết.
Trong giây phút ấy, cái xác đột ngột mở to mắt khiến cả đám người kinh hãi ngã ngửa về phía sau. Cùng lúc đó, “Choang” một tiếng nhưng âm thanh đó nhanh chóng bị tiếng hét át đi.
Sau một hồi cố gắng bình tâm lại, cả đám e dè nhìn nhau. Dù có thân thể tường đồng vách sắt nhưng tâm hồn họ mỏng manh lắm!
Trong lúc tất cả không chú ý, cái xác trong quan tài đã ngồi dậy, dùng đôi mắt mơ màng nhìn mấy người đang ngồi bệt trên nền đất bẩn một cách khó hiểu. “Này, mấy người là ai?”
“Hình như lúc nãy do hoảng quá mà em đánh rơi cái bình vào trong quan tài rồi. . .” Asa sau một hồi lặng người mới rụt rè giơ tay báo cáo.
“Đấy, mọi chuyện là như vậy đó.” Nolan nhấp một ngụm trà cho đỡ khô họng. Vỏn vẹn trong ba ngày mà bảy người phờ phạc đi hẳn, vốn lúc trước đã mệt mỏi do tìm kiếm nguyên liệu, rồi còn bào chế thuốc. Giờ Ella xuất hiện vấn đề, bảy người lại đâm đầu vào tra cứu tài liệu, xem xem liệu họ có bỏ sót chi tiết quan trọng nào hay không. Sở dĩ bọn họ nóng lòng tìm ra đáp án như vậy còn vì một nguyên do khác. Từ khi tỉnh lại tới giờ, Ella vô cùng ngoan ngoãn, không chút tò mò về quá khứ, không phản kháng, không ý kiến, không giống Ella của ngày xưa một chút nào!!!
Alice vô cùng lo lắng với tình trạng của Ella, còn nói cô sẽ về hỏi Carlisle. Họ sẽ nhanh chóng tìm được giải pháp thôi. Nhưng Jacob không cho rằng sự việc lại đơn giản như vậy. Tất cả những chuyện đã và đang diễn ra, dường như có một sợi dây vô hình liên kết chúng lại. Mỗi sự kiện là một mắt xích. Jacob bắt đầu điểm qua những gì đã xảy ra. Bắt đầu từ cái chết đột ngột của Eleanor, vụ đánh cược kéo dài suốt một trăm năm, Cullen không quên Eleanor như dự kiến, sự hồi sinh và triệu chứng mất trí nhớ kỳ lạ.
“Còn các người thì sao? Có chuyện gì mà đột nhiên đến đây?” Nolan như sực nhớ ra phải hỏi mục đích ba người này.
Jacob kể lại câu chuyện kèm bức thư mà Alice mang theo.
Nolan xoa xoa cằm, Alec ngồi bên cạnh nheo mắt quan sát Edward.
“Chắc là phải khó chịu lắm nhỉ? Hỏi cậu đó.” Alec hất hàm về phía Edward, hai tay anh đan vào nhau đặt trên đầu gối.
“Hử?” Edward nhướn mày. Sao mấy kẻ này đều ăn nói khó hiểu thế nhỉ? Ở chung cứ có cảm giác chênh lệch văn hóa.
“Bị đưa ra làm vật đánh cược bởi hai cô gái, chậc cũng khó chịu thật.” Alec tỏ vẻ lý giải.
Edward mím môi, mắt liếc về phía cửa sổ rồi nhanh chóng quay đi. “Nếu tôi yêu cô ấy giống như mọi người nói. . .Tôi sẽ không thấy khó chịu.”
Cả căn phòng lặng đi, ai cũng chỉ nhìn Edward như đang xem xem anh ta có nói thật hay không. Cuối cùng Alec mới bật cười. “Tất nhiên là không thấy khó chịu rồi bởi vì Ella có động vào cậu đâu. Những gì con bé nói trong bức thư này là giả hết. Nó chỉ muốn tức chết Isabella Swan thôi!”