Atlas chỉ thấy trước mắt tối sầm lại khiến cho cậu xém chút nữa là hồn vía lên mây giữa hàng loạt tiếng thét của đám chim chóc, bóng đen kia ôm ngang người cậu kéo về phía sau, trong cái khó ló cái khôn Atlas dùng khuỷu tay thụi mạnh về phía sau khiến cho người nọ rên lên một tiếng, âm thanh quen thuộc vang lên bên tai khiến Atlas ngẩn ngơ, cậu mừng rỡ quay đầu lại, đôi mắt màu đen lập tức tỏa ra ánh sáng chói lọi: “Edward?!”
Edward hơi chuyển tầm mắt ra phía sau, Atlas cũng nhìn theo, miệng cậu lập tức biến thành hình chữ O —— trên vách tường làm bằng đá bị tay của cậu đánh cho lõm vào! Trong một căn nhà gần đó hé ra một chút ánh sáng, một thiếu nữ quấn theo một cái chăn trên người dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn Atlas đang còn ngạc nhiên giơ tay lên so sánh với cái lỗ trên tường.
Atlas nhìn thấy cô gái nọ thì cũng hoảng sợ đưa tay lên che miệng của mình, dùng ánh mắt sợ hãi mang theo câu hỏi “Cái này là em làm sao?” mà nhìn Edward.
Edward nở một nụ cười dịu dàng, không để ý đến ánh mắt sợ hãi của thiếu nữ mà dùng một viên đá vụn ném cho tắt ngọn đèn đường đi: “Thật xin lỗi, mong rằng cô sẽ không gặp ác mộng. Ngủ ngon, cô bé.”
Nói xong thì anh liền kéo Atlas chạy vào sâu trong ngõ nhỏ.
Thành Volterra khí hậu khá là khô nóng nên dân cư ở đây đại đa số chọn làm nhà từ đá hoặc đất bùn, tạo thành một trong những nét đặc trưng của cảnh quan nơi đây.
Những căn nhà được xây dựng một cách tùy ý khiến cho những con đường nơi đây giống hệt như mê cung, ngay cả dân bản xứ nếu đi cách khỏi khu nhà mình ở quá xa cũng có thể lạc đường, đủ để biết được mạng lưới đường sá ở đây chằng chịt như thế nào. May mắn là động vật luôn có những cách đặc biệt để tìm đường, cái đám chim chóc dễ bị hù dọa kia nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc lực cho Atlas.
Trên nóc một tòa nhà bằng đá, một đám ma cà rồng vẫn kiên trì đuổi theo, bọn họ giống như những hồn ma thoắt ẩn thoắt hiện trong đêm, khi họ lướt qua mái nhà chỉ để lại vài tiếng loạt soạt khe khẽ như mưa rơi nên không ai có thể phát hiện ra. Mỗi khi Atlas nhịn không được quay đầu lại nhìn thì đều thấy những tà áo choàng màu đen bay phấp phới —— thứ đã trở thành nỗi ám ảnh khổ sở nhất của cậu vì nó khiến cho cậu nhớ về cơn đau đớn khủng khiếp kia.
Cậu từng cố gắng nịnh nọt Caius, tôn kính ông ta, nấu nướng ra những món ăn ngon nhất, trò chuyện với ông ta, nhưng khi cậu cho rằng ông ta có hảo cảm với mình, hai người gần như đã trở thành bạn thì ông ta lại đem nỗi đau đớn đó báo đáp lại cậu.
Clairol từng nói, trên đời này không có người nào tốt hoàn toàn cũng không có kẻ xấu hoàn toàn, đại đa số mọi người đều là như vậy, cách hành xử của mình sẽ quyết định việc người ta đối đãi ngược lại với mình như thế nào. Caius chính là người đầu tiên tổn thương Atlas đến như vậy.
Bất quá, có lẽ biến thành ma cà rồng cũng không phải là chuyện tồi tệ cho lắm, ít nhất thì cậu đã có khả năng chạy trốn —— Atlas nghĩ như vậy, sau đó cảm thấy dễ chịu nhiều hơn.
Đáng tiếc, sự chênh lệch về thực lực không thể trong nháy mắt mà được san bằng, rất nhanh ba trưởng lão đi trước, nhóm hộ vệ Volturi theo sát phía sau, một cơn sóng màu đen mãnh liệt bủa vây ngăn chặn hết bốn phương tám hướng.
Bọn họ từ trên cao nhìn xuống, thân thể được giấu dưới lớp áo choàng như những bóng ma, mặt trăng ở phía sau lưng họ khiến cho toàn thân tỏa ra hơi thở của cái chết.
Có lẽ là do bị ám ảnh nên người đầu tiên mà Atlas chú ý vẫn là Caius, điều này làm cho cậu phản xạ có điều kiện mà núp sau lưng Edward, sau đó cậu mới đột nhiên tỉnh ngộ rằng mình bây giờ không còn là tảng đá vướng chân nữa, cậu đã có được năng lực chiến đấu —— về phần hậu quả sau này thì cậu không rảnh mà để ý.
“Đừng chạy trốn nữa, chúng ta sẽ không tổn thương con đâu Atlas.” Marcus đè nén sự kích động, từ đầu lưỡi vọt ra cái tên mà mình đã không ngừng lặp đi lặp lại trong lòng.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Atlas thì khả năng đặc biệt của Marcus dã giúp cho ông hoàn toàn chắc chắn về quan hệ giữa ông và Atlas —— Cha con! Cha con ruột thịt! Thật kỳ diệu, ông chưa bao giờ mơ một giấc mơ xa vời rằng mình còn có thể có con kể từ cái giây phút ông biến thành ma cà rồng!
Thân thể của Marcus hơi run rẩy vì kích động.
Không thể phủ nhận, Atlas và thiếu nữ năm xưa quả có vài phần tương tự, ông không thể nhận rõ đây là tác dụng tâm lý hay chính là sự thật, nhưng nhìn thấy vẻ trốn tránh rõ ràng của đối phương—— hiển nhiên, thương tổn kia đã khiến cho đứa bé này không thể tin tưởng bất kỳ lời nào của ông được nữa.
Ông cần có thêm thời gian, chỉ cần tạm thời giữ đứa bé này lại ở bên người, sau đó từng chút từng chút nói cho nó hiểu tất cả mọi việc. Về phần Caius, à, nếu như đứa bé này muốn thì ông nghĩ, Caius chắc sẽ không từ chối phải hy sinh một chút để cho nó buông cảnh giác đâu.
Marcus liếc sang Caius, ma cà rồng tóc bạch kim yên lặng quay đầu đi tỏ vẻ cam chịu.
Edward đem Atlas giấu ở sau lưng, áp lực cực lớn khiến cho anh hơi co người lại lộ ra răng nọc, từ trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm nho nhỏ uy hiếp, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Ánh mắt của anh không ngừng đảo qua đám ma cà rồng phía trước mà thu được rất nhiều tin tức.
“Là nó, thằng nhỏ bỏ chạy kia, há, bắt được rồi.”
“Không thể khiến nó tổn thương, đây là mệnh lệnh của đức ngài, khả năng của ta xem ra vô dụng rồi, có lẽ năng lực của Eric rất phù hợp.”
“Há, nhìn cái tên kia xem, không lẽ hắn ta cho rằng bị nhiều ma cà rồng bao vây như vậy mà có thể mang thằng nhóc kia chạy trốn sao?”
“Các vị trưởng lão rốt cuộc có ý gì?”
Trưởng lão?
Edward ngay lập tức dời ánh mắt về ba ma cà rồng đứng chính giữa, trái tim vốn đã ngừng đập từ lâu trong nháy mắt nhảy lên —— Chết tiệt! Một kẻ mới sinh nhỏ bé từ khi nào đáng để cho ba đại trưởng lão của nhà Volturi tự mình xuất động đuổi bắt? Còn có chuyện nào đáng sợ hơn chuyện này nữa chứ?!
Càng làm cho Edward sợ hãi chính là anh không cách nào đọc được suy nghĩ của ba ma cà rồng cổ xưa kia —— có thể là do chênh lệch thực lực quá xa! Điều này khiến cho anh ở trước mặt đối phương tựa như con gà con không có chút khả năng phản kháng!
Edward nhớ lại những lời mà Carlisle từng nói với anh về tên tuổi và năng lực của bọn họ ( tất nhiên chỉ là những gì mà họ đã từng thể hiện trước mặt mọi người chứ Carlisle vẫn luôn cho rằng năng lực của bọn họ không chỉ đơn giản là như vậy). Edward nhạy cảm phát giác ra ánh mắt Marcus nhìn mình lộ rõ vẻ không vui pha lẫn một chút ghen ghét mà anh không sao hiểu nổi. Cùng với cảm giác này, anh dường như cảm thấy có một cái gì đó đè nặng trong lồng ngực của mình rất khó chịu, đây là sức mạnh của trưởng lão Volturi sao?
Edward cắn chặt răng, phát ra tiếng kin kít rất nhỏ do hai hàm răng ma sát nhưng anh vẫn không chút do dự đứng chắn phía trước che chở cho Atlas, ánh mắt không ngừng đảo qua quan sát bốn phía —— hy vọng duy nhất lúc này của anh chính là chờ đợi.
Khả năng đặc biệt của anh không ngừng phóng ra khắp bốn phương.
Có lẽ do đối phương quá yếu nên đám ma cà rồng nhà Volturi cũng chẳng cần phải lo lắng, Aro thậm chí cười hì hì tóm lấy cổ tay của Marcus thân mật vỗ nhẹ.
“Nhìn đi, anh lúc nào cũng vội vàng cả, nào nào nào, anh hẳn là nên nghe lời tôi Marcus thân mến à, anh cần phải kiên nhẫn một chút. Ngẫm lại Atlas bé bỏng của chúng ta xem, Caius quen thuộc với cậu nhóc nhất có thể nói cho anh biết, cậu nhóc này tuyệt đối là một con mèo nhỏ thông minh mà hay cảnh giác, dù cho có xem nhẹ móng vuốt hay hàm răng của cậu nhóc thì anh cũng không thể quên được sự kiêu ngạo của người bạn nhỏ này được.” Aro quơ quơ một ngón tay hào hứng dạy bảo, “Anh sẽ dọa cậu bé d dáng yêu của chúng ta mất.”
Caius lập tức tặng cho Aro một ánh mắt sắc như dao nhưng Aro vẫn cười hớn hở không thèm quan tâm—— chết tiệt! Tên khốn này! Tên này cố ý! Cố · tình · ly · gián!
“Ông chú cười tủm tỉm kia trông rất dễ gần, không biết có thể thương lượng được không? “
Khi Edward nghe thấy vậy thì đầu tiên là ngẩn người, sau đó anh mới quay đầu lại nhìn Atlas bằng ánh mắt kì dị.
Edward đẩy cậu ra phía sau thêm một chút rồi cảnh báo: “Càng như vậy thì càng có tiềm lực trở thành biến thái.”
Atlas: “… Anh nghe lén!”
“Không, anh… anh chỉ là không ngờ được khả năng của anh đột nhiên lại có tác dụng với em.”
Khóe môi của Edward cong lên, anh thoáng thả lỏng một chút, đột nhiên anh ôm lấy Atlas, cả người nhảy vọt lên.
“Cái gì…” Atlas còn chưa kịp phản ứng thì vách tường phía sau chỗ cậu vừa đừng bị một cái gì đó phá vỡ, một đống đá vụn văng tung tóe, may mà Edward phản ứng nhanh không thì họ đã bị chôn sống.
“Đếch đỡ được! Lần tới nhất định phải chọn cái xe nào chắc chắn một chút! Mình quả nhiên vẫn khoái Hummer nhất!” Trong đám bụi mù, một cái xe màu vàng vọt ra, Edward sớm đã biết trước nên rất nhanh phối hợp quăng Atlas lên rồi rống to: “Đi lên!”
Atlas giờ đây đã khác xưa, vươn tay tóm lấy bàn tay của Emmett mượn lực tung người lên, linh hoạt nhảy vào ghế phía sau của chiếc Porsche.
“Đẹp lắm!” Emmett huýt sao, Atlas quay đầu lại hô to: “Edward!” Liền thấy Edward phịch một tiếng nhảy lên đạp bẹp đầu chiếc Porsche 911Turbos, làm cho cái đầu xe sớm đã biến dạng in thêm một cái dấu chân thật sâu.
“Đi chết đi, vô liêm sỉ!” Emmett phản ứng cực nhanh trong nháy mắt bức tường bị vớ đã một tay giơ lên cây súng máy cần phải có hai người phối hợp mới sử dụng nổi, những viên đạn đồng tạch tạch bắn ra quét khắp bốn phía, vỏ đạn không ngừng rơi lanh canh xuống đất tạo thành một loạt tiếng động ầm ĩ.
Atlas nhìn đến há hốc mồm, bám chặt ở sau đuôi xe vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại, Rosalie gầm nhẹ một tiếng: “Ngồi cho chắc!” Cô đạp mạnh chân ga khiến cho thân thể của Atlas nảy bật lên, khó khăn lắm cậu mới ngồi vững, chiếc Porsche với cái đầu bẹp rúm gầm lên một tiếng chạy giật lùi về sau.
“Ow ——” Nhóm ma cà rồng nhà Volturi bị hành động kiêu ngạo kia triệt để chọc giận, lập tức tung người lên chạy trên nóc nhà đuổi theo, không gian yên tĩnh bị tiếng súng phá vỡ, rồi lại tĩnh lặng một chút, và sau đó là những tiếng thét thất thanh khắp bốn phương.
Cách đó mấy con ngõ nhỏ có vài anh chàng mafia đang đứng hút thuốc, nghe thấy những âm thanh này đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, chỉ vào những bóng đen trên nóc nhà run lẩy bẩy nửa ngày rồi mới phun ra được một câu: “Oa đếch đỡ được! Sao có thể làm được! So với bọn mình còn ngầu hơn!”
Kỹ thuật lái xe của Rosalie rất xuất chúng, đám ma cà rồng kia trong thời gian ngắn muốn đuổi theo cũng không dễ, cô còn không ngừng vung tay phá hủy những thiết bị chiếu sáng ven đường làm tăng thêm bóng tối, Atlas có đầy đủ lý do tin tưởng tuyệt đối sẽ không có ai có thể phát hiện tung tích của bọn họ.
Trong tiếng súng đinh tai nhức óc, Rosalie điên cuồng đánh tay lái hét lớn với Atlas: “Ngồi cho vững! Vừa đến sân bay thì lập tức chạy đến chỗ máy bay, dù nhà Volturi càn rỡ đến đâu cũng sẽ không dám đuổi tới sân bay đâu! Nhóm Alice đã mua vé rồi!” Nói đoạn đem vé máy bay nhét vào tay Atlas.
Atlas cầm thật chặt, cậu lo lắng quay đầu lại phía sau xem thử.
Atlas tận mắt thấy một ma cà rồng bị Emmett dùng súng máy hạng nặng bắn cho nát bấy, giống như một bức tượng thạch cao vỡ vụn rơi rào rào. Cũng có ma cà rồng bị Emmett bắn đứt chân rơi thẳng từ trên nóc nhà xuống phát ra tiếng gầm thét tức giận nhưng Atlas biết rõ chẳng cần nhiều thời gian những kẻ đó sẽ tiếp tục vui vẻ đuổi theo họ.
Hệt như đang nằm mơ vậy! Atlas rốt cục cảm thấy mình đã hoàn toàn không còn ở trong thế giới bình thường nữa rồi.
Có mấy ma cà rồng có tốc độ cực nhanh đã bắt kịp nhào đến bên thân xe, Rosalie mắng to mấy tiếng, lần đầu tiên Atlas mới thấy cô kích động đến như vậy, cái xe dưới sự điều khiển linh hoạt của cô mạnh mẽ hất đuôi lên khiến cho mấy kẻ không may bị hất văng ra ngoài, cửa xe bị lõm vào một lỗ lớn hình người.
Edward cũng đổi vị trí, nửa người của anh bám trên cửa xe, một tay vung lên đánh vào mấy tên ma cà rồng kia, khi tên ma cà rồng rơi xuống đất thì đầu và thân đã lìa ra.
Cái đầu lăn lông lốc trên mặt đất vẫn còn đang không cam lòng nhe răng gào thét, thân thể mất đầu bò loạn khắp nơi khiến cho lông tơ của Atlas dựng đứng.
Kẻ sở hữu khả năng tấn công mạnh nhất Volturi là Jane muốn sử dụng khả năng đặc biệt của cô ta nhưng đã bị ba trưởng lão ngăn lại.
Khả năng đặc biệt của Jane chính là tấn công trực tiếp vào tinh thần, ngay cả ma cà rồng cũng không có cách nào chịu được nỗi đau đớn đó. Ba đại trưởng lão muốn bắt được Atlas nhưng đồng thời họ biết quan hệ thân mật giữa Atlas và gia đình Cullen, cho nên họ không muốn cùng gia đình Cullen đi đến bước cuối cùng không thể cứu vãn nổi đó.
Marcus chăm chú đuổi theo, ông không đuổi theo quá sát nhưng cũng không để bị rơi lại quá xa, ông thấy rõ ràng Atlas trốn ở trong xe ngẫu nhiên cũng bắn trả, tuy mới đầu không chính xác cho lắm, luôn bị ma cà rồng đuổi theo né được, nhưng dần dần đã thao tác tốt hơn, tuy không thể được như Emmett trực tiếp tiêu diệt đối thủ nhưng vẫn tạo ra không ít phiền toái cho đám ma cà rồng truy kích.
Đôi môi Marcus mím chặt lại, rồi ông khe khẽ nói: “Nó sợ chúng ta.”
Aro vẫn cười tươi rói, thậm chí còn thoải mái tự vuốt ve mấy ngón tay của mình: “Có ai mà không sợ, kể cả đám hộ vệ kia, không phải sao?”
Marcus ngẫm nghĩ, nhẹ gật đầu.
Đám hộ vệ kia phần lớn đều là do Aro vơ vét trở về rồi biến đổi, đại đa số lúc ban đầu cũng có sợ hãi nhưng qua mấy ngàn năm sau chẳng phải đã trở thành lực lượng tinh nhuệ của Volturi đó sao?
“Trước bắt được rồi nói sau. Anh có rất nhiều thời gian để làm cho nó không còn sợ anh.” Caius nheo đôi mắt đỏ rực lại đánh giá Atlas, lộ ra một nụ cười nhẹ đầy thưởng thức, “Khả năng học tập rất tốt, không có mấy kẻ vừa mới sinh đã có thể chiến thắng đám hộ vệ đâu, không hổ là hậu duệ của anh. Là do ta đã biến đổi cậu ta thì như vậy, Marcus, ta sẽ thay anh bắt cậu ta trở lại.”
Caius lướt theo chiếc Porsche đã không còn nguyên hình nguyên trạng, trông ông ta giống như đang bay với tốc độ cực nhanh.
“Không!” Marcus vươn tay ra nhưng chỉ giật được một mảnh áo choàng của Caius, đang định đuổi theo thì Aro lại ra tay ngăn cản.
Aro quơ quơ ngón tay trỏ nói khẽ: “Không, Marcus, tin tưởng ta, bạn của ta, sự nôn nóng đã lấy mất đi trí tuệ của anh, ngẫm lại đi, nếu như Atlas chạy thoát thì nhà Cullen tuyệt đối sẽ giấu cậu bé đi và sẽ không để cho chúng ta có cơ hội tìm lại cậu ấy. Cho nên, lúc này đây, không từ thủ đoạn gì cũng phải giữ cậu nhóc lại, dù là… có hơi mạnh tay một chút, hiểu chưa?”
Ánh mắt của Aro dừng lại trên cái xe Porsche màu vàng thiếu mất một cánh cửa, may mắn vì chất lượng của cái xe tương đương với giá tiền cho nên chiếc xe vẫn chạy băng băng như cũ.
Atlas ngồi phía sau rốt cục cũng nhớ ra mình đã không còn như xưa nữa bèn gia nhập chiến đấu, vừa thấy có ma cà rồng nhào lên thì lập tức tung cước, động tác thuần thục cực kỳ, hiển nhiên là thường xuyên rèn luyện, điều này làm cho Aro mỉm cười: “Đúng là một cậu bé khéo léo.”
Bọn họ không hề biết đây là do công huấn luyện của Jasper, những phương thức tấn công này khi Atlas còn là người thì có lẽ không có uy lực gì nhưng một khi cậu đã sở hữu được thể chất của ma cà rồng thì tất thảy hoàn toàn không giống với lúc trước.
“Nó sẽ hận ta.” Marcus nhìn trận chiến trước mắt hạ giọng thì thào.
Không, có lẽ kia không thể gọi là trận chiến, bởi vì dù cho nhóm ma cà rồng nhà Cullen lợi hại đến đâu thì nhân số của họ vẫn rất thưa thớt.
Bọn họ đều là những kẻ chưa từng được làm cha, ba ngàn năm… bọn họ đã rời xa xã hội loài người, xa tình cảm, xa các mối quan hệ khác nhau, cho dù là Aro vốn luôn ăn nói khéo léo cũng chỉ có thể lúng túng trấn an: “Anh thấy đó, Marcus, đứa bé kia rất có chủ kiến, một khi nó bỏ đi thì nhất định sẽ không chịu quay trở lại. Caius đã thay thế anh đảm nhận hình tượng xấu xa rồi, mà anh… vẫn sẽ là người cha tốt của nó. Tin tưởng Caius đi, anh ta sẽ không thương tổn đến con trai anh.”
Một khi bỏ đi, nhất định sẽ không trở về…
Marcus khẽ run lên, ông nhớ đến cuộc gặp ngẫu nhiên năm đó, ông đã không ngừng tìm kiếm người thiếu nữ kia, nhưng ông tìm suốt mấy trăm năm vẫn không thể tìm thấy nổi cô ấy, dù cho ông đã tìm kiếm khắp mọi ngõ ngách của thế giới.
Cảm giác sợ hãi trong nháy mắt khiến cho Marcus một lần nữa cảm nhận được thứ cảm xúc mà ông cho rằng chỉ có con người mới có —— sợ hãi.
Ông quyết định thỏa hiệp.
Nhưng vào lúc này đột nhiên có chuyện kỳ lạ xảy ra!
Khi nhìn thấy Caius ở giữa không trung khéo léo tránh được hết cơn mưa đạn mà Emmett bắn ra lao thẳng đến Edward một cách hung mãnh khiến cho Atlas hồn phi phách tán thét lên một tiếng lao về phía Edward: “Không!”
Edward quay đầu lại thì nhìn thấy Atlas lao đến chỗ mình cùng với một luồng năng lượng cực lớn từ trên người Atlas phóng ra, Caius kinh ngạc mở to mắt, rõ ràng chỉ là trong khoảng khắc, thứ mà ngón tay ông bắt được chỉ là dư ảnh của Atlas và Edward.
“Chết tiệt! Vì cái gì khả năng đặc biệt của nó cứ xuất hiện vào những lúc không nên nhất!” Caius cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời giận dữ gào thét.
“Edward! Không!”
“Atlas! Edward!”
Emmett và Rosalie sắp điên rồi, tốc độ xe cũng vì vậy mà ngoài ý muốn đột nhiên chậm lại, đám ma cà rồng kia đều là những kẻ thân kinh bách chiến, lập tức bắt lấy cơ hội nhanh chóng xúm lại bao vây Emmett và Rosalie.
Caius há miệng nhìn bàn tay của mình, ngẩng đầu nhìn Marcus đang đen mặt ngơ ngác nói: “Ta hoàn toàn không làm gì cả.”
Ông thề là ông chỉ muốn bắt lấy Edward để ép Atlas lưu lại, vì không thể tấn công Atlas nên ông ta chỉ có thể chuyển mục tiêu sang người Edward thôi!
Aro ai thán ôm trán, cảm thấy gần đây đúng là quá xui xẻo, ông nghĩ có lẽ ông nên đặt một bộ tượng Jesus trong cung điện của mình chăng?
Alec dùng khả năng đặc biệc của mình che đi hết tri giác của Emmett và Rosalie, Aro phẩy tay lệnh cho đám hộ vệ khiêng họ về trước, đương nhiên không hề có bất kì sự trừng phạt nào.
Tiếng còi xe cảnh sát dần đến gần hơn khiến cho nhà Volturi không thể không rút lui trước —— đương nhiên, còn phải gom đám ma cà rồng bị Emmett bắn thành mảnh vụn về hết để cho họ tái sinh lại nữa.
Nhưng mà, về phần Atlas…
Aro và Caius đồng loạt nhìn về phía Marcus, ngay cả nụ cười của Aro cũng cứng ngắc lại —— ôi trời ạ, toàn gia tộc Volturi đều xuất động nhưng mà lại không bắt nổi một kẻ mới sinh?
Nét mặt Marcus âm trầm, Aro và Caius lập tức lùi ra xa ông ta.
“Ta phải đi gặp Carlisle Cullen, có lẽ ông ta sẽ biết vài chuyện gì đó.” Marcus nhìn chữ thập giá trong tay, dùng sức nắm chặt, chậm rãi nói.
————————
Ru: ô hô hô, cha dzợ dzới con rể lần đầu gặp mặt đã tóe lửa rồi hén, sau này còn nhiều pha hấp dẫn nữa he he he
Pi xì ẹt: các nàng thấy anh nài hợp với vai Marcus hay Aro, ta thấy anh diễn viên đóng vai Caius cũng ổn rồi nên ko cần thay vai, chứ còn 2 bác kia già quá phải thay vai gấp =.=
Marcus đi hén, chứ Aro lúc nào cũng cười cả, có vẻ ko hợp lắm ^^