"Hô! Cuối cùng cũng sửa xong." Ivan thở một hơi, tuy rằng lượng vận động hiện tại này với cậu mà nói, không tính là gì.
Nhưng sửa những đồ vật linh tinh vụn vặt thật sự phiền.
Rõ ràng mới ở nửa năm, nhưng chờ đến ngày chuyển nhà, cậu mới phát hiện có nhiều đồ như vậy.
Tưởng tượng lát nữa còn sửa sang lại hoa viên, liền thấy đầu có điểm đau.
"Tính, đã giữa trưa, ăn cơm trước đi."
Phòng bếp bóng loáng hoàn toàn mới, đồ làm bếp bày chỉnh tề cùng gia vị.
Tủ lạnh trống rỗng, không có một chút đồ ăn.
Chỉ có thể ra ngoài ăn.
Trấn nhỏ này quả nhiên người rất ít, một chút cũng không giống New York phồn hoa, khác biệt lớn nhất là trước kia đi một chút liền có tiệm bánh ngọt.
Mà hiện tại, Ivan ngồi trong tiệm suy nghĩ khoảng cách từ nhà đến tiệm bánh ngọt này, có lẽ cậu nên mua một chiếc xe.
"Oa, hắn thật mê người! Đúng sao?"
"Nhìn tóc đen nhu thuận, còn có cặp mắt đen trơn bóng kia, hắn là người Châu Á sao?"
"Có lẽ là con lai?"
"Hắn quá mê người, ta cảm giác lòng ta đang nhảy phanh phanh phanh."
"Vậy ngươi có thể đi làm quen cùng hắn, có lẽ có thể lấy được số điện thoại."
"Nga, thôi bỏ đi! Vừa thấy mặt hắn, ta cái gì cũng không nói được."
"Quý khách, bánh kem chanh* và Cappuccino của ngài." Nữ sinh phục vụ có khuôn mặt quả táo khẩn trương đặt khay lên bàn.
*Nguyên gốc là chanh mộ tư,chỗ này tui làm bừa.
"Cảm ơn." Ánh mặt trời từ trên trời xuyên qua cửa sổ sát đất, mỹ thiếu niên ngồi bên cửa sổ lễ phép cười dưới ánh mặt trời.
"!"
Đột nhiên không khí lập tức an tĩnh lại.
Khuôn mặt nữ phục vụ đã chân chính hồng thành quả táo.
"Không cần cảm ơn, a, không, ý tôi là nếu có nhu cầu gì, có thể tùy thời gọi tôi."
A ô một chút, nuốt miếng bánh ngọt cuối cùng vào Ivan thỏa mãn rời đi.
Vì lúc này có thể an tĩnh ăn xong một cái bánh kem, cảm thấy phi thường vừa lòng.
Quả nhiên chuyển nhà là đúng, người nơi này không giống người New York nhiệt tình như lửa, thật sự quá tốt.
Vậy tiếp theo, nỗ lực sửa sang lại hoa viên đi.
Ai, kỳ thật cậu cũng không rõ, đã có hoa viên tùy thân vì sao lúc mình mua biệt thự còn chú ý hoa viên.
Lại còn càng ngày càng thích ăn điểm tâm ngọt, rõ ràng trước kia cậu cũng không tính là thích ăn đồ ngọt, bất quá ăn đồ ngọt xác thật sẽ làm tâm tình sung sướng là được.
Đến nỗi trước kia rất thích các loại thịt, hiện tại càng ngày càng tanh tưởi khó ngửi.
Ai, sớm biết liền đóng gói một cái bánh kem đã rồi về.
Ivan nằm trên cỏ xanh biếc, ăn một miếng dâu tây chua chua ngọt ngọt, có phần đáng tiếc tưởng niệm, có một loại mệt gọi là "tui cảm thấy mình rất mệt", lượng vận động hiện tại đối với đã phi nhân loại cậu mà nói, đương nhiên không tính là gì, nhưng sửa sang lại xong, vẫn sẽ chủ quan muốn nghỉ ngơi một chút.
Nhưng bởi vì tính sai, không mua thêm một cái bánh kem, lại không muốn nấu cơm, Ivan a ô một ngụm, đem dâu tây nhét vào miệng, bởi vì quá lớn, nước sốt dâu tây phấn hồng tràn ra từ khóe miệng, Ivan vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm, không có biện pháp, ăn trái cây đi.
Dù sao nửa năm này, cậu không nghĩ lúc ăn đều giải quyết như vậy.
Cậu nhìn không trung trong suốt, mây trắng chậm rãi chuyển động trên trời, khi mới nhìn không trung nơi này xác thật có một loại cảm giác thiên địa cao xa, gột rửa tâm linh, nhưng thời gian lâu rồi, liền có điểm ngán, nơi này là không gian của cậu, hoặc là nói là hoa viên tuỳ thân, thân là một hoa viên Hoa Tiên tùy thân, tất nhiên là vĩnh viễn ấm áp như xuân, không trung cũng một kiểu không đổi.
Thông qua lực lượng của Hoa Tiên, có thể gieo trồng thực vật là chỉ có thể tồn tại ở dung nham, sa mạc, vùng địa cực, biển sâu...ở trong hoa viên.
Bất quá lúc trò chơi này theo cậu xuyên đến thế giới này, kho hàng của cậu vốn dĩ có một ít thực vật tương đối nghịch thiên, bất luận là hạt giống hay thành hoa đều đã biến mất.
Cái này thuộc về hoa viên của cậu, có thể nói là an ủi lớn nhất của cậu từ khi xuyên qua.
Tuy rằng vẫn luôn đấu tranh cùng bệnh tật, cũng đã chuẩn bị nghênh đón cái chết từ sớm.
Nhưng sau khi vô lực nhắm mắt lại tỉnh lại, tất cả đều khiến cậu trở tay không kịp.
Cậu tỉnh lại trong một khu nhà chung cư xa hoa chung cư ở New York, trong túi là giấy chứng nhận thân phận.
Sau đó, cậu, Tô Y, biến thành Ivan Adrian.
Mười sáu tuổi, cha mẹ song vong, kế thừa di sản của cha mẹ.
Chủng tộc: Nhân tộc ( giả) / Hoa Tiên ( thật)
Hoa Tiên.
Chính là loại bướm có cánh bạc trong suốt, đỉnh đầu là hai cái râu cuốn cuốn.
Thế giới này, cha mẹ trên danh nghĩa tử vong do tai nạn xe cộ.
Từ bệnh viện đến hoả táng thành tro cốt, rất rõ ràng, bọn họ đều là con người, không có khả năng sinh ra phi nhân loại.
Cho nên mới nói, thân phận là giả, cha mẹ là giả, thậm chí da trên người mình cũng là giả.
Vừa mới hoãn lại đây mấy ngày, cậu liền lập tức bay về Trung Quốc.
Trên phi cơ, Ivan vẫn luôn nghĩ nên giải thích thế nào với người nhà, làm sao chứng minh được cậu chính là cậu, Ivan Adrian chính là Tô Y, làm sao mới có thể khiến họ tin loại chuyện như chết đi sống lại này.
Nhưng chờ Ivan tới đường phố quen thuộc, dọc theo lộ tuyến quen thuộc, đi tới trước cửa.
Tâm tình thấp thỏm gõ cửa, ra mở lại là gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Đó là một đôi vợ chồng mới cưới, mà không phải là ba mẹ tóc hoa râm của cậu.
Những lão hàng xóm nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, cũng một người cũng chưa thấy.
Lúc sau Ivan lại đi đến nhà tỷ tỷ, đương nhiên kết quả cũng giống nhau.
Không rộng rãi hoạt bát như tỷ tỷ, ổn trọng thành thục như anh rể, cũng không có cháu gái cổ linh tinh quái của cậu.
Lê lết toàn bộ thành phố một lần, cũng không tìm được nửa điểm từng biết.
Cũng không tìm thấy dấu vết để lại trên mạng.
Chẳng sợ lại như thế nào cuồng loạn, cuối cùng cũng chỉ có thể quy về bình tĩnh.
Còn phải tiếp tục sống, sau khi trải qua cái chết, Ivan so với người thường càng hiểu được sống không dễ.
Ai!
Thật ra đã cậu đoán được, thời gian không giống nhau, thời gian kém loại đồ vật này, này đại khái là thế giới song song.
Cậu ở thành phố kia không đến một tháng, xám xịt về New York.
Lúc ấy có thể nói là thương tâm muốn chết, thậm chí còn trốn trong hoa viên trộm khóc một lúc lâu, nhưng cũng không có cách nào.
Từng làm người, người Trung Quốc nhiều sống chen chúc, mọi người thích bát quái, không chú trọng riêng tư.
Với cậu mà nói, chỉ là phiền toái.
Nhưng hiện tại với Ivan, xác thật trí mạng.
Chỉ là khi trở lại New York cậu không nghĩ đến, người New York rất chú trọng sự riêng tư, không thích nhìn trộm cuộc sống của người khác.
Cậu lại ăn không tiêu, người New York nhiệt tình như lửa.
Kỳ thật này cũng quái không được người khác, đều do gương mặt này sai.
Hàng năm làm một tên ma bệnh, Ivan đương nhiên không có thời gian đi xem tiểu thuyết yy, ảo tưởng mình là người chiến thắng nhân sinh, hoặc là chúa cứu thế.
Rốt cuộc Ivan cậu cũng không sống được.
Cậu không nghĩ tới một chuyện, linh hồn của mình sẽ nhập vào nhân vật trò chơi.
Nhân vật của Ivan vẫn là hình dáng lúc mới bắt đầu chơi, không xinh đẹp huyễn quang, ăn mặc khoa trương.
Màu tóc và đôi mắt cũng chọn tóc đen mắt đen, không phải nhan sắc lung tung rối loạn.
Bất quá hoàn toàn là vì thỏa mãn trò chơi tâm thiếu nữ, Ivan không nghĩ đến nhân vật cậu chơi bước ra từ màn hình trò chơi, vào hiện thực lại tinh xảo soái khí như vậy.
Sống lại một lần nữa, thân thế khỏe mạnh, có thể nói tất cả đều khiến cậu vui sướng từ đáy lòng.
Tuy nói mặt có chút quá nữ khí, hơn nữa mỹ thiếu niên quá mức tinh xảo luôn hấp dẫn ánh mắt mọi người, vì vậy cũng mang đến nhiều bất tiện cho cuộc sống của cậu.
Nhưng Ivan lại cảm thấy không có gì để oán giận.
Nếu sống lại một đời, nói cũng chỉ có này đó, chẳng lẽ ngươi không nên cảm tạ trời xanh sao?
Bất quá có lẽ cậu hẳn là nên cảm tạ Ca Cao một chút, cháu ngoại nhỏ của cậu.
Nếu không phải theo lời nhóc nói, Ivan vĩnh viễn cũng không nhàn tâm chơi trò chơi của con gái.
Nguyên văn lời Ca Cao lúc đó là trò chơi này có tặng vật phẩm cho bạn, nhưng phân đoạn tặng vật phẩm yêu cầu nạp tiền, như không có người nguyện ý cho nhóc.
Nhưng mấu chốt là vật phẩm này đổi được quần áo siêu đẹp, nếu không thể đổi, đành phải dùng tiền mua.
Cho nên nhóc hy vọng tiểu cữu cữu cũng chơi trò này, mỗi ngày nhóc có thể mang tiểu cữu cữu đi thăng cấp, mà tiểu cữu cữu sẽ tặng vật phẩm cho nhóc.
Nha đầu ngốc, thật ra cũng không biết tiểu cữu cữu bị bệnh gì, chỉ biết thân thể tiểu cữu cữu ôn nhu hiền lành rất yếu, hai ba ngày lại đi bệnh viện.
Tặng vật phẩm là một phần, nhóc cho rằng chơi trò này rất tốt, hy vọng lúc tiểu cữu cữu bị bệnh có thể vui vẻ một chút mà thôi.
Mà nhóc không thể thường xuyên đi gặp tiểu cữu cữu, nhưng có thể hỗ động tiểu cữu cữu trong trò chơi.
Ivan cũng hiểu ý của cháu gái nhỏ, nên mới nghe lời mà chơi trò chơi ấu trĩ như vậy.
Tuy cơ thể rất đau, nhưng trồng hoa nuôi cỏ trong trò chơi, giao lưu với mấy hài tử đáng yêu, nghe đám nhỏ đồng ngôn trĩ ngữ, thật sự cho Ivan một đoạn thời gian vui vẻ.
Đương nhiên không nghĩ tới, trò chơi này xuyên qua theo cậu.
Ca Cao lại giúp cậu lần nữa.
Không biết sau khi cậu chết, đứa bé kia thế nào?
Đại khái sẽ khóc nước mũi nước mắt tùm lum đi.
Sau đó dùng thời gian chữa khỏi, chậm rãi bước ra khỏi bóng ma, cuối cùng vẫn tiếp tục sống.
Tác giả có lời muốn nói: Nhóm tiểu thiên, cầu cất chứa, cho ta một chút tin tưởng! Moah moah.
( づ ̄3 ̄) づ╭
Bản quân có lời muốn nói: Tui chỉ là đứa văn dốt vũ dát mà 1 chương có hơn 3 ngàn từ, có chỗ nào không ổn phiền mn góp ý..