Gió lại làm cho cái lều lắc lư,làm tôi lắc lư theo.
Nhiệt độ đang giảm xuống.Tôi có thể cảm thấy qua cái túi phía dưới và qua áo khoác của tôi.Tôi đã mặc rất kín,đôi giày ống dùng để đi bộ đường dài vẫn thắt chặt dây.Nhưng chẳng có gì khác cả. Sao có thể lạnh đến vậy chứ?Sao cứ càng lúc càng lạnh hơn thế này? It had to bottom out sometime, didn’t it?
“Mmmmmmấy ggggiờ rrrrồi?”Tôi cố gắng nói qua hàm răng đáng vào nhau kêu lách cách.
“Hai giờ.” Edward trả lời.
Edward ngồi cách xa tôi trong cái không gian tù túng đó,sợ hơi thở của anh ấy sẽ làm tôi thấy lạnh hơn khi mà tôi đã lạnh thế này rồi. Trời tối đến mức không thể thấy được khuôn mặt của anh ấy, nhưng giọng nói của anh ấy vẫn đầy cảm xúc lo lắng, do dự và buồn bã.
“Có lẽ...”
“Không, em ...ổn mmmmà, tttttthật đđđđó.Em không mmmmuốn rrraa nggoooaài đâu.”
Anh ấy đã cố gắng nói với tôi về chuyện chạy ra ngoài đó một tá lần rồi, nhưng tôi sợ phải rời khỏi chỗ trú ẩn của tôi.Nếu ở trong đây mà lạnh thế này mặc dù đã tránh khỏi những cơn gió dữ dội,tôi có thể tưởng tượng sẽ tồi tệ thế nào nếu chúng tôi chạy xuyên qua nó.
Và điều đó sẽ làm lãng phí mọi công sức chiều nay.Liệu chúng tôi có đủ thời gian để lấy lại tinh thần khi cơn bão qua đi không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó không kết thúc? Di chuyển lúc này không phải là thông minh.Tôi có thể run lên vì lạnh trên đường đi suốt một đêm.
Tôi e là dấu vết mà tôi để lại sẽ mất đi,nhưng anh ấy hứa là nó sẽ rất dễ thấy đối với bọn quái vật đang đến.
“Anh có thể làm gì?” anh ấy gần như là cầu xin.
Tôi chỉ lắc đầu.
Ở ngoài kia, Jacob rên rỉ một cách không vui.
“Điiii ra kkkkhhhỏiiii đaaaaây” Tôi ra lệnh lần nữa.
“Cậu ấy chỉ lo lắnng cho em thôi mà.” Edward phiên dịch.” Cậu ta ổn.Cơ thể của cậu ta được tạo ra là để đối mặt với thời tiết thế này.”
“h-h-h-h-h-h” Tôi muốn nói là cậu ấy nên ở lại, nhưng tôi không thể thốt lên được. I nearly bit my tongue off trying.Ít ra thì Jacob cũng có vẻ trang bị tốt hơn để chịu đựng tuyết, hơn những người khác trong bầy vì cậu ấy có bộ lông màu nâu đỏ dày,dài và bờm xờm.Tôi tự hỏi tại sao lại như vậy.
Jacob thổn thức,âm thanh than phiền rít tai ở âm vực cao.
“Anh muốn tôi làm gì?” Edward gầm gừ,quá lo lắng để có thể xen vào câu chuyện một cách lịch sự nữa.”Đem cô ấy đi ư? Tôi không thấy anh làm cho anh hữu ích xíu nào cả.Tại sao anh không tìm một nơi ấm hơn hay là gì đó?”
“Em ổnnn mmmmaaà.” Tôi phản đối.Dựa trên lời cằn nhằn của Edward và tiếng gầm được xoa dịu ở bên ngoài lều,tôi biết tôi đã không thuyết phục được ai cả.Gió làm lắc lư cái lều dữ dội, và tôi cũng rung 1 cách nhịp nhàng với nó.
Một tiếng tru đột nhiên xé mạnh những tiếng gió, và tôi che tai mình lại.Edward giận dữ.
“Điều đó gần như là không cần thiết.”Anh càu nhàu.” Và đó là ý tưởng tệ nhất mà tôi từng nge.” Anh la to hơn.
“Tốt hơn bất cứ thứ gì mà anh có thể nghĩ ra.” Jacob trả lời, tiếng nói của cậu ấy làm tôi giật mình.”Đi tìm chỗ nào đó ấm hơn đi.” Cậu ta gầm lên.”Tôi không phải là St.Bernard.”
Tôi nghe tiếng dây kéo quanh cái lều được kéo nhanh xuống.
Jacob chui qua cái lỗ nhỏ nhất đang mở ra mà cậu ấy có thể lọt qua được,trong khi không khí bắc cực tràn vào một cách không thể kiểm soát.
“Áo Parka(áo khoác ấm có trùm đầu,không thấm nước) là để cho ngày mai-chị ấy quá lạnh để có thể tự làm ấm người lại.Nó đang đông lại đó.”Cậu ấy để nó xuống cửa.”Anh nói chị ấy cần một nơi ấm hơn,đó là tôi.” Jacob giang rộng tay ra trong cái lều. Như thường lệ,khi cậu ấy chạy xung quanh như một con chó sói,cậu ta only thrown on the bare essentials - just a pair of sweats,không áo,không giày.
“J-j-j-j-jake,em sẽ đ-đ-đông c-c-c-cứn-n-n-n-ng mất.”Tôi cố gắng phàn nàn.
“Không phải là em.” Cậu ấy hớn hở nói. “I run at a toasty one-oh-eight point nine these days.Em sẽ làm chị chảy mồ hôi nhanh thôi.”
Edward gầm gừ,nhưng thậm chí Jacob còn không nhìn anh ấy.Thay vì vậy,cậu ta trườn vào trong túi ngủ của tôi và bắt đầu kéo khóa kéo túi ngủ của tôi.
Tay Edward đột nhiên cứng lại trên vai cậu ta,ngăn cản,làn da trắng như tuyết đối nghịch với làn da sẫm màu.Quai hàm Jacob nghiến chặt,lỗ mũi như rực lên,toàn thân cậu ta lùi lại vì sự va chạm lạnh như băng đó.Những cơ bắp dài trên tay cậu ấy uốn cong một cách tự động.
“Lấy tay anh ra khỏi người tôi”, cậu ấy gầm lên qua kẽ răng.
“Giữ tay anh không đụng đến cô ấy.” Edward nhanh chóng trả lời.
“Đ-đ-đ-ừng đ-đ-đ-ánh nhaaau.” Tôi khẩn khoản.Một cơn rung khác lại làm tôi lắc lư.Răng tôi hình như đang vỡ ra,chúng đang đập vào nhau quá mạnh.
“Tôi chắc là chị ấy sẽ biết ơn về chuyện này khi mà những ngón chân của chị ta chuyển sang màu đen và rớt ra.” Jacob gắt gỏng.
Edward phân vân,rồi anh ấy lấy tay xuống và về vị trí của mình ở góc lều.
Giọng anh đều và đầy đe dọa.” Cậu coi chừng đó.”
Jacob cười khúc khích.
’“Scoot over, Bella,” cậu ấy nói,kéo cái dây kéo của túi ngủ mở rộng hơn.
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy trong sự tổn thương.Không có gì phải nói về thái độ của Edward.
“N-n-n-n-n,” Tôi cố gắng phản đối.
“Đừng ngốc vậy chứ.”Cậu ta nói rất tức giận.”Chị không muốn có đủ 10 ngón chân à?”
Cậu ấy nhét người vào cái không gian quá chật hẹp đó,cố gắng kéo cái dây kéo phía sau lên.
Và sau đó tôi không thể phản đối được nữa- tôi không muốn như vậy.Cậu ấy quá ấm áp.Tay cậu ta siết chặt quanh người tôi, giữ tôi áp chặt vào ngực trần của cậu ấy. sức nóng đúng là không cưỡng lại được, giống như là không khí bị ở dưới nước quá lâu vậy.Cậu ấy co người khi tôi ấn những ngón tay đông cứng của tôi trên da cậu ấy.
“Trời ạ,chị đang đông thành đá rồi, Bella.” Cậu ấy phàn nàn.
“X-x-x-xin l-l-l-ỗi.” Tôi nói lắp.
“Cố thư giãn nào.”Cậu ấy đề nghị khi một cơn lạnh run khác lại xé toạc tôi ra một cách thô bạo.” Chị sẽ ấm lên trong một phút.Tất nhiên là sẽ ấm lên nhanh hơn nếu chị không mặc quần áo.”
Edward gầm gừ đe dọa.
“Đó chỉ đơn giản là sự thật thôi mà.” Jacob biện hộ.” “Survival one-oh-one.”
“Ngưng ngay đi,Jake.” Tôi giận dữ nói,mặc dù cơ thể tôi không muốn rời xa cậu ấy.”K-k-k-không c-c-c-có a-a-a-ai thật sự c-c-c-cần 10 ngón c-c-chân đâu”
“Chị đừng lo về tên uống máu đó.”Cậu ta lại nói,giọng cậu ấy đầy tự mãn.”Anh ta chỉ ghen thôi.”
“Tất nhiên là tôi phải vậy rồi.”Giọng Edward lại mượt như nhung dưới sự kiềm chế,một lời rì rầm du dương trong bóng tối.”Cậu không có một ý tưởng mờ nhạt nào về việc tôi ước gì làm được điều mà cậu đang làm cho cô ấy biết bao nhiêu,đồ chó lai.”
“Those are the breaks,”Jacob nói nhẹ nhàng nhưng sau đó giọng cậu ta lại trở nên chua chát.”Ít ra thì anh cũng biết là chị ấy ước rằng đó chính là anh.”
“Đúng vậy.” Edward đồng tình.
Sự lắc lư chậm lại,trở nên có thể chịu được khi bọn họ đang cãi nhau.
“Thấy chưa” Jacob nói một cách hài lòng.”Chị thấy khá hơn rồi đúng không?”
Cuối cùng tôi cũng có thể nói được rõ rang.”Uh.”
“Môi của chị vẫn còn tái lắm.”cậu ta trầm ngâm.”Có muốn em làm ấm nó lên dùm chị luôn không?Chị chỉ cần yêu cầu là được.”
Edward thở một cách nặng nhọc.
“Em coi chừng đó.”Tôi càu nhàu,áp mặt vào vai của cậu ấy.Cậu ấy lại rụt người khi làn da lạnh cóng của tôi chạm vào cậu ta,và tôi cười thỏa mãn.
Ở trong túi ngủ rất ấm áp và tiện nghi.Sức nóng của cơ thể Jacob dường như phát ra từ mọi phía-có lẽ vì cậu ấy quá ấm.Tôi đá đôi giày ống ra khỏi chân và đặt những ngón chân lên chân cậu ta.Cậu ta giật thót lên một chút và sau đó ngả đầu xuống để đặt đôi má ấm của cậu ta lên tai tôi.
Tôi để ý thấy da của Jacob có một mùi hương của gỗ và mùi xạ hương-rất phù hợp với khung cảnh này,nơi giữa khu rừng.Nó thật tuyệt.Tôi tự hỏi nếu nhà Cullens và người Quileutes không trêu chọc cái mùi hương tỏa ra đó bởi cái định kiến của họ.Mọi người đều có mùi rất tuyệt mà.
Cơn bão rú lên như một con thú đang tấn công cái lều,nhưng chuyện đó không làm tôi lo lắng nữa.Jacob và tôi đều không thấy lạnh.Hơn nữa, đơn giản là tôi đã quá kiệt sức nên không thể lo lắng bất cứ chuyện gì nữa-mệt vì thức khuya quá và sự co thắt của các cơ làm tôi đau nhức. Cơ thể tôi từ từ thư giãn khi tôi xoải người,từng chút từng một, và trở nên mềm oặt ra.
“Jake?” Tôi lầm bầm trong cơn buồn ngủ.” Chị có thể hỏi em một số chuyện không?Chị không phải là một kẻ đê tiện hay đại loại vậy đâu.Chị thật sự tò mò thôi.” Đó là những lời như lời cậu ấy nói với tôi trong nhà bếp...đã bao lâu rồi nhỉ?
“Chắc rồi.”Cậu ấy nhớ lại và cười khúc khích.
“Tại sao em lại nhiều lông hơn những người bạn của em? Em không cần phải trả lời nếu thấy chị đang thô lỗ.” Tôi không biết những quy tắc về cách ứng xử khi họ gia nhập cộng đồng người sói.
“Tại vì tóc em dài hơn.” Cậu ấy vui vẻ nói-ít ra câu hỏi của tôi không làm cậu ấy cảm thấy bị xúc phạm. Cậu ấy lắc mạnh đầu để mái tóc bù xù của cậu ấy-bây giờ đã dài tới cằm-làm nhột gò má tôi.
“Ồ” Tôi rất ngạc nhiên,nhưng điều đó có ý nghĩa đặc biệt.Đó là lí do tại sao lúc đầu tất cả bọn họ đều cắt tóc, khi họ gia nhập bầy.” Tại sao em không cắt tóc đi?Em muốn trở nên lôi thôi à?”
Cậu ấy không trả lời ngay,và Edward thì cười thầm.
“Chị xin lỗi.” Tôi ngừng lại để ngáp.”Chị không có ý tọc mạch.Em không cần phải trả lời đâu.”
Jacob có vẻ bị làm phiền.”Ồ,anh ta sẽ nói cho chị nghe,vì vậy có lẽ em sẽ...Em để tóc dài bởi vì...có vẻ chị thích tóc dài.”
“Ồ” Tôi cảm thấy tỉnh táo.”Chị,er,er,thích cả hai,Jake.Em không cần phải làm vậy để...bất tiện vậy đâu.”
Cậu ta nhún vai.”Nhưng hóa ra là rất tiện lợi vào tối nay đó chứ,chị đừng bận tâm.”
Tôi không có gì để nói nữa.Khi sự im lặng càng kéo dài ra thì mí mắt tôi sụp xuống,và tôi bắt đầu thở chậm lại.
“Đúng rồi,cục cưng,ngủ đi nào.”Jacob thì thầm.
Tôi thở dài 1 cách hài lòng,không hoàn toàn tỉnh táo.
“Seth đang ở đây.”Edward nói khẽ với Jacob,và tôi chợt hiểu ra điểm mấu chốt của tiếng tru.
“Hoàn hảo.Bây giờ anh có thể trông coi mọi chuyện khi tôi đang chăm sóc bạn gái của anh.”
Edward không trả lời,nhưng tôi thì rên rỉ.”Ngừng lại đi.” Tôi cằn nhằn.
Thật là yên tĩnh,ít ra trong này là như vậy.Ngoài kia gió đang rít lên điên cuồng qua những cái cây.Ánh sáng lờ mờ trong lều làm tôi khó ngủ.Nam cực đột nhiên bị xóc mạnh và rung lên bần bật,kéo tôi khỏi ranh giới của sự không tỉnh táo mỗi khi tôi đã gần như trượt xuống.Tôi cảm thấy thật tệ cho những chú sói,những chàng trai phải ở ngoài tuyết kia.
Đầu óc tôi nghĩ vẩn vơ chờ cơn buồn ngủ đến.Không gian ấm áp này làm tôi nghĩ về những ngày trước đây với Jacob,và tôi nhớ sự quen thuộc khi cậu ấy là mặt trời thay thế của tôi,sự ấm áp làm cho cuộc sống vô nghĩa của tôi được sống dậy.Đã lâu lắm rồi từ khi tôi nghĩ về Jacob như thế, nhưng bây giờ cậu ấy lại ở đây,lại sưởi ấm cho tôi.
“Làm ơn đi.”Edward hissed.”Cậu không phiền đấy chứ!”
“Chuyện gì?”Jacob trả lời thì thầm,giọng cậu ấy đầy ngạc nhiên.
“Cậu có nghĩa là cậu có thể kiểm soát suy nghĩ của mình không vậy?” Lời thì thầm của Edward đầy tức giận.
“Không ai bảo anh nghe cả” Jacob càu nhàu thách thức,nhưng vẫn có vẻ xấu hổ.” Ra khỏi đầu tôi ngay.”
“Tôi ước gì tôi làm được.Cậu không thể tưởng tượng là ý nghĩ kì quặc của cậu lớn đến mức nào đâu.Như thể là cậu đang hét nó vào tai tôi.”
“Tôi sẽ cố kiểm soát nó.” Jacob chế nhạo.
Có 1 sự im lặng ngắn ngủi.
“Ừ.” Edwart trả lời về suy nghĩ không nói ra được đó bằng một tiếng rì rầm nhỏ đến mức tôi hầu như không thể nghe được.”Tôi cũng ghen với điều đó nữa.”
“Tôi chắc là như vậy.”Jacob thì thầm 1 cách tự mãn. “Sort of evens the playing field up a little, doesn’t it?”
Edward cười khúc khích.”Cậu mơ thì có.”
“Anh biết là chị ấy có thể thay đổi suy nghĩ mà.” Jacob làm anh ấy căng thẳng.”Thử nghĩ về những việc tôi có thể làm cho chị ấy mà anh không thể đi. Ít ra thì tôi cũng không giết cô ấy.”
“Ngủ đi Jacob” Edward rì rầm.”Cậu đang làm tôi điên lên đó.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.Tôi đang rất thoải mái.”
Edward không trả lời.
Tôi đã không thể yêu cầu họ đừng nói về tôi nữa như thể là tôi đã không ở đó.Cuộc đối thoại đó gần như là 1 giấc mơ đối với tôi,tôi không chắc là mình đang thức.
“Có lẽ tôi sẽ làm vậy.”Edward nói sau một chút,trả lời câu hỏi mà tôi không hề nghe thấy.
“Nhưng anh có thành thật không?”
“Cậu luôn có thể hỏi và thấy điều đó.” Giọng Edward làm cho tôi tự hỏi phải chăng tôi đã không được tham gia vào một trò đùa.
“Anh có thể thấy suy nghĩ của tôi-vậy để tôi thấy suy nghĩ của anh tối nay cho công bằng nhé.”Jacob nói.
“Trong đầu cậu đầy câu hỏi.Cậu muốn tôi trả lời câu nào trước?”
“Sự ghen tuông... Nó như đang ăn thịt anh.Anh không thể chắc chắn về chính mình như anh đang có vẻ. Trừ khi anh không có cảm xúc nào.”
“Tất nhiên là vậy.”Edward đồng tình,không còn vui vẻ nữa.”Ngay lúc này tôi hầu như không thể kiểm soát được giọng nói của mình.Tất nhiên là sẽ còn tệ hơn khi cô ấy không ở với tôi mà đang bên cậu,và tôi không thể thấy cô ấy.”
“Anh có luôn luôn nghĩ về chuyện đó không?” Jacob thầm thì” Việc đó có làm anh khó tập trung khi mà chị ấy không ở bên cạnh anh không?”
“Có và không.”Edward nói,anh ấy dường như đang cố trả lời thành thật.”Suy nghĩ của tôi không như của cậu.Tôi có thể nghĩ về nhiều thứ cùng lúc. Tất nhiên,điều đó có nghĩa là tôi luôn có thể nghĩ về cậu,luôn có thể tự hỏi đầu óc cô ấy đang ở đâu khi cô ấy im lặng và đăm chiêu.”
Họ lại im lặng trong một phút.
“Ứ,tôi đoán là cô ấy thường xuyên nghĩ về cậu.”Edwart rì rầm để trả lời suy nghĩ của Jacob.”Thường xuyên hơn là tôi muốn.Cô ấy lo cậu không vui.Chứ không phải là cậu không biết điều đó.Cũng không phải là cậu không sử dụng điều đó.”
“Tôi phải dùng bất cứ gì tôi có thể.”Jacob nói khẽ.”Tôi không working with lợi thế của anh-những lợi thế như là cô ấy biết cô ấy yêu anh.”
“Điều đó rất hữu ích” Edward đồng ý bằng cái giọng nhẹ nhàng.
Jacob lại thách thức.”Chị ấy cũng yêu tôi nữa,anh biết mà.”
Edward không trả lời.
Jacob thở dài.”Nhưng mà chị ấy không biết điều đó.”
“Tôi không thể nói là cậu nói đúng hay không.”
“Chuyện đó có làm anh thấy bực không?Anh có ước là có thể biết chị ấy nghĩ gì không?”
“Câu trả lời lại là có và không.Cô ấy thích như vậy hơn,và mặc dù đôi lúc điều đó làm tôi điên lên,nhưng tôi vẫn muốn cô ấy vui vẻ.”
Gió lại rít lên quanh cái lều,làm nó rung lắc như động đất.Tay Jacob ôm chặt tôi hơn.
“Cảm ơn cậu.”:Edward nói nhỏ.”Nghe thì có vẻ kì quặc,nhưng tôi cho là tôi rất vui khi cậu ở đây,Jacob à”
“Nói vậy có nghĩa là ‘ tôi muốn giết cậu nhiều bao nhiêu thì tôi vui khi cô ấy ấm áp bấy nhiêu.’ Đúng không?”
“Đó là thỏa thuận ngừng bắn không thoải mái xíu nào đúng không?”
Lời thì thầm của Jacob đột nhiên trở nên tự mãn.”Tôi biết anh ghen điên cuồng cũng như tôi thôi.”
“Tôi không điên mà để lộ nó ra ngoài như cậu đâu.Nó không có ích trong trường hợp của cậu.”
“Anh có nhiều kiên nhẫn hơn tôi”
“Tôi nên như vậy mà,Tôi đã có hàng trăm năm để đạt được nó.Hàng trăm năm chờ đợi cô ấy.”
“Vậy...đứng dưới góc độ nào mà anh lại quyết định là một người tốt và rất kiên nhẫn?”
“Khi tôi thấy cô ấy đau đớn thế nào khi phải chọn lựa. It’s not usually this difficult to control.Tôi có thể làm ngột ngạt cái...cảm giác kém văn minh mà tôi nghĩ về cậu một cách dễ dàng trong phần lớn thời gian.Đôi lúc tôi nghĩ cô ấy có thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi,nhưng tôi không chắc.”
“Tôi nghĩ là anh chỉ lo là nếu anh bắt cô ấy phải chọn lựa thì cô ấy có thể sẽ không chọn anh.”
Edward không trả lời ngay.”Đó chỉ là một phần thôi.”Cuối cùng anh ấy cũng thừa nhận.”Nhưng chỉ là một phần nhỏ.Chúng ta đều có những lúc nghi ngờ.Hầu hết điều tôi lo là cô ấy sẽ tự làm mình bị thương khi cố gắng trốn đi để gặp cậu.Sau khi tôi chấp nhận là cô ấy sẽ an toàn hơn hoặc là ít an toàn hơn khi bên cận-sự an toàn mà Bella đã từng có- nge có vẻ như tốt nhất là không làm cô ấy kích động.”
Jacob thở dài.”Tôi đã nói với chị ấy những điều này rồi,mà chị ấy có tin đâu.”
“Tôi biết” Nghe có vẻ như Edward đang cười.
“Anh nghĩ là anh biết mọi thứ sao.”Jacob càu nhàu.
“Tôi không biết được tương lai..”Giọng Edward trở nên không chắc chắn nữa.
Một sự im lặng kéo dài.
“Anh sẽ làm gì nếu chị ấy thay đổi?” Jacob hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa.”
Jacob cười thầm.”Anh sẽ tìm cách giết tôi phải không?” Lại mỉa mai như thể là nghi ngờ khả năng Edward làm việc đó vậy.
“Không.”
“Tại sao không?”Giọng nói của Jacob vẫn mỉa mai
“Cậu thật sự nghĩ là tôi sẽ làm cô ấy tổn thương bằng cách đó à?”
Jacob ngần ngừ một chút rồi thở dài.”ừ,anh đúng đó.Tôi biết điều đó là đúng nhưng đôi khi...”
“Đôi khi nó là một mưu đồ.”
Jacob áp măt vào túi ngủ để giấu tiếng cười.”Chính xác.”Cuối cùng cậu ta cũng thừa nhận.
Đúng là một giấc mơ lạ lùng.Tôi tự hỏi phải chăng chính là những cơn gió tàn nhẫn đã làm tôi tưởng tượng ra những lời thì thầm này.Chỉ có gió đang gào thét hơn là những tiếng thì thầm...
“Chuyện đó thế nào?Mất chị ấy đó?”Jacob hỏi sau một khoảng lặng,và không còn chút gì là hài hước trong cái giọng đột ngột bị khàn khàn.”Khi anh nghĩ là anh mất cô ấy mãi mãi?Anh đã ...đối mặt với chuyện đó thế nào?”
“Chuyện đó thật là khó nói.”
Jacob chờ đợi.
“Tôi nghĩ là có 2 khoảng thời gian khác nhau.” Edward nói từng từ chậm rãi hơn bình thường.”Lúc đầu,khi tôi nghĩ là tôi có thể rời bỏ cô ấy...chuyện đó...hầu như là có thể chịu đựng được.Bởi vì tôi đã nghĩ là cô ấy sẽ quên tôi và sẽ như là tôi chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô ấy. Trong hơn 6 tháng tôi đã có thể ở xa cô ấy,giữ lời hứa là sẽ không gây trở ngại gì đến cô ấy lần nữa.Nó đến gần hơn-tôi đã đấu tranh nhưng tôi biết là tôi không thể thắng; lẽ ta tôi đã trở về...chỉ để thăm cô ấy.Đó là những điều tôi đã nói với chính mình.Và nếu tôi thấy cô ấy đang hạnh phúc...tôi muốn nghĩ là tôi đã có thể ra đi lần nữa.”
“Nhưng cô ấy đã không hạnh phúc.Và tôi đã ở lai.Tất nhiên đó là lí do mà cô ấy đã thuyết phục tôi ở lại với cô ấy vào ngày hôm sau.Cậu đã tự hỏi chuyện đó trước kia,điều gì có thể thúc đẩy tôi...những gì mà cô ấy cảm thấy là cảm giác tội lỗi không cần thiết.Cô ấy làm tôi nhớ về những gì mà tôi đã làm khi rời bỏ cô ấy-những gì vẫn tiếp tục làm cô ấy đau khổ khi tôi đi.Cô ấy cảm thấy kinh khủng khi chú ý đến chuyện đó,nhưng dù sao tôi cũng sẽ không ngừng cố gắng.”
Jacob không trả lời ngay,lắng nge cơn bão hay là đang cố hiểu những gì mà cậu ta nghe được, tôi không thể biết được.
“Và khoảng thời gian kia-khi anh nghĩ là cô ấy đã chết?”Jacob thô thiển hỏi.
“Ừ.”Edward trả lời một câu hỏi khác.”Nó hẳn nhiên sẽ giống như cậu,đúng không?Cái cách mà cậu hiểu về chúng tôi,cậu sẽ có thể không còn thấy cô ấy là Bella nữa.Nhưng mà cô ấy sẽ như vậy.”
“Đó không phải là điều tôi hỏi.”
Giọng nói của Edward trở nên nhanh và khó khăn.”Tôi không thể nói cho cậu là chuyện đó thấy thế nào.Không có lời nào diễn tả được.”
Tay của Jacob vòng quanh tôi.
“Nhưng anh đã ra đi vì anh không muốn biến cô ấy thành một kẻ uống máu.Anh muốn cô ấy là con người.”
Edward nói thật chậm.”Jacob,ngay từ giây phút mà tôi nhận ra là đã yêu cô ấy,tôi biết chỉ có bốn khả năng. Sự thay thế thứ nhất,cũng là tốt nhất cho Bella,là nếu cô ấy không có ảnh hưởng nhiều đến tôi-nếu cô ấy phớt lờ tôi và đi tiếp.Tôi sẽ chấp nhận,mặc dù điều đó không làm thay đổi cảm xúc của tôi.Cậu nghĩ về tôi như là...hòn đá biết đi-cứng và lạnh lùng.Điều đó đúng.Chúng tôi luôn xếp đặt con đường của mình,và ít khi trải qua một sự thay đổi thật sự.Khi điều đó xảy ra,khi Bella bước chân vào cuộc đời tôi,đó là sự thay đổi vĩnh cửu.Không thể quay lại được...”
“Sự thay thế thứ hai,là thứ mà tôi đã chọn lựa,là sống với cô ấy suốt cuộc đời con người.Đó không phải là sự lựa chọn tốt cho cô ấy khi mà cô ấy phải lãng phí cuộc đời vì một kẻ không thể là người như cô ấy,nhưng đó là sự thay thế mà tôi dễ dàng đối mặt nhất.Nếu như vậy,khi cô ấy chết,tôi sẽ tìm cách để chết luôn.60,70 năm-đó chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn với tôi...Nhưng điều đó sẽ đem đến nhiều nguy hiểm cho cô ấy khi phải sống gần thế giới của tôi.Nó giống như là mọi thứ sẽ sai.Hoặc xem xét chúng tôi...chờ cho chúng tôi sai.Tôi sợ là sẽ không thể sống gần cô ấy được 60 năm khi mà cô ấy là con người.”
“Vì thế tôi chọn cách thứ 3.Cách mà đã trở thành lỗi lầm lớn nhất trong cuộc đời dài đằng đẵng của tôi,như cậu biết đấy.Tôi chọn cách từ bỏ cô ấy,hi vọng sẽ đẩy cô ấy đến việc phải chọn sự thay thế thứ 1.Nhưng mà không thành,và nó làm cho cả 2 mém bị giết.
“Còn sự lựa chọn thứ 4?Đó là điều cô ấy muốn- ít ra là cô ấy nghĩ vậy.Tôi đã cố hoãn lại,để có thể cho cô ấy thời gian tìm ra lí do để thay đổi ý kiến,nhưng cô ấy rất ...bướng bỉnh.Cậu biết mà.Tôi rất may mắn vì đã kéo dài được chuyện này vài tháng.Cô ấy sợ phải già đi,và ngày sinh nhật của cô ấy thì vào tháng chín...”
“Tôi thích cách thứ 1.”Jacob lầm bầm.
Edward không trả lời.
“Anh biết chính xác là tôi ghét phải thừa nhận điều này,” Jacob thì thầm thật chậm,”nhưng tôi có thể thấy là anh yêu chị ấy...theo cách của anh.Tôi không thể cãi lại chuyện đó nữa.
“Dù là vậy,tôi không nghĩ là anh nên từ bỏ cách thứ nhất,chưa đâu.Tôi nghĩ đó là cơ hội tốt cho cô ấy để được yên ổn,Sau một thời gian.Anh biết đó,nếu chị ấy không nhảy từ vách núi xuống vào tháng 3...và nếu anh không chờ đến 6tháng để kiểm tra cô ấy...thì có lẽ anh đã thấy cô ấy hạnh phúc hoàn toàn.Tôi đã có một kế hoạch vui chơi.”
Edward cười khúc khích.”Có lẽ nó sẽ hiệu quả.Đó là một kế hoạch hay có thể nghĩ ra.”
“Ừ.”Jake thở dài.”Nhưng...”đột nhiên cậu ra rì rầm thật nhanh làm cho những tiếng nói cứ rối lên.”Cho tôi 1 năm,bl-Edward.Tôi thật sự nghĩ là tôi có thể làm cô ấy hạnh phúc.Chị ấy bướng bỉnh,không ai biết điều đó hơn tôi đâu,nhưng cô ấy có thể sống hạnh phúc.Chị ấy lẽ ra đã được hạnh phúc.Và chị ấy có thể là con người,cùng với Charlie và Renée,và chị ấy có thể lớn lên,có con...và là Bella.
“Anh yêu chị ấy đủ để thấy sự hữu ích của kế hoạch đó.Chị ấy nghĩ là anh không ích kỉ...có thật sự vậy không? Anh có thể nghĩ đến việc tôi sẽ tốt hơn cho cô ấy hơn anh không?”
“Tôi đã suy nghĩ rồi.”Edward trả lời.”Trên phương diện nào đó,cậu phù hợp với cô ấy hơn những người khác.Bella cần người coi sóc,và cậu khỏe mạnh đủ để bảo vệ cô ấy khỏi những rắc rối của cô ấy và khỏi mọi âm mưu chống lại cô ấy.Cậu đã làm được điều đó,và tôi nợ cậu điều đó khi nào mà tôi còn sống-mãi mãi-bất cứ điều gì đến trước...
“Thậm chí tôi cũng đã hỏi Alice liệu cô ấy có thể thấy được điều đó hay không-liệu Bella có tốt hơn khi ở bên cậu không.Tất nhiên là cô ấy không làm được.Cô ấy không thấy cậu,và Bella chắc chắn về chuyện đó,cho đến lúc này.
“Nhưng tôi không ngu mà lặp lại lỗi lầm của mình trước đây,Jacob.Tôi sẽ không ép cô ấy phải chọn cách đầu tiên nữa.Khi nào cô ấy còn cần đến tôi thì tôi vẫn ở đây.”
“Và nếu như cô ấy đã quyết định chọn tôi?”Jacob thách thức.”Thôi được,đó là trường đoạn dài,tôi sẽ cho anh thấy.”
“Tôi sẽ để cô ấy đi.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Thật lòng thì tôi không bao giờ biểu hiện cho cô ấy thấy điều đó đối với tôi khó như thế nào.Nhưng tôi sẽ luôn dõi theo.Cậu biết đó,Jacob,có thể 1 ngày nào đó cậu có thể rời bỏ cô ấy.Giống Sam và Emily,cậu sẽ không có sự chọn lựa.Tôi sẽ luôn trông đợi điều đó xảy ra.”
Jacob nhẹ nhàng khịt mũi.”Ồ,anh đã rất chân thận hơn cả những điều mà tôi có quyền mong đợi...Edward.Cảm ơn vì đã giúp tôi hiểu anh.”
“Như tôi đã nói,tôi cảm thấy biết ơn một cách kì quặc sự hiện diện của cậu trong cuộc đời cô ấy tối nay.Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm...Cậu biết đó,Jacob,nếu không phải sự thật là chúng ta là những kẻ thù trong tự nhiên và cậu cũng đang cố gắng đánh cắp cái lí do của sự tồn tại của tôi,tôi có thể đã thật sự thích cậu.”
“Có lẽ...nếu anh không là một con ma cà rồng kinh tởm đang định cắn cuộc đời của người mà tôi yêu...không,thậm chí là không.”
Edward cười khúc khích.
"Tôi hỏi điều này được chứ"? Edward nói sau 1 thoáng chần chừ
"Tại sao anh phải hỏi?"
"Tôi chỉ có thể biết được nếu cậu nghĩ về nó. Đó chỉ là câu chuyện mà Bella dường như đã phải miễn cưỡng kể cho tôi nghe vào ngày nào đó.1 chút ít về người vợ thứ 3.."
"Về cái gì??"
Edward không trả lời, lắng nghe câu chuyện trong đầu Jacob,tôi nghe được tiếng xì xầm chậm rãi của anh trong đêm.
"Cái gì?" Jacob gặng hỏi thêm lần nữa.: "Tất nhiên rồi." Edward sôi lên" Tất nhiên rồi! Tôi ước gì tổ tiên của cậu đã giữ câu chuyện này cho chính họ,Jacob à"
"Chắc hẳn anh không thích những kẻ hút máu được mô tả thành những tên xấu xa chứ"Jacob chế nhạo "anh biết đấy, họ vẫn như thế, từ đó đến giờ "
"Tôi thực sự không thể thờ ơ với vấn đề này,theo anh nghĩ thì Bella đồng cảm nhất với người có tính cách nào?"
Điều này khiến Jacob suy nghĩ vài phút"À, ờ, người vợ thứ 3, Ok, tôi hiểu ý anh"
"Cô ta muốn ở tới đó lúc trời quang đãng, để làm từng chút có thể, như thể cô ta sắp đặt nó vậy" Cậu ta thở dài "Đó là lý do thứ 2 cho việc tôi ở cùng cô ta vào ngày mai,cô ấy khá là có óc sáng tạo khi muốn thứ gì đó.”
"Anh biết đấy, người anh phục vụ trong quân đội của anh đã khơi cho cô ấy ý tưởng,. nhiều như câu chuyện này vậy"
"Không bên nào muốn thiệt hại cả" Edward thì thầm,," hoà bình đang được lặp lại"
"Và bao giờ thì cái lệnh ngừng bắn ngắn ngủi này kết thúc?" Jacob liền hỏi"Sáng mai ư, hay là ta chờ đến khi tàn cuộc chiến"
Một sự im lặng và cả hai cùng suy nghĩ
"Ngày mai.."Họ cùng thì thầm, và sau đó khẽ cười.
"Ngủ ngon, Jacob" Edward xì xầm"Hãy tận hưởng khoảng khắc này đi"
Sau đó mọi thứ lại yên lặng, căn lều không động đậy trong vài phút, Cơn gió dường như sau tất cả đã quyết định sẽ thôi không càn quét chúng tôi nữa,và đang từ bỏ cuộc chiến.
"Tôi thực sự không hề muốn vậy" Edward rên rỉ
"Xin lỗi" Jacob khẽ nói. " anh có thể đi, anh biết đấy, hãy để cho chúng ta có chút riêng tư"
"Cậu có muốn tôi giúp cậu ngủ không, Jacob"? Edward đề nghị.
"Anh có thể thử "Jacob hờ hừng" Sẽ thú vị nếu ta chứng kiến cảnh ai đó ra đi,phải không? "
"Đừng đi xa quá,Sự kiên nhẫn của tôi không hoàn hảo đến mức đó đâu"
Jacob cười thầm.”Tôi không nên di chuyển lúc này,nếu anh không phiền.”
Edward bắt đầu hát ru cho chính anh ấy,lớn hơn bình thương - cố không nge được suy nghĩ của Jacob,tôi cho là vậy.Nhưng anh ấy đang hát bài hát ru của tôi,và thay vì tôi không cảm thấy thoải mái với giấc mơ đầy tiếng rì rầm này, tôi chìm sâu vào vô thức...để mơ giấc mơ đẹp hơn.