Một ngày như mọi ngày…
“Bốp”…
Một cái tát như trời giáng nhè thẳng vào mặt cô gái tên Thiên Hân.
- Mày muốn chết hả ??? Lại còn cãi nữa chứ !?
- Cô..tại sao cô cứ…
- Thì sao nào, tao là chủ cái nhà này vậy nên mày là con ở, phải phục tùng tao nghe chưa?!
- Cô...thật là tàn ác!!!
"Rầm"
Lại một tiếng động vang lên rất bất lực.
- Cái gì?Mày nói lại tao nghe coi?
- Thôi thê đủ rồi. Ngày mai tiếp tục.-Một giọng nam lạnh lẽo cất lên từ một góc tường dường như không có chút gì tỏ vẻ thương tâm cho hoàn cảnh của cô gái.
- Vậy được. Ngày mai.
[ Trong phòng ]...
- Mẹ ơi! Tại sao con lại khổ thế này? Toàn gặp bất hạnh...Mẹ có nghe thấy không? Người mẹ mà con đã quên!!! Mẹ đang ở đâu, mẹ ơi... - Cô gái ngồi trong phòng khóc , dường như không thể chịu đựng sự khổ đau bất hạnh hiện tại. Những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã, ướt đẫm vai áo.
Một tiếng sau...
- Cô...cô là ai?
- Tôi hả? Tôi là Quách thiên Hân.
- Không đúng! Cô ta...Đâu có khuôn mặt này?
- Chẳng phải cô vẫn hay ghen ghét với khuôn mặt của tôi hay sao? Cô còn làm đủ trò để tôi trở nên xấu xí nữa chứ! Đây chẳng phải là ước muốn của cô bấy lâu ư? cô toại nguyện rồi chứ?
- Cô...cô...
- Thôi! Nếu cô toại nguyện rồi thì tôi xin cô hãy buông tha cho tôi. sức chịu đựng của mỗi người cũng có giới hạn. Tôi không phải là công cụ trút giận của cô. Muốn đánh đâu thì đánh,muốn chửi đâu thì chửi, muốn sỉ nhục lúc nào cô muốn!!!
Vừa nói xong tôi phóng ngay ra khỏi nhà.Mặc kệ những lời Thi Hữu Di nói đằng sau.
Bước lê trên đường mà lòng nhẹ nhõm, tôi cũng cảm thấy có chút yên ổn một phần.
Chiếc vòng cứ lắc qua lắc lại trước mặt làm tôi có cảm giác muốn nghịch ngợm nó như thể tôi là một chú mèo con tinh nghịch.
"Póc"...Quá khứ trong tôi như muốn ùa về...
Hộp trái tim nhỏ trên chiếc vòng làm bằng bạc kim đã mở. bên trong là một tấm hình người phụ nữ - đó chính là mẹ ruột của tôi. Người mẹ mà tôi đã bị lạc mất.
Chiếc vòng là kỉ vật của tôi và mẹ.Nó đem lại cho tôi cảm giác yên bình khi tôi căng thẳng, mệt mỏi, đau khổ hay bất hạnh.
Mẹ nuôi tôi là tổng giám đốc một công ty chuyên về thời trang, trang sức phụ nữ.Bà đã tốt bụng nhận nuôi tôi khi tôi bị lạc mẹ.
Những tưởng con của mẹ-Thi Hữu Di và Thi Phan Bảo sẽ hòa hợp được với tôi nhưng ...mẹ đã lầm.
Khi vừa bước chân vào nhà được hai ba ngày lúc còn trẻ con, họ đã nghĩ ra đủ mọi trò để biến tôi thành công cụ trò chơi mới của họ vậy.
Nhưng tôi đâu có làm gì sai, thậm chí tôi còn muốn chúng tôi trở thành anh em tốt của nhau.
Mặt hồ trong vắt, nước hồ thật yên ả.Cảnh hồ sao đẹp quá ! Nhưng còn tôi thì lại trái ngược hẳn so với sắc đẹp của nó.Đôi kính cận bốn mắt., tàn nhang tự trang điểm,quần áo quá tởm, tóc thì không kẻ nào ngố bằng.Đã thế lại còn gắn thêm mấy cái mụn ghẻ trên trán đến là ghê chết mất! Với bộ dạng này, tôi chỉ cần đứng trước người bị bệnh tim chắc họ sẽ đột quỵ mà chết vì sắc người không ra người, quỷ không ra quỷ mà tôi đang mang.
Nhưng để được yên thân thì tôi còn biết phải chọn cách nào nữa, hoàn cảnh của tôi bắt buộc tôi phải làm như vậy!
Bộ dạng tởm lợm đến nỗi tôi còn không biết tôi có phải là tôi không nữa đây ! Thi Hữu Di đã được coi là xấu nhất trường, chẳng lẽ tôi lại chiếm vị trí của cô ta?Mà chẳng hiểu vì sao mẹ nuôi tôi -Du Hữu Ni cũng xinh đẹp, dịu hiền, giỏi giang lắm mà sao cô ta lại chẳng thừa hưởng một chút gì từ bà vậy ?Đã thế lại còn trái ngược nữa cơ.
Thế giới này thật không như những gì tôi đã tưởng tượng!
Mia