Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Ngày mùa hè, gió đêm mát
mẻ, mặt nước tĩnh lặng nổi lên những bọt bong bóng nho nhỏ.

Tả Húc đi đến chỗ sông
đào bảo vệ thành*, trong lòng tự nhủ rằng đã đến lúc phải nói với Lương Ưu
Tuyền rằng cô không còn là thiếu nữa nữ nữa rồi…

(* là con mương sâu, rộng, khô hoặc chứa
đầy nước, bao quanh một lâu đài, pháo đài, thị trấn, khu dân cư… với mục đích
ban đầu làm công sự chiến đấu hoặc đi lại, vận chuyển, làm chướng ngại vật nhằm
chống lại các cuộc tấn công từ bên ngoài.)

Tả Húc lập tức vì chính
mình thiết kế hai kiểu chết:

Một là bị Lương Ưu Tuyền
đá xuống sông; một loại khác là bị Lương Ưu Tuyền đánh đập sau đó đạp xuống
sông.

Thấy Tả Húc dừng chân,
Lương Ưu Tuyền liền ngồi xuống, nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài cạnh bờ sông.

Cô phát hiện Tả Húc cũng
không có ý định sẽ ngồi xuống, bởi thế hai tay cô dang rộng ra trên thành ghế,
hai chân bắt chéo, chiếm lấy hơn nửa chiếc ghế dài.

“Trước tiên nói xem, anh thích tôi ở điểm
nào?” Lương Ưu Tuyền xoa xoa mắt. Tuy rằng giờ phút
này đang rất mệt nhưng làm sao có ai có thể bỏ qua cơ hội được người khác phái
khen ngợi chứ? Suốt hai mươi năm sống trên đời, câu khen mà cô được nghe nhiều
nhất chính là: quyền cước công phu của em quả nhiên lợi hại, động tác rất nhanh
nhẹn linh hoạt. Con gái không thích được khen là thân thể khỏe mạnh đâu nghe
chưa?!

Tả Húc tựa vào bức tường
đá bên cạnh, châm một điếu thuốc, thờ ơ nói“Thích em đối xử với tôi như với người
bình thường, thích em lúc nói chuyện với tôi luôn thật lòng.”

Bởi thế khiến hắn không
kìm được mà luôn chọc cô tức giận, giống như những bé nam luôn thích trêu chọc
cô bé mình yêu. Động cơ thật ra rất đơn thuần, chính là để cô bé đó để ý đến
mình. Nếu hỏi vì sao thích trêu chọc cô ấy như vậy, chắc chính là để “thân
thiết” hơn, đúng không nhỉ?

Mí mắt Lương Ưu Tuyền
giật giật mấy cái, cuối cùng cũng chẳng có câu khen nào làm cô thỏa mãn cả.
Khóe miệng cô co lại “Ai
bảo tôi đối xử với anh như người bình thường. Trong mắt tôi anh là tội phạm bị
hiềm nghi, anh biết chưa?!”

Tả Húc xem thường cười
cười, sau đó lại bất đắc dĩ thở dài “Thích hay không thích đều không
quan trọng. Có một chuyện tôi muốn nói với em, nhưng tôi mong em có thể bình
tĩnh.”

Lương Ưu Tuyền cẩn thận
nhíu mày “Anh
muốn tự thú?”

“Coi như là thế đi, nhưng chuyện này không
liên quan đến vụ buôn lậu…”

Ngay lập tức Lương Ưu
Tuyền lao đến, tức giận chỉ tay vào ngực Tả Húc nói “Anh lừa gì tôi
phải không?”

“Tôi hỏi em, sao em không biết kiên nhẫn
là gì thế? Huống chi nếu em đánh người khác gãy xương là hành vi tội ác đó.” Nói xong Tả Húc dùng hai tay chống, nhảy lên ngồi trên
tường thành.

Lương Ưu Tuyền không ngờ
hắn sẽ nhảy lên trên tường, cô vốn trọng tâm không vững, giờ chóp mũi đạp vào
cái bụng rắn chắc của hắn.

Lương Ưu Tuyền không kìm
được hét lên một tiếng, tay vội ôm mũi. Nhưng cô còn chưa kịp chửi rủa Tả Húc
thì hắn đã nâng cằm cô lên, nhíu mày.

Hắn nghiêng đầu, mượn ánh
trăng mỏng manh nhìn cô. Lương Ưu Tuyền giương mắt lên chống lại con ngươi ngăm
đen của Tả Húc, nhưng sau đó lại bối rối không biết phải làm sao. Có lẽ là bởi
vì Tả Húc đối với cô đã có “tà niệm”. Mà đầu óc Lương Ưu Tuyền không biết bị
làm sao lại liên tưởng đến nụ hôn lúc trước của hai người.

Lương Ưu Tuyền lập tức
hoảng hốt, đẩy tay Tả Húc ra, sau đó ho khan một tiếng rồi cứng nhắc chuyển đề
tài “Cái
cô Mai Mai đó tên đầy đủ là gì?”

“Đỗ Mai Mai.”

Cuối cùng Lương Ưu Tuyền
cũng biết cái tên “D” thần bí trong điện thoại Tả Húc là của ai. Hóa ra không
phải của Đinh Đới Vĩ. Hóa ra vẻ mặtdịu dàng khi Tả Húc tiếp điện thoại
hóa ra là dành cho cô ta.

Cô khoanh tay trước ngực,
cố ý cười lạnh, sau đó nói “Thì ra là thế. 60 cuộc gọi nhỡ lúc ở bệnh viện
đó hóa ra là của cô ta à…”

Tả Húc cười tủm tỉm gật
đầu, sau đó chọc cô “Em
ghen tị?”

“…” Lương
Ưu Tuyền thất vọng hạ bả vai “Này cái vị tiên sinh cuồng tự
sướng kia, tôi nói anh nghe, công việc của tôi chính là theo dõi nhất cử nhất
động của anh. Kể cả thời gian anh tiểu tiện với đại tiện tôi cũng biết nữa là…”

Mắt Tả Húc đột nhiên sáng
ngời sáng ngời “Tôi
còn chưa từng tính thử xem thời gian tiểu tiện của mình là bao lâu đâu. Em nói
tôi nghe đi!”

“Bình thường khoảng 30 giây, cộng thêm cả
thời gian anh rửa tay với soi gương nữa.”

Tả Húc ra vẻ đã biết gật
đầu “Chẳng
lẽ những lúc tôi đi toilet em đều nằm sấp ngoài cửa thưởng thức ca nhạc* sao?”

(* ở đây là âm thanh =) là âm thanh khi
nước chạm nước đấy ạ *sặc nước rồi*)

“Anh!…” Lương
Ưu Tuyền giơ tay ra tính đánh, nhưng Tả Húc đã bật cười ha ha nắm lấy cổ tay cô “Đừng
làm loạn nữa, tôi không biết bơi đâu.”

“Trước mắt cảnh sát mà dám nói dối, anh
không sợ bị cắn phải lưỡi hả? Mười lăm năm trước anh đã lấy được giấy phép đi
lặn rồi!”Lương Ưu Tuyền cũng không muốn hiểu về Tả Húc nhiều
như vậy, nhưng suốt năm lần bảy lượt phải đọc bản điều tra về hắn thì dù cô
không muốn hiểu cũng phải hiểu. Cuối cùng cô cũng thông rồi, Tả Húc chẳng qua
chỉ là thích bày trò với mình thôi.

Tả Húc cười không nói gì,
chỉ nhìn đôi mắt tóe lửa của Lương Ưu Tuyền, mím môi cười, sau đó nụ cười trở
nên bi thương “Vẻ
mặt phẫn nộ của em làm tôi nhớ tới ‘Tiểu Bổn’.”

“Ai?”

“Là một con chó thuộc giống quý, thuần
chủng, hình dáng cũng rất được.” Hắn nhẹ giọng than thở,
nói “Là
con chó lạc tôi nhặt được ở ven đường. Lúc ấy tôi chia cho nó một nửa cái
hamburger nhưng nó còn chê tôi bẩn, khinh thường bỏ đi. Bởi thế nó đã khơi lên
trong lòng tôi ham muốn chinh phục, tôi quyết tâm đem nó về nhà dạy dỗ. Có điều
nó rất khó bảo, chỉ trong ba ngày mà đã cắn nát bảy đôi giày của tôi. Những khi
tôi cuộn báo lại tính phạt nó thì nó đều nhe răng ra lao đến điên cuồng, nhưng
vì không giỏi xác định khoảng cách nên nó toàn lao nhầm vào cái ghế sô pha. Cái
kiểu chậm hiểu đó rất giống em, thế nên tôi đặt tên nó là Tiểu Bổn*…”

(* Bổn 笨 có nghĩa là ngu
đần ~ Tiểu Bổn = Bé Đần *nghe thật dễ thương và dễ ghét.*)

Tả Húc giơ tay lên giúp
Lương Ưu Tuyền xoa xoa vai áo, ánh mắt toát lên sự cưng chiều.

“…” Lương
Ưu Tuyền cố gắng kìm nén lửa giật, hít sâu rồi lại thở đều, nghiến răng nghiện
lợi hỏi “Chó vừa quý vừa thuần như thế không rẻ, anh chắc chắn
nó là chó lạc sao?”

Tả Húc giật mình, ngẩng
đầu lên nhìn ánh trăng “Em
nói thế tôi mới nhớ. Lần đầu tiên tôi tắm cho Tiểu Bổn hình như có thấy một sợi
dây xích thì phải, nhưng lúc ấy tôi tiện tay ném luôn vào thùng rác rồi quên
mất luôn. Đáng tiếc là Tiểu Bổn chết rồi, nếu không em có thể hỏi nó.”

( Anh ám chỉ chị là chó sao *lăn lộn*).

Lương Ưu Tuyền nhíu mày,
nếu cái này mà nhịn thì còn thể thống gì nữa… Cô đột nhiên đi về phía trước…
Chỉ nghe thấy “Ào
ào!” một tiếng, Tả Húc đã ngẩng đầu lên
trời rơi xuống sông. Lại nghe thêm một tiếng “Ào ào” nữa, Tả Húc kịp thời kéo Lương Ưu Tuyền xuống cùng.

Sau khi rơi xuống nước
Lương Ưu Tuyền cũng không vội trồi lên. Cô đang tức giận đến mức răng ngứa
ngáy, liền cố hết sức bắt lấy chân Tả Húc rồi ra sức kéo xuống, cho hắn sặc
nước chết đi, chỉ có thế mới giúp cô bớt ngứa ngáy!

Xung quanh con sông đào
bảo vệ thành này có rất nhiều rong rêu, Tả Húc cứ tưởng chân mình mắc vào bèo
nên dùng sức lắc lắc, sau đó cảm giác hình như đá phải cái gì tròn tròn.

Chỗ này vốn nổi tiếng là
‘thánh địa tự sát’, bởi vì hết người này đến người khác ngã xuống sông cho nên
ở đây có một bầu không khí khá u ám, dị thường. Tả Húc không khỏi rùng mình một
cái, vội vàng lôi ra chiếc đèn pin không thấm nước sau đó lặn xuống tìm Lương
Ưu Tuyền.



Chìm rồi, chìm rồi… Lương
Ưu Tuyền bị hắn đá cho một cước, đầu cô giờ vừa hỗn loạn vừa choáng váng.

Cô năm nay mới hai mươi
ba tuổi, vẫn chưa đạt được thành tựu gì cho sự nghiệp, lại vẫn còn là thiếu nữ,
làm sao có thể chết được? Hơn nữa còn chết vì bị tên vô lại đã bị cô ném xuống
sông đạp chết, như thế không lấy được chứng nhận đã chết trong khi đang làm
nhiệm vụ đâu. Trời ơi, cứu mạng!

(= = Bắt đầu nghi ngờ trường cảnh sát cho
tẩy não học sinh rồi đấy = =)

Nghĩ vậy Lương Ưu Tuyền
lập tức minh mẫn trở lại, cố gắng bơi lên phía trước. Nhưng chỉ được một quãng
cô bắt đầu thấy thiếu không khí, hô hấp khó khăn. Đúng lúc này có một cánh tay
vòng qua nách Lương Ưu Tuyền, hăng hái lôi cô lên trên mặt nước.

“Khụ khụ khụ… Anh… Khụ khụ khụ…” Lương Ưu Tuyền ho khan hoài không dứt, tức giận đánh
vào ngực Tả Húc.

“Anh cái gì mà anh, tôi lo cho em như thế
mà em còn có tâm tình đi lặn sao?!” Tả
Húc có vẻ tức giận.

“?!”… Lương
Ưu Tuyền thấy tội phạm mắng mình, hận không thể lột da uống máu hắn! …“Khụ
khụ khụ… Anh… Khụ khụ… Anh có ông* sao?!”.

(*nguyên văn là đại gia 大爷 ~ nói thật là chả hiểu gì cả = =)

Tả Húc không hiểu lắm,
nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên liên vươn tay ra xoa lưng giúp cô hô
hấp, đồng thời tiếng nước ầm ầm ở xung quanh nhắc nhở hắn: dưới nước kia chắc
là nơi tuyệt nhất để nói rõ sự thật nhỉ?

Lương Ưu Tuyền đưa tay
lên bám vào vai Tả Húc, chỉ hướng bờ sông, vừa ho khan vừa ra lệnh Tả Húc nhanh
chóng lên bờ.

Tả Húc gật đầu, nhưng lại
đưa cô tới bức tường cao đứng vững bên bờ sông. (sông đào bảo vệ thành chính là
cái chiến hào được đổ nước vào trong, hình thành một con sông vây quanh tường
thành, thông thường được chia thành hai loại, loại hình thang cổ và loại hình
chữ nhật. Loại hình chữ nhật để có tác dụng lọc nước bẩn nên thường ở hai tường
vây, xuống dưới khoảng 2m sẽ có một chỗ nhỏ để người dân đi qua có thể tiện
đường rửa ráy, đồng thời đây cũng là một nơi lý tưởng để mọi người bơi lội hoặc
giặt quần áo.)

Tả Húc đặt Lương Ưu Tuyền
ngồi trên tảng đá cao hơn 30 cm so với mặt nước, xung quanh hoàn toàn trống
trải, không có vật gì có thể ném.

Lương Ưu Tuyền đưa tay
lên lau lau mấy giọt nước đọng trên mặt, vừa mới chuẩn bị đứng lên thì thấy Tả
Húc đứng dưới nước níu chân cô lại. Cô cau mày “Anh có chuyện muốn nói?”

“Cực kì thông minh.”

“…” Lương
Ưu Tuyền xoa xoa hai tay, nhìn Tả Húc vẫn đang lơ lửng trong nước, có chút
không kiên nhẫn giục “Nói đi chứ, sao đám người giàu các anh
toàn lề mà lề mề thế hả?!”

Tả Húc mím môi, từ từ biểu
lộ ánh mắt bất đắc dĩ “Tôi
đang chờ em bình tĩnh để có thể nói chuyện phải trái. Từ trước đến giờ em lúc
nào cũng ở tình trạng kích động, em bảo tôi làm sao dám nói với em?”

“Ôi này, anh cảm thấy oan ức hả? Chẳng
phải đều là anh chọc tôi tức sao?!” Lương
Ưu Tuyền liều mạng với xuống cổ áo Tả Húc “Tôi phát hiện anh
chính là quả bom hẹn giờ cho cuộc đời tôi. Nhất định tôi sẽ bị anh làm cho tức
chết!”

“Nói bậy bạ gì đó!? Em tự mình tức giận
thì có!” Tả Húc nói xong câu đó, đồng thời ý thức được bản thân
đã nghiện việc cãi cọ với cô gái này. Nếu không được đôi co với cô ấy thì tự
nhiên có phần trống trải. Theo bản năng, hắn giúp xoa dịu Lương Ưu Tuyền…ở ngực “Hít
sâu, tức giận sẽ hại sức khỏe.”

“?!”… Lương
Ưu Tuyền quan sát năm ngón tay đang đặt trên ngực mình đang từ từ vuốt ve từ
trên xuống dưới. Bốp! Cô tung một chưởng vào trán hắn.

“…” Tả
Húc vẻ mặt u ám, quay lại chuyện chính “Em có nhớ cái đêm em say
rượu sau đó gây chuyện không?”

Lương Ưu Tuyền giật mình.
Nháy mắt lửa giận lại bùng lên “Nhớ rất rõ. Tôi uống say cường hôn
anh, sau khi tôi tỉnh lại anh còn ra vẻ áy náy với Đinh Đới Vĩ! Quả nhiên anh
rất siêu! Chỉ có người ngu là tôi thôi, lại bị mấy giọt nước mắt cá sấu của anh
làm cho ân hận mãi. Con bà nó! Rõ ràng là tôi bị thiệt mà anh lại còn dám không
biết xấu hổ bày mấy trò đó hả Tả Húc?!”

“Không… Cái đó không quan trọng.” Tả Húc chậm chạp lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

“Bị anh sờ mó còn không quan trọng cái gì?
Chẳng lẽ tôi lăn lộn trên giường với anh chắc?!” Răng rắc, Lương Ưu Tuyền bẻ một cành cây khô.

“…” Khóe
miệng Tả Húc co lại, hắn nhảy lên ngồi bên cạnh Lương Ưu Tuyền.

Đầu tiên Tả Húc lắc lắc
mái tóc ướt sũng, sau đó nới lỏng cravat, phiền muộn nói “Thật ra tất cả
những chuyện xảy ra đêm đó đều không phải dự định của tôi. Đêm đó tôi thật sự
cả đêm không ngủ. Tất nhiên không phải vì Đinh Đới Vĩ, mà là sợ em bắt tôi chịu
trách nhiệm, bởi thế tôi không dám nói. Xin lỗi, tôi đã lừa em…”

“…” Lương
Ưu Tuyền sửng sốt, trong vô thức nắm chặt vạt áo “Anh sợ tôi bắt
anh chịu trách nhiệm cái gì? Nói rõ ra xem nào…”

Tả Húc nhìn lên ánh trăng
sáng ngời, thở dài một lúc lâu…

“Tuy rằng lúc ấy em say nhưng quyền cước
của em vẫn lợi hại lắm. Chẳng những lúc ấy em đánh đập tôi, còn bắt tôi phải
XXOO với em… Tôi lúc ấy…” Tả Húc chậm rãi
cúi đầu, một tay che mặt “Em biết mà, tôi đánh không lại em… chỉ
có thể trơ mắt nhìn em xé nạt cái quần lót tôi thích nhất… chuyện sau đó, em
biết đấy…”

(Đọc đến đoạn này ức chế quá >___

Tả Húc nói xong, Lương Ưu
Tuyền chăm chú nhìn hắn, vẻ mặt ngây dại, cứ như vậy đến hơn 10 phút.



“A a a a!”

Tiếng hét thê lương vang
tới tận chân trời. Tiếng rống phẫn nộ đầy oán hận này đáng sợ tới mức ông cụ
đứng ở gần đó suýt lăn 180 độ.

Thật lòng mà nói thì cô
có nhớ loáng thoáng chuyện đêm đó, nhưng Lương Ưu Tuyền không muốn đối mặt với
sự thật tàn khốc này, huống chi Tả Húc không có vẻ gì khác lạ, bởi thế cô tự
thôi miên chính mình rằng mấy cái hình ảnh ấy chẳng qua chỉ là mộng xuân thôi,
chỉ là mộng xuân thôi. Bởi vì thế phải vững lòng tin, hơn nữa Tả Húc cũng không
thích con gái nữa. Đến giờ phút này cô có cảm giác như vừa bước ra từ trong mơ,
mà còn rơi thẳng vào ác mộng nữa!

“Cô bé này, cháu còn trẻ đừng nghĩ quẩn,
có việc gì thì kể với ông này!” Cụ
ông cúi người khuyên bảo.

Lương Ưu Tuyền sụt sịt
mũi, nước mắt chảy ra ào ạt. Cô ngẩng đầu lên nhìn ông cụ xấp xỉ bằng tuổi ông
mình, đầu óc hỗn loạn, run run tay chỉ Tả Húc khốn kiếp “Tên khốn này… Hại
cuộc đời cháu… Hu hu…”

“…Ặc, sao em lại trắng đen lẫn lộn thế? Là
em say rượu rồi làm loạn chứ. Em hành hạ…” Tả
Húc vô liêm sỉ chống chế. Thật ra hắn đang bất ngờ. Tả Húc đã từng nghĩ đến
trăm ngàn kiểu phản ứng của Lương Ưu Tuyền khi cô biết được sự thật, nhưng chưa
từng nghĩ đến cô sẽ khóc.

Cụ ông cởi đôi giày tập
thể dục ra ném Tả Húc “Cái
tên tiểu tử này dám làm thế sao?! Không được! Báo cảnh sát thôi! Cháu gái cháu
đừng sợ, ông giúp cháu báo cảnh sát!”

Lương Ưu Tuyền ngửa mặt
lên trời khóc lớn “Ông
không cần báo, cháu là cảnh sát. Cháu có còng tay, cháu có súng, hu hu…”

Cụ ông nghe vậy, trong
lòng sợ hãi cô gái kia “nổ súng càn quét”, lui lại ba bước kêu “Thì ra là thế…
Thôi giờ ông còn phải đi luyện công nữa. Tiểu tử kia giúp ông lấy đôi giày! Vợ
chồng son thì đừng cãi nhau…”

“…” Tả
Húc ngẩng lên liếc một cái, lại đem đôi giày ném lên trên bờ.

Hắn vươn tay ra đỡ bả vai
Lương Ưu Tuyền. Khăn tay cũng ướt cả rồi, Tả Húc đành dùng cổ tay áo giúp Lương
Ưu Tuyền lau nước mắt. Tả Húc chưa từng nghĩ đến Lương Ưu Tuyền hung hãn như
vậy hóa ra nội tâm vô cùng yếu ớt.

Lúc này Tả Húc đã nhận ra
sai lầm của mình nghiêm trọng cỡ nào. Đúng, không bằng cầm thú.

“Lương Ưu Tuyền, tôi…”

Ào ào! Lương Ưu Tuyền lại
đẩy Tả Húc xuống sông, nhưng lệch hướng khiến hắn vấp vào bãi đá, mặt mày tái
mét.

Tả Húc lo lắng nhìn cô “Nếu em nguyện ý
chờ tôi vài năm, tôi…”

“Câm miệng! Tuy tôi đã thề sẽ cưới người
đàn ông đầu tiên trong đời nhưng tôi sẽ không bao giờ làm kẻ thứ ba. Huống chi
Đỗ Mai Mai đã đủ đáng thương rồi, tôi sẽ không cướp mất người đàn ông của chị
ấy!” Nói xong Lương Ưu Tuyền vô lực nằm xuống, không quan
tâm bên dưới toàn bùn đá. Cô dùng tay che mặt, chua xót rơi nước mắt.

Ngay lập tức cô lại duỗi
một ngón tay ra…

“Nhưng tôi không tha cho anh đâu, tôi sẽ
bắt anh phải trả giá!!”

Cô liếm đôi môi mang vị
mặn của nước mắt, nuôi chí trả thù.



Tả Húc đã nghe được tiếng
thở đều đều của Lương Ưu Tuyền. Hắn lặng lẽ ngồi cạnh cô, cởi giày, xắn ống
quần, sau đó cẩn thận nâng đầu Lương Ưu Tuyền lên đặt trên đùi mình.

Hắn giúp cô vuốt mấy sợi
tóc rối. Ánh mặt trời hồng hồng từ từ lan tỏa trên bầu trời cũng như tiếng xì
xào bàn tán của người đi bộ ngày càng nhiều. Nhưng Tả Húc không có tâm tình để
ý đến hình tượng của chính mình, hắn chỉ chăm chăm dùng tay che mắt Lương Ưu Tuyền,
giúp cô không bị chói mắt.

Lương Ưu Tuyền, anh xin
lỗi.

Em trả thù đi, anh sẽ
tuyệt đối không chống trả.

※※※

Đương nhiên, Tả Húc nhất
định không ngờ thủ đoạn trả thù của Lương Ưu Tuyền lại ‘kinh thiên động địa’
đến như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui