Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Sau khi làm xong chuyện
xấu, Tả Húc thản nhiên quay lại. Đối với vẻ mặt nghẹn ngào trân trối không thốt
lên lời của Lương Ưu Tuyền vẫn còn mặt dày ra vẻ tốt bụng “Điện thoại anh
có hai sim, có cần anh giúp không?”

“Anh!… Anh tưởng anh để kiểu đầu học sinh
đó thì tôi sẽ coi anh như trẻ con không hiểu chuyện à?!”

Lương Ưu Tuyền rống lên
một tiếng, đáng sợ đến mức các trợ lý phải dạt hết về ghế sau. Cảnh giới cao
nhất của nghề nghe lén chính là mặc kệ tình hình đặc sắc cỡ nào vẫn có thể giả
vờ như đang ngủ.

Tả Húc ra dấu im lặng,
không quên trao cô một ánh mắt với hàm ý “thật thất vọng”… “Chỉ là cái
điện thoại thôi mà. Anh sẽ mua cái khác cho em, được chưa? Ban nãy là vô tình
trượt tay thôi…”

Lương Ưu Tuyền tuy trừng
mắt lườm hắn, tay nắm thành quyền nhưng thật ra với hành vi vô lý của Tả Húc
lại có cảm giác cam chịu. Cô ngồi xuống, ra vẻ dịu dàng hỏi “Anh này, anh
nói xem nếu giết một nam diễn viên trong khu rừng hoang vu này, xẻ thịt hắn,
phanh thây hắn, rồi chôn đi thì liệu có bị phát hiện không?”

“…” Tả
Húc cười gượng hai tiếng “Nếu nam diễn viên đó không phải là
người nổi tiếng thì chắc là được.”

Lương Ưu Tuyền cười lạnh
không nói, chậm rãi vén ống tay áo lên, để lộ ra một cỗ sát khí của những cao
nhân ẩn sĩ… Tả Húc trong vô thức mở cửa sổ xe ra, nhưng nhảy ra khỏi cửa xe lúc
xe đang chạy là một hành động ngu xuẩn, bởi thế hắn kéo mũ xuống, ra vẻ bình
tĩnh nằm ngủ.

Đương nhiên, trong xe
ngoại trừ Lương Ưu Tuyền và lái xe ra, ai cũng đều giả vờ ngủ.

Đột nhiên Lương Ưu Tuyền
nhéo cổ Tả Húc, ngồi lên trên người hắn ra sức cấu véo. Tả Húc giương nanh múa
vuốt không ngừng ho khan. Lái xe thấy không ổn vội vàng thắng gấp, dừng ở chân
núi. Bởi vì quán tính cùng, Lương Ưu Tuyền ngã vào người Tả Húc, còn Tả Húc
cũng trở mình một vòng, thuận thế đè lên người cô, sử dụng hết mọi ưu thế về
thể trọng… để đè lên.

Lương Ưu Tuyền đập gáy
vào thành xe, nhưng người kêu lên lại không phải cô mà là Tả Húc. Không biết là
cố ý hay vô tình nhưng tay hắn đang bảo vệ đầu Lương Ưu Tuyền, năm ngón tay rắn
chắc chống lên nền đất.

Lương Ưu Tuyền vội vàng
ngẩng đầu, lôi tay Tả Húc ra xem xét, thấy trên tay có vài vết trầy xước nhỏ,
lửa giận ban nãy cũng nhỏ lại dần. Cô mất tự nhiên đẩy Tả Húc “Được rồi, nể
tình anh bị áp lực trước khi diễn, em không thèm trút giận vào anh nữa.”

Tả Húc cười tủm tỉm nháy
mắt mấy cái “Nhưng
anh có bị tý áp lực nào đâu. Anh vứt pin của em chỉ vì đang chán đến phát khóc
thôi.”

“…” Vẻ mặt
Lương Ưu Tuyền tối sầm, cô lôi từ trong túi xách ra một cục pin khác, đắc ý
hếch mặt lên “Chị
đây chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị đâu nhá.”

Tả Húc rất phối hợp cười
cười, vậy thì lại giật lấy ném tiếp thôi.

※※※

Chỗ quay phim là một dãy
núi cao vừa vừa, nhưng phong cảnh thì đẹp như tranh vẽ.

Lương Ưu Tuyền vốn tưởng
rằng phải tự mình dựng liều đốt lửa, không ngờ trong này có cả làng du lịch.
Nói tóm lại là cái giường xếp cô vác từ nhà đi dường như không có cơ hội được
sử dụng.

Phó đạo diễn cầm loa đi
quanh quanh kêu mọi người kí tên để đi lấy phòng. Tả Húc với tư cách nam chính
đương nhiên đãi ngộ không tồi, căn phòng tốt nhất có chứa đài ngắm cảnh hình
quạt cũng là dành cho hắn sử dụng.

Đám trợ lý của Tả Húc thì
xách túi lớn túi nhỏ quay về phòng chuẩn bị, còn nhóm diễn viên thì phải đứng ở
đại sảnh chờ chỉ thị cảu đạo diễn.

Sau khi tất cả đã xong
xuôi Lương Ưu Tuyền mới phát hiện ra chẳng ai để ý đến cô. Cô vội gọi Tả Húc,
nói “Anh
cũng quá đáng quá rồi, chẳng lẽ ép em ngủ ở hành lang à?”

“Em lên lầu cùng trợ lý trước đi. Cứ chọn
cái giường em thích. Dù anh có phải nằm hành lang thì cũng không thể để cảnh
sát phải làm thế được, đúng không?” Tả
Húc nói ngọt xớt.

“…” Lương
Ưu Tuyền nghe thấy hắn nói trong phòng hắn còn những người khác thì mới yên
lòng đi. Trước khi đến đây cô đã nghĩ kĩ rồi, nhất định phải giữ khoảng cách
với Tả Húc, chứ nếu để Đỗ Mai Mai cứ ba ngày lại chạy đến đồn khóc lóc thì cô
cũng chịu không nổi.

Nhưng khi bước vào phòng
thì một vấn đề mới lại tới. Trong căn phòng rộng rãi này các trợ lý của Tả Húc
– trước khi Lương Ưu Tuyền lên lầu – đã kịp thời chiếm chỗ rồi. Hai người ngủ
giường đôi, hai người ngủ ở ghế sô pha trong phòng khách, chỉ còn một cái phòng
ngủ không quá lớn cho Tả Húc. Lương Ưu Tuyền đương nhiên không có khả năng ngủ
cùng đàn ông lạ, càng không thể ngủ cùng giường Tả Húc, bởi thế cô đã không làm
thì thôi chứ làm rồi là phải làm cho xong, đành chuyển giường xếp ra cái ban
công ngắm cảnh ngoài trời. Trước khi ngủ được ngắm trăng cũng không tệ, cô tự
an ủi mình.

Sau khi cô sửa soạn xong
liền thư thái nằm trên giường, hai tay gối đầu hưởng thụ ánh mặt trời buổi
chiều, gió mùa hạ nhẹ nhàng thổi. Cảm giác thật tuyệt.

Nghĩ về chuyện ngày xưa,
suốt 23 năm qua cô xem như đã quen với lối sống này rồi. Các loại quy củ luôn
có mặt trong cuộc sống của cô, bình ổn, duy chỉ có mấy năm đó là cô thấy lúc
lên lúc xuống bất ngờ. Sinh mệnh đột nhiên xuất hiện một người ông nguyện ý
cùng ta chia sẻ vui sướng ưu sầu, nguyện lúc ta mệt mỏi đứng ra an ủi. Ah, qua
nhiên thần kì.

Mà cô, đối với những kế
hoạch trong tương lại thì giống như các cô gái khác, chính là kết hôn, sinh con
rồi sống đến cuối đời. Chỉ là cô đã ngây thơ cho rằng mối tình đầu chính là
người chồng tương lai của mình, khiến cô đối xử với bạn trai như thân phận một
người vợ. Cô biết rằng một người vợ thì phải chăm chỉ làm việc, không được càu
nhàu, không được vì buồn chán mà gọi điện đến quấy nhiễu đối phương học tập hay
làm việc, ngày lễ ngày tết cũng không cần làm gì lãng mạn. Tiêu tiền một cách
sáng suốt là tốt, và phải biết chời đợi.

Chính bởi vì suy nghĩ
“quá mức” này cùng với hình thức yêu nhau “tiết kiệm” khiến cô biến thành một
“hòn vọng phu”.

Lương Ưu Tuyền vô lực thở
dài. Người luôn lớn lên, bây giờ nghĩ lại mới thấy, lúc trước không thể với Lâm
Trí Bác cũng là do cô không hiểu tình yêu, hận đã không nghĩ kĩ sao lại năm
tháng chần chừ với tình cảm này. Thật ra quý trọng hiện tại mới là quyết định
sáng suốt nhất.

Cô cười ngốc nghếch với
bầu trời xanh thẳm, dùng tờ tạp chí che mặt, ánh nắng lúc này chính là thứ
tuyệt nhất cho một giấc ngủ.



Thời gian trôi nhanh

Khi cô thức dậy thì bầu
trời đã đầy sao. Cô nhắm mắt hít lấy hít để không khí trong lành, bỗng nhiên
nhận thấy có mùi…thịt nướng.

Lương Ưu Tuyền trợn mắt
nhìn lại, nhóm trợ lý bọn họ đang lặng lẽ ăn cánh gà nướng.

Tả Húc thì đang nằm trên
ghế, vừa uống một ngụm bia lại tọng vào miệng một miếng thịt dê nướng, tai đeo
tai nghe, giống như rất thoải mái.

Lương Ưu Tuyền ngồi bật
dậy, lập tức có một anh trợ lý quay sang Tả Húc “Tả tổng, Lương tiểu thư dậy
rồi.”

Tả Húc giơ một ngón tay,
kéo công tắc trên tai nghe khiến một giai điệu du dương vang vọng trong khu
rừng, lệnh “Cấm
gây tiếng động” lúc trước đã được giải trừ.

Theo sự phân phó của Tả
Húc, một trợ lý đem đến cho Lương Ưu Tuyền một lon bia lạnh, đương nhiên không
thể thiếu cánh gà mới nướng chín. Lương Ưu Tuyền gật đầu nói cảm ơn, nhanh nhẹn
bật nắp lon, ngửa cổ lên uống xong nửa lon.

Sau đó, các anh trợ lý
biết điều lấy cớ rút lui, cũng không quên mang đi chừng một trăm xiên thịt
nướng.



“Uống từ từ một chút, em vội lên núi đánh
hổ chắc?” Tả Húc nhíu mày.

Thoạt tiên Lương Ưu Tuyền
không để ý đến ngữ điệu, nghĩ một lúc mới nhận ra hắn đang xỏ xiên mình giống
“Võ Tòng đánh hổ”. Cô cười khúc khích, giơ lon bia lên hướng Tả Húc nói “Anh quả nhiên
rất giỏi nói gần nói xe để xỏ xiên người khác đấy.”

Tả Húc nhún nhún vai “Anh chỉ đang
phát huy tinh thần sử dụng thành ngữ Trung Quốc thôi mà. Cái này gọi là rèn
luyện văn hóa đấy, nhưng chắc em không hiểu được đâu.”

“Chúng ta có lĩnh vực trái ngược nhau. Em
là phát huy tinh thần võ thuật Trung Hoa.” Lương
Ưu Tuyền nhe răng cười.

“…” Tả Húc
cười đáp lại “Không
nhìn ra là anh cố tình nhường em sao?”

Lương Ưu Tuyền khịt khịt
mũi, tỏ vẻ khinh thường “Sao
không nói là anh nham hiểm đi? Anh toàn thừa dịp em không chuẩn bị để đánh lén
chứ lúc mặt đối mặt chưa chắc đã là đối thủ của em đâu nhá. Em thế nhưng mà
đang liên tục vô địch giải đấu võ đấy!”

“Ah, chỉ có mình em tham dự giải đó chắc
là thấy cô đơn lắm đúng không?” Tả Húc biết rõ sau khi
hắn nói xong nhất định sẽ bị Lương Ưu Tuyền ném cái gì đó, cho nên nhanh chóng
né ra, như thế cũng đỡ bị tấn công.

Lương Ưu Tuyền thấy hắn
tựa vào lan can liền cười xấu xa, liếc hắn cái nữa sau đó nằm xuống gối, nhìn
lên bầu trời đầy sao sáng, dải Ngân hà màu bạc giống như những hạt bụi đang bay
chầm chậm. Được chứng kiến cảnh đêm đẹp như vậy khiến tinh thần ai cũng thoải
mái.

“Đẹp thật! Trách không được mọi người cứ
xin nghỉ phép để lên núi.” Lương Ưu Tuyền chưa bao
giờ đi chơi riêng với bạn bè, trừ những lúc nhà trường tổ chức.

Tả Húc nhấp một ngụm bia,
thờ ơ nói “Anh
biết em sẽ thích mà. Thế nhưng có người hôm qua nói không muốn đi cơ đấy.”

“Hả?… Anh thôi đi, cứ như anh cố tình sắp
xếp ý. Anh là lợi dụng em để dễ dàng đi xa quay phim, còn em là lợi dụng việc
giám sát anh để đi ngắm cảnh.” Lương Ưu Tuyền vừa nói
vừa đứng lên, đi đến bền khung thịt nướng lấy một miếng mực ra nướng.

Đúng lúc cô nướng chín
miếng mực, còn chưa kịp cho lên miệng thì Tả Húc đã tiến đến cạnh, há miệng một
cái đoạt lấy phần ngon nhất của mực.

“…” Lương
Ưu Tuyền giơ que xiên mực ra “Lấy hết đi. Em không thèm ăn nữa
mới cho anh đấy.”

“Ừ, lại đây.” Tả Húc đã quay lại ghế, lười biếng ngoắc tay.

Lương Ưu Tuyền thấy hắn
được đằng chân lên đằng đầu cũng không muốn mắng, liền đến gần đưa cho hắn. Tả
Húc cũng không có cầm xiên, trực tiếp lấy miếng mực thứ hai, sau đó ném cho
Lương Ưu Tuyền một nụ cười rất mờ ám.

“…” Lương
Ưu Tuyền vì nụ cười đó mà hoảng sợ, nhưng cô khôi phục rất nhanh, nghiêm túc
nói “Anh
đứng đắn một chút thì bị bắt đi lính chắc? Hiện giờ chúng ta đang là cảnh sát
với nghi phạm đấy.”

Tả Húc vừa nhấm nháp mực
vừa nói “Chẳng
có nghi phạm nào sẽ mang cảnh sát đi du sơn ngoạn thủy*, càng không có cảnh sát
nào lại ghen tuông khi thấy nghi phạm ở bên người con gái khác.”

(*ngắm cảnh)

“?!”… Lương Ưu Tuyền giật
mình, cô có ghen tị sao? Làm gì có chứ, chỉ là không thích một chút thôi mà.

Tả Húc ngồi xếp bằng,
dành ra một chỗ cho Lương Ưu Tuyền. Lương Ưu Tuyền vốn không thèm để ý đến,
nhưng khi cô xoay người định bỏ đi thì lại bị Tả Húc kéo xuống nằm cạnh.

Lương Ưu Tuyền rất sợ hắn
sẽ nói gì, nhưng khi quay sang lại thấy Tả Húc đang nhai nhồm nhoàm đến phồng
cả miệng, cô không nhịn được mỉm cười, bởi vì Tả Húc có mặt trái xoan tiêu
chuẩn, bây giờ mặt phồng ra trông giống hệt một con chuột.

“Cười cái gì mà cười, nghiêm túc chút xem
nào.” Tả Húc vẫn đang nuốt.

Nghe xong những lời này
Lương Ưu Tuyền dứt khoát cười to, chọc chọc hai má hắn nói “Anh nói xem,
ai mà tin được đây chính là Vương bài nghệ thuật lạnh lùng phong độ chứ, ha
ha…”

“…” Tả
Húc hất hai cái ma trảo đó ra, cầm lon bia của cô lên, nhét miếng mực cuối cùng
vào miệng của cô, Lương Ưu Tuyền vừa giãy dụa vừa cười to, thế là hiện tại đang
có hai con chuột vừa ăn vừa cười nhạo lẫn nhau, cũng rất ăn ý cùng nhau chạm
lon.

“Thua phải ăn cánh gà nướng.” Tả Húc bắt đầu bắt đầu ‘trò chơi’.

“?!”… Lương Ưu Tuyền không
muốn thua, đành ngửa cổ lên uống ừng ực.

Nhưng cuối cùng vẫn là Tả
Húc giảo hoạt uống xong trước.

Lương Ưu Tuyền đần độn, u
mê đành chịu thua.

Cứ như vậy hai người vừa
cá cược vừa uống, chỉ một lát lại bật một lon mới.

Lương Ưu Tuyền say rồi,
ngồi đối diện Tả Húc rung đùi đắc ý, hát vang bài “Tôi là một người lính*”…
Bỗng nhiên Tả Húc cảm thấy giọng hát của cô bé này có sức ‘nôn mửa’ rất kì
diệu.

(* Một bài hát của quân đội. Bạn nào muốn
nghe thì vào đây)

“Em hát hay chứ?”

“Là một người không phải trong ngành mà
nhận xét thì, anh tin tưởng không ai có thể hát một cách… mãnh liệt hơn em.”

“Hả? Không hiểu, là tốt hay không tốt?”

“Đương nhiên là tốt, em chỉ cần hát ba câu
thì các chiến sĩ nhất định sẽ chiến đấu rất anh dũng cho xem.” Tả Húc “thành thật” nói.

“…” Lương
Ưu Tuyền trợn trừng đôi mắt đã ngà ngà say lên. Sao nghe giống đang xỏ xiên
nhau vậy?

Tả Húc vỗ vỗ mặt cô “Ông trời có công bằng
đấy, cho em bao nhiêu thì sẽ lấy đi bấy nhiêu, đừng để ý mà làm gì.”

“…” Lương
Ưu Tuyền nheo mắt, ngay sau đó tung cho hắn một chưởng “hắc hổ khoét tim”.

Tả Húc bị cô áp đảo trên
ghế, vừa đỡ vừa cười. Đến khi Lương Ưu Tuyền đã mệt hắn mới dùng một chút lực,
thoáng một cái đã ép cô vào lồng ngực mình. Lương Ưu Tuyền chưa có phản ứng gì,
má đã ép sát vào người hắn, ngây thơ chớp mắt.

Tả Húc vuốt mấy sợi tóc
của cô, vừa có vẻ nghiêm túc vừa có vẻ mơ màng nói “Tiểu Tuyền,
làm tình nhân* của anh đi.”

(* nghe sang tiếng Việt thì rất bỗ bã
nhưng Quần Lót nghĩ trong tiếng TQ nó không thế đâu. Tình nhân chính là người
yêu, tình nhân, người tình,… ở Việt Nam. Khổ nỗi các nghĩa đó đều có hàm ý khác
nhau. Không tìn được từ nào khác để diễn tả đủ cả, đã thế dùng bản gốc. Mọi
người đừng hiểu nhầm Tả Húc nha.)

“Tình nhân” trong từ điển
có hai loại giải thích. Một là bạn bè với tình cảm rất sâu đậm; một loại khác
là người yêu. Nhưng ở thế giới hiện đại này nó còn có nghĩa thứ ba, chính là
“người yêu không thể công khai với thế giới”.



Lương Ưu Tuyền nghĩ mình
nhất định uống đến đầu óc có vấn đề rồi nên mới có thể nói ra: cho em thời
gian.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bắt đầu ~ bắt đầu rồi! Ai cá Lương Ưu Tuyền sẽ đồng ý
giơ tay trái, ai cá cô sẽ đá bay Tả Húc giơ tay phải. Người thắng sẽ được tặng
một vé đi xem hòa nhạc!

PS giờ làm thêm đã hết,
từ hôm nay sẽ bình thường trở lại. Mặt khác, cảm ơn A Tử đã vất vả, ôm cái nào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui