Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Lương Ưu Tuyền nhìn ông
nội, bà nội với ba mẹ vẻ mặt sung sướng, lại nhìn đến Tả Húc tội nghiệp. Hiếm
khi thấy mọi người trong nhà đều thoải mái như thế này, xem ra… đành để anh
chịu oan chút vậy, Tả Húc.

“Tôi nấu anh bát mỳ nhé?”

“Nếu cô thực sự có thành ý thì mở còng tay
cho tôi đi đã.” Tả Húc cũng không biết sao mình lại xui xẻo như thế
này. Bị cả nhà bọn họ tra khảo còn chưa tính đến mà Lương Ưu Tuyền đã đem còng
tay ra còng tay hắn lại rồi đưa đến ban công. Còn đưa cho hắn một bộ chăn đệm
nữa, thế là thế nào? Bắt hắn đêm nay ngủ ngoài ban công sao?

Lương Ưu Tuyền không
nhanh không chậm đi lên trước: “Chúng ta làm giao dịch đi. Anh giả dạng bạn
trai tôi, lúc ở nhà của tôi thì diễn trò. Như thế giúp tôi đỡ bị bọn họ ép đi
coi mắt.”

“Thế thôi hả?”

“Ừ.”

“Giao dịch thì phải đôi bên có lợi chứ.
Tôi ngoài việc phải chịu đựng nỗi khổ thay người khác thì không được gì sao?”

“Tôi là ân nhân cứu mạng của anh, “ăn cây
nào rào cây ấy” câu này lẽ nào anh chưa từng nghe qua? Đương nhiên anh cũng có
thể lựa chọn vong ân bội nghĩa nếu anh tự thấy mình không bằng con chó con mèo.
Tùy anh cả.”

“Cô nói đó là công việc cô mà. Tôi có yêu
cầu cô bảo vệ chắc?” Tả Húc sớm đã biết rõ, trên đời này tuyệt đối không có
chuyện giúp không công.

“Đúng là công việc của tôi, nhưng mà thêm
một chút xíu lợi ích thì có sao đâu?!” Lương
Ưu Tuyền nhặt lấy thanh côn trên ban công.

“…” Tả
Húc suy sụp, nghiêm túc nói: “Tôi không thể có bạn gái được.”

“Tư liệu viết anh không có bạn gái.”

“Đấy là vì bản thân tôi có vấn đề.”

Lương Ưu Tuyền giật mình,
nhìn nhìn đánh giá Tả Húc, khẽ mở miệng…“Chẳng lẽ anh thật sự là đồng tính?”

Tả Húc mệt mỏi thở dài,
nhất quyết đồng ý: “Đúng
thế. Cho nên không thể đáp ứng yêu cầu vô lý của cô được. Bạn trai tôi mà biết
thì sẽ ghen tuông mệt mỏi lắm.”

Lương Ưu Tuyền mắt sáng
ngời: “Anh
giữ bí mật giỏi ghê… Tôi chưa từng thấy qua gay bao giờ đâu nhé. Nói đi, các
anh thấy thế nào? À mà, bạn trai anh có đẹp trai không?”

“Ngạc nhiên cái gì? Lẽ nào cô thích gay?”

“Nghe nói gay các anh không thích người
khác phái, xem ra đó là lý do anh ghét tôi đúng không?”

“Không. Giới tính của cô vốn dĩ với tôi
không phải vấn đề.” Tả Húc nói câu này đồng thời lấy đệm ra che không cho
Lương Ưu Tuyền đánh mình.

Lương Ưu Tuyền cho rằng
Tả Húc không có nói dối. Hắn quả thật lúc nào cũng xa lánh phụ nữ, hơn nữa có
thể ăn nói với con gái một cách ác độc như vậy, nhất định là hắn không hề thích
phụ nữ.

Cô vỗ tay một cái, rồi
tháo còng tay cho Tả Húc: “Thật
tốt quá, tôi còn lo anh có ý đồ xấu. Nhưng như thế cũng tốt, anh cứ tiếp tục
trước mặt gia đình tôi giả người yêu, tôi cũng sẽ giữ bí mật cho anh. Anh chỉ
cần xuất hiện trước gia đình tôi một hai lần, còn khi ở bên ngoài thì tôi sẽ là
vệ sĩ cho anh. Giao hẹn thế nhé?” Nói
xong, cô cưỡng ép Tả Húc cùng ngoặc tay thề.

“Vệ sĩ?”

“Ừ. Tôi mới nhận được mệnh lệnh, anh có
thể quay lại công ty làm việc rồi. Còn tôi chính là vệ sĩ được anh thuê về. Anh
không những không cần trả tiền còn có vệ sĩ đi theo 24/24. Đương nhiên, anh
cũng biết rõ tôi cũng sẽ thuận tiện theo dõi anh, phóng dây dài câu cá lớn. Hờ
hờ, vui vẻ chứ?” Lương Ưu Tuyền đã sớm không muốn giấu diếm nữa, bởi
đằng nào Tả Húc cũng sẽ đoán được hết.

“Vui, vui đến mức không cười nổi.” Tả Húc gối đầu lên cánh tay:“Tôi nói trước,
nếu nhà các người vô tình gặp tôi ở bên ngoài, kêu tôi là con rể thì tôi khẳng
định không nhận, dù cô có đánh chết tôi cũng không dám nhận.”

“Yên tâm đi, trừ khi anh
đến trước thuế cục buôn lậu thuốc phiện bị bắt, bị đưa đến gặp Thẩm phán rồi bị
ném xuống nhà ngục thì mới có thể gặp được người họ Lương chúng tôi.”

“…”

“Cô vẫn còn ở đây làm gì nữa? Đi nấu mì đi
chứ.” Tả Húc liếc cô một cái.

“…” Lương
Ưu Tuyền nghĩ đến mình là đang giả làm bạn gái người ta nên tam cam tâm tình
nguyện nghe lời. Thôi thì khi ở nhà cứ chiều lòng hắn chút vậy.

“Tiểu Tuyền, em chưa ngủ à?” Lương Ưu Hoa nghe thấy ở bếp có tiếng động bèn đi đến.

“Dạ. Bạn trai em muốn ăn đêm.”

Lương Ưu Hoa nhìn vẻ mặt
em gái hạnh phúc tươi cười, trong lòng vô cùng vui vẻ: “Anh cũng đang
đói bụng. Cho anh một suất đi.”

“Dạ.” Lương
Ưu Tuyền ngoài nhìn anh cười. Cho đến khi thấy anh đã đi rồi mới thu biểu tình
ban nãy lại, diễn kịch quả nhiên rất mệt.

Lúc ăn mì, Lương Ưu Hoa
đáng lẽ ra không nên cùng Tả Húc uống rượu để chúc mừng việc em gái cuối cùng
cũng có người dám yêu.

Bởi vì quá vui vẻ nên
Lương Ưu Hoa vốn mệnh danh ngàn chén không say uống rất nhiều. Lương Ưu Tuyền
phải rất vất vả mới đưa được anh trai mình về phòng ngủ, sau đó lại tìm cho Tả
Húc bộ đồ dùng cá nhân, cuối cùng đến gần ba giờ sáng mới được đi ngủ.

Tả Húc tắm xong, lắc lắc
cái đầu ướt sũng, lúc đẩy cửa ra thì phát hiện Lương Ưu Tuyền đã ngủ say, ở
dưới giường cô đã trải sẵn một bộ chăn nệm. Không tệ, tuy vẫn là ngủ dưới đất
nhưng ít nhất cũng không phải ngoài ban công.

Thấy mình còn chưa buồn
ngủ, Tả Húc bèn ngồi xuống trước máy tính, mở mạng ra xem tin tức giải trí.

Trong lúc vô ý mở nhầm
folder, Tả Húc phát hiện ra bức ảnh Lương Ưu Tuyền đang mặc cảnh sát, còn có
mấy tấm khác là lúc Lương Ưu Tuyền chụp chung với bạn trai cũ Lâm Trí Bác. So
sánh cô lúc 19 tuổi với bây giờ đúng là khác biệt rất lớn. Khi đó cô vui tươi
yêu đời, ánh mắt sáng lấp lánh, đúng như những cô gái lần đầu biết yêu. Còn bây
giờ cô luôn khoác lên bên ngoài ánh mắt lạnh lùng, bất cần. Tả Húc có thể hiểu
lý do vì sao Lương gia nóng lòng muốn tìm đối tượng cho cô ta như thế, quả thật
nếu cứ tiếp tục tình trạng này, Lương Ưu Tuyền rất dễ ở giá đến già.

Tả Húc nhìn qua một lượt
phòng Lương Ưu Tuyền, chẳng có chút vật dụng nào cho ra dáng con gái cả. Trên
tường thì dán áp phích súng ống, trên giá áo thì chỉ treo bộ cảnh phúc, trên
giá sách toàn là giấy khen, đai lưng nhu đạo. Đến cả rèm cửa cũng là màu trung
tính.

Hắn quay lại ngồi trước
máy tính, vốn định đăng nhập mail. Nhưng đầu ngón tay ngập ngừng một chút, rồi
rất nhanh liền đăng nhập tài khoản khác.

Thật xin lỗi vì những sự
việc có liên quan đến vụ buôn lậu súng ống đó.

※※

Giữa trưa ngày hôm sau

Lương Ưu Tuyền sắp xếp
một ít quần áo, cùng Tả Húc đi đến nơi ở hiện tại của hắn: tầng cao nhất của
chung cư tập đoàn giải trí Tinh Hỏa.

Điều đầu tiên Lương Ưu
Tuyền làm là kiểm tra hết các ngóc ngách trong phòng xem có máy nghe trộm trong
nhà Tả Húc hay không, nhưng kết quả vẫn là làm người ta vừa lòng. Tạm thời
không phát hiện thứ gì khả nghi. Từ hôm nay trở đi, bất luận kẻ nào không được
Lương Ưu Tuyền cho phép đều không được phép một mình bước vào nhà Tả Húc, kể cả
nhân viên vệ sinh cũng không được. Bởi thế công việc quét dọn đều do Lương Ưu
Tuyền phụ trách.

Một lúc sau

Tả Húc mặc quần áo đi làm
từ trong phòng ngủ đi ra. Cách ăn mặc của hắn vốn đơn giản, chỉ thuộc một số
style nhất định, chú trọng thoải mái hơn là hình thức.

Mà Lương Ưu Tuyền do sắm
vai vệ sĩ nên chỉ mặc độc một bộ quần áo đen, mặt mộc không trang điểm, tóc
đuôi gà. Tả Húc nhìn cô ăn mặc nam không ra nam nữ chẳng ra nữ nên rất vừa
lòng.

Tả Húc nghe hai cú điện
thoại, hôm nay lịch trình đã được sắp xếp từ trước. Đầu tiên là đến phim trường
của một bộ phim nào đó, bởi vì đạo diên mới đây đã rất bực mình; buổi tối tám
giờ cùng giám đốc Vương đàm phán về việc đầu tư vào một bộ phim nhựa, thuận
tiện xem nữ diễn viên chính giám đốc Vương đề cử.

Lương Ưu Tuyền phụ trách
lái xe. Cô ngồi trên xe Lincoln điều khiển tay lái, trong lòng không khỏi hưng
phấn, bởi từ trước đến nay, ngoại trừ lúc đi thi bằng lái, cô chưa lần nào được
đụng đến xe.

Tả Húc ngồi ở phía sau
xem văn kiện. Dù sao Lương Ưu Tuyền cũng đã nắm trong tay cái mệnh của hắn rồi,
chết thì cùng chết.

Vụt!… Trán Tả Húc cùng
ghế trước thân mật tiếp xúc.

“Haha, thực xin lỗi, chân ga giẫm hơi mạnh
chút xíu…” Lương Ưu Tuyền cười gượng hai tiếng.

“…” Tả
Húc trầm mặc không nói. Vì rất nhiều lý do, càng lúc hắn càng cảm thấy cô gái
này thật ngốc nghếch.

Không tiếng động chính là
thức áp lực vô hình đáng sợ nhất. Lương Ưu Tuyền không dám nói nhiều, xoa xoa
lòng bàn tay, cẩn thận khởi động xe, lấy vận tốc 20 km/h làm tối đa… chậm rãi
chuyển động…

“Đến bà lão đi bộ cũng đi nhanh hơn cô.”

“…” Lương
Ưu Tuyền liếc mắt về phía bà cụ đang đi trên vỉa hè. Bà cụ này thấy cô nhìn
mình còn vẫy vẫy tay chào tạm biệt.

Những chiếc xe khác đi
vụt qua xe bọn họ, những chiếc xe bị xe bọn họ chắn đường thì bấm còi inh ỏi.
Chỉ riêng Tả Húc vẫn say sưa đọc công văn, thái độ bình thản.

Lương Ưu Tuyền càng bị
giục càng cáu tiết. Cô hạ cửa sổ, rống lên giận dữ: “Đừng có bóp
còi nữa! Bíp bíp cái gì?! Càng bíp bíp càng chậm!!!”

Lúc đi lấy bằng lái chỉ
phải lái vượt qua mấy cái chướng ngại vật lẻ tẻ thôi, hơn nữa cũng chỉ tầm mười
mét thôi. Còn đây là lái xe lincoln, hơn nữa còn là một quãng đường dài, cũng
cần phải có thời gian để thích nghi chứ.

Tả Húc cười cười, dùng
bút màu viết lên một tờ giầy rồi dán lên cửa kính phía sau xe: Lái xe bị bệnh
dại kinh niên, xin mọi người bảo vệ tính mạng của mình.

“Không vội không vội. Tôi đến trường quay
trước 8h là được.”

“…” Hiện
tài mới một giờ chiều, lộ trình không đến 30 km, quá là khinh nhau rồi.

Lương Ưu Tuyền không phục
nheo nheo mắt, cầm chắc tay lái. Vì thế, chỉ thấy đường cái có một cái xe
Lincoln màu đen, dưới ánh nắng mặt trời chạy thục mạng, còn vượt đèn đỏ.

Nửa giờ sau, cuối cùng
của cuối cùng cũng đến trước trường quay. Là một ngôi trường cấp 3.

Tả Húc xuống xe, chỉ bãi
đỗ cách đó không xa: “Bên
kia có một bãi đỗ xe khá lớn. Tôi có thể tin tưởng là cô biết đỗ xe không?”

“…” Lương
Ưu Tuyền quay đầu nhìn lại. Cuối tuần là ngày nghỉ, bãi đỗ xe đúng là chẳng có
cái gì chắn đường. Chẳng qua xe Lincoln hơi to, cô thật hy vọng mình có thể đỗ
mà không va chạm cái gì.

Thừa dịp Tả Húc đã quay
người đi vào không để ý, cô một mình đi tập đỗ xe. Loay hoay một lúc, bỗng
nhiên có một ông cụ đến gõ gõ cửa kính.

“Cô bé, dùng xe Lincoln để tập lái, đúng
là xa xỉ quá!”

“Cháu có bằng lái rồi mà.”

“Kĩ thuật tệ như vậy mà đã mua xe rồi sao?
Haha.”

“…”

Lương Ưu Tuyền không còn
mặt mũi nào ở lại bãi đỗ nữa. Cô vội đỗ xe rồi đi vào trường học tìm Tả Húc.

Lương Ưu Tuyền theo ánh
đèn từ camera tìm đến một phòng học ở tầng một. Ông đạo diễn có vẻ như đang cãi
nhau với một nam diễn viên trẻ, đạo diễn ‘chỉ cây dâu mắng cây hòe’ nói diễn
viên kia ngoại trừ ngoại hình ra thì diễn xuất dở tệ, làm lãng phí cả bộ phim.
Mà Tả Húc ở bên cạnh chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

Lương Ưu Tuyền không hiểu
về giới nghệ thuật. Tuy nhiên nam diễn viên kia thì cô có từng gặp trên TV, gần
đây rất nổi tiếng.

Mãi sau Tả Húc mới kéo cà
vạt ra. Hắn cởi âu phục, mặc áo sơ mi bước ra, lại chỉ diễn viên kia mà nói: “Tôi diễn qua
một lần. Cậu xem đi rồi nhớ cho kĩ.”

Tả Húc khẽ ngậm một điếu
thuốc, nhếch miệng cười, nhẹ nhàng đi ra giữa sân khấu. Thực ra để có thể biểu
đạt được sự thờ ơ lạnh nhạt nhưng vẫn đáng sợ, uy nghiêm không hề dễ dàng. Nhất
là ánh mắt của diễn viên, phải vừa có thể khiêu khích nữ giới, nhưng lại vừa
đứng đắn, nghiêm trang.

Đạo diễn cuối cùng nhảy
cẫng lên vì phấn khởi: “Chính
là thế này. Tôi muốn có cảm giác này! Quá xuất sắc!”

Lương Ưu Tuyền âm thầm
tán thưởng. Thật ra anh chàng diễn viên kia diễn xuất không hệ kém, nhưng Tả
Húc kia lại diễn tả được vẻ du côn của nhân vật, không những thế còn có mị lực
khiến người khác không thể dời mắt. Xem ra hắn đúng là người được thiên phú khả
năng diễn xuất.

Tả Húc mặc lại áo vest,
nhìn diễn viên kia nói: “Tôi
đây còn cầu toàn hơn cả đạo diễn kia, cho mỗi người ba cơ hội nữa.”

Lời nói này khiễn toàn bộ
diễn viên đều bị shock nặng. Hàm ý quá rõ ràng, nếu diễn không tốt sẽ đổi diễn
viên.

“Tổng giám đốc, xin hỏi làm sao mới có thể
diễn được như ngài ban nãy?” Nam
diễn viên chính đuổi theo Tả Húc, khiêm tốn thỉnh giáo.

“Phải suy nghĩ như nhân vật, hoàn toàn
không coi ai ra gì. Phải coi mình như người đẹp trai nhất thế giới, trên đời
này tuyệt đối không có người thứ hai. Nếu cậu ngay cả việc tưởng tượng đó cũng
không làm được, tốt nhất đừng làm nghề này nữa.” Tả Húc nói rồi quay qua nhận khóa xe từ tay Lương Ưu
Tuyền. Hai người một trước một sau rời khỏi trường quay.

Lương Ưu Tuyền tuy rất
tội nghiệp với diễn viên kia, nhưng Tả Húc nói thế cũng không có sai… Cô không
thể không thừa nhận, chỉ cần Tả Húc ở địa bàn của mình, hắn tuyệt đối là vua.



Khi Tả Húc nhìn đến cái
xe Lincoln của mình, cả người tiêu tán. Hắn thật không biết Lương Ưu Tuyền sử
dụng kĩ thuật lái xe của phương nào để đỗ xe đây.

Lương Ưu Tuyền tự giác
không đợi hắn mở miệng, vội nhận tội: “Tôi cam đoan trong ba ngày là sẽ có
thể điều khiển xe. Tôi xin thề!”

Tả Húc thở pháo nhẹ nhõm,
cho cô ngồi ở tay lái phụ, nhoáy cái đã đưa xe ra khỏi bãi đỗ. Lương Ưu Tuyền
ngồi bên cạnh len lén học trộm…

“Tiểu thư, cô đỗ xe kiểu gì vậy hả? Phanh
không ăn?…” Tả Húc xấu hổ, hắn xuống xe nhìn mặt đất. Một vệt
phanh xe dài dưới lốp xe (khi đỗ xe, phanh xe quá gấp sẽ khiến lốp bám đường,
nhưng do xe vẫn tiếp tục đi lên nên tạo ra vệt dài màu trắng trên đường, đôi
khi có khói… đó là do ma sát. Nếu không cẩn thận có thể làm lật xe, phát nổ,…) (QLCC:
cái này tớ thật sự không hiểu, chỉ dựa theo kinh nghiệm thực tế và chém bừa).

“…” Lương
Ưu Tuyền gãi gãi tai, tại bãi đỗ lúc ấy, hình như là…

“Đúng là đồ phụ nữ thô bạo. Á…”

Lương Ưu Tuyền một bên
xin lỗi một bên giơ nắm đấm ra đấm Tả Húc. Sĩ khả sát bất khả nhục (thà chết
chứ nhất quyết không chịu nhục), không thể nhục.

“Lúc đến nhà hàng, nhìn ánh mắt tôi mà
biểu hiện, nghe chưa?”

Lương Ưu Tuyền gật gật
đầu, lại mê muội ngẩng đầu: “Nhưng tôi làm sao biết ý tứ mắt anh chứ. Thử
ví dụ cái đi.”

“Cô cứ nhìn là sẽ biết ngay ấy mà. Cứ thể
hiện sự chuyên nghiệp của mình ra.” Tả
Húc lén lén cười ngầm.

“…” Lương
Ưu Tuyền nheo nheo mắt. Sao thấy có điểm mờ ám ở đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui