Tần Nùng đã đứng ngoài cửa thang máy tầng 23 khách sạn một hồi lâu.
Cô hơi căng thẳng, cho dù trên người có mặc một chiếc áo lông vũ nhưng tay chân vẫn hơi run rẩy.
Đợi lát nữa cô muốn làm đại sự, là đại sự khác người nhất cô từng làm ra trong suốt 21 năm cuộc đời ngoan ngoãn, cô có căng thẳng cũng rất bình thường.
Cô nhích đôi chân hơi cứng đờ đi tới trước mặt tường pha lê.
Mặt tường pha lê trơn bóng chiếu rõ thân thể mảnh khảnh xinh xắn của cô.
Tần Nùng học biểu diễn, người học chuyên ngành này đều gầy, chỉ vì không thể lộ ra gương mặt mập ú trước ống kính.
Thế nhưng bản thân Tần Nùng vốn có tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ, mặt nhỏ, trời sinh để làm nghề diễn viên.
Tần Nùng đứng yên trước mặt tường pha lê, yên lặng ngơ ngác.
Cô còn đang cảm thấy mê man vì chuyện mình sắp làm.
Cô có nên làm như vậy không? Làm vậy có đáng giá không? Liệu sau này cô có cảm thấy hối hận không?
Nhưng không chờ Tần Nùng nghĩ nhiều, cửa thang máy bỗng mở, có vài người bước ra từ bên trong, là mấy nhân viên phục vụ cùng với một người phụ nữ trang phục thời thượng.
Bọn nọ đỡ một người đàn ông mặc tây trang giày da nghiêng ngã mà tiến về phía trước.
Người đàn ông bị đám người vây vào giữa, không thấy rõ gương mặt, nhưng từ bước đi xiêu vẹo của anh có thể thấy được anh đã uống say.
Trái tim Tần Nùng run rẩy, người cô chờ đã tới.
Trước đó anh Kỳ - bạn trai của bạn thân – đã gửi tin nhắn cho cô, nói đêm nay Liêu tổng sẽ xã giao ở bên này, phòng cũng đã đặt xong, sau khi xã giao sẽ trực tiếp lên phòng nghỉ ngơi.
Số phòng là 2369.
Trong lòng Tần Nùng liên tục lẩm bẩm con số này, trái tim nảy lên kịch liệt, thân thể cũng run rẩy càng mạnh hơn.
Nhưng cô vẫn cắn chặt răng lặng lẽ đuổi theo đám người.
Có lẽ lực chú ý của đám người đều dồn hết lên trên người đàn ông nên không ai nhận ra phía sau xuất hiện thêm một người, cứ vậy, Tần Nùng thuận lợi theo vào phòng 2369.
Vừa vào cửa đã có nhân viên phục vụ mở đèn.
Nhưng đột nhiên Liêu tổng đã uống say lại làm khó dễ, buộc người ta phải tắt đèn đi vì quá chói mắt.
Phục vụ kia lại luống cuống tắt đèn lớn, chỉ còn lại một chiếc đèn tường màu ấm.
Sau khi đưa Liêu tổng vào phòng ngủ chính, mấy nhân viên phục vụ nối đuôi nhau rời đi.
Khi đi lướt qua Tần Nùng, vẻ mặt mấy người kia đều có chút nghi ngờ, hệt như không rõ vì sao lại có thêm một người phụ nữ ở đây.
Nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều mà vội vàng rời đi.
Nhân viên phục vụ rời đi cuối cùng còn rất lễ phép mà đóng cửa phòng lại.
Tiếng khóa cửa vang lên, Tần Nùng bị khóa lại trong không gian xa lạ.
Lúc này, người phụ nữ mặc trang phục thời thượng bước ra khỏi phòng ngủ.
Váy cô ta hơi hỗn loạn, lộ vai ngọc, cực kỳ có mùi vị phong trần.
Cô ta vừa nhìn thấy Tần Nùng đã tức giận hỏi: “Cô là ai? Ai kêu cô vào đây? Thất ca đã nói tôi hầu hạ ông chủ này đêm nay, sao còn gọi cô tới nữa?”
Tần Nùng cũng ngốc, có chút không rõ tình huống hiện tại, lẩm bẩm nói: “Lúc chiều anh Kỳ đã gửi tin nhắn cho tôi, kêu tôi tới đây chờ.”
Trên mặt người phụ nữ kia hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, đang định nói gì, bỗng cô ta nghe được trong phòng ngủ truyền tới tiếng đồ vật bị ném xuống đất, theo đó còn có tiếng gầm nhẹ của người đàn ông: “Cút!”.