Hiển nhiên Lâm Tiếu cũng bị cái đầu hói của Liêu tổng dọa, cũng bị sự đẹp trai của Lý Thần Niên ở bên làm mù mắt.
Cô ấy xoay người nói nhỏ với Tần Nùng: “Hay là cậu thử bắt lấy Lý tổng ở bên cạnh Liêu tổng xem?”
Tần Nùng rít gào trong lòng, đó là anh rể của mình! Mình bị điên, không muốn sống nữ mới bắt lấy anh ấy!
Cô ngoài cười nhưng trong không cười, nhỏ giọng nói: “Người kia vừa nhìn đã biết là người lạnh lùng, mình không muốn bị chết cóng đâu.”
“Vậy chẳng lẽ cậu muốn du lịch trong địa trung hải (ý chỉ người đầu hói)?”
“Xin thứ cho kẻ bất tài!”
Bên này Tần Nùng đang tỏ vẻ ghét bỏ với quả đầu hói của Liêu tổng, nhưng Liêu tổng thì lại cảm thấy hứng thú với vẻ đẹp gợi cảm của Tần Nùng, sau đó nói với Kỳ Chí:
“Đây là Tiểu Tần mà cậu thường nhắc tới ư? Quả là người đẹp.
Tiểu Tần, có biết uống rượu không? Lại đây lại đây, chúng ta cùng uống một ly.”
Nhiều đôi mắt đang nhìn như vậy, Tần Nùng cũng không tiện cự tuyệt, càng không tiện trở mặt.
Nhưng Lý Thần Niên đang ngồi bên cạnh Liêu tổng, cô cũng không dám đi qua!
Vào lúc cô đang do dự không biết nên làm thế nào cho phải, lại nghe được một giọng nam truyền tới: “Cô Tần tới ngồi xuống bên cạnh tôi đi.”
Là Lý Thần Niên.
Sau khi nói xong lời này anh lại buông ly rượu xuống, lạnh lùng nhìn Tần Nùng.
Tần Nùng bị nhìn tới lông tơ dựng đứng, cả người nổi da gà, rõ ràng đây là ánh nhìn tử vong của đại ma vương!
Hu hu hu, anh rể, anh rể lại làm cô sợ!
Giọng nói của Lý Thần Niên không chỉ khiến Tần Nùng bị dọa, còn dọa mấy lão tổng khác ở đây.
Bọn họ đều nhìn về phía Lý Thần Niên với vẻ mặt hiếm lạ, buồn cười nói: “Thật hiếm thấy, hiếm thấy, trước nay khi mọi người tụ hội, Lý tổng vẫn luôn độc lai độc vãng.
Hôm nay anh bị sao vậy? Cuối cùng cũng muốn phá giới?”
Liêu tổng cười ha hả nói: “Xem ra Tiểu Tần thật sự rất quyến rũ, ngay cả Lý tổng thanh tâm quả dục cũng phải động lòng phàm.
Tiểu Tần à, mau mau đi, gặp được thanh niên tài tuấn như Lý tổng chính là may mắn của cô đấy!”
Cả đám người liên tục nói lời khách sáo.
Tần Nùng trực tiếp đứng hình tại chỗ, cuối cùng vẫn nhờ Lâm Tiếu đang đứng bên cạnh đẩy cô một phen, cô mới lảo đảo đi về phía Lý Thần Niên.
Lý Thần Niên đang ngồi trên sofa đơn.
Sofa tuy rộng, nhưng nếu có thêm một người ngồi sẽ chật.
Có điều Tần Nùng cũng không còn lựa chọn nào khác, lời của anh rể cô không dám không nghe.
Vì thế, trong tiếng cười của mọi người, Tần Nùng hệt như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống bên tay trái Lý Thần Niên.
Sofa khá mềm, cô mới vừa ngồi xuống, thân thể đã không chịu khống chế mà tựa sát vào người anh rể.
Ngoài mặt Tần Nùng vẫn mỉm cười nhưng nội tâm lại hoảng tới phát sợ.
Ông trời ơi, liệu con có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không?!?
“Đừng lộn xộn.” Lý Thần Niên nói nhỏ.
Tần Nùng cảm thấy mình vô tội cực kỳ.
Rõ ràng là sofa đang lộn xộn, cô vốn không dám nhúc nhích có được không? Cô chỉ thiếu điều cosplay thành người máy!
Vì giúp mình có thể thấy được mặt trời ngày mai, Tần Nùng cảm thấy mình hên lấy ra chút dục vọng cầu sinh, tranh thủ cơ hội giúp bản thân giảm hình phạt.
Thế là cô dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu mà giải thích: “Sofa quá mềm, em không tài nào ngồi thẳng được.”.