Tỷ Phú Trời Cho


Chương 17: Gặp lại nhau ở căn-tin

Sau khi từ nhà hàng Michelin trở về, Trương Hà quay trở lại ký túc xá còn Lục Nguyên thì đang ngồi một mình trong rừng cây của trường học.

Cũng có thể nói hôm nay chính là ngày biểu diễn đầu tiên của Lục Nguyên, anh cảm thấy rất sảng khoái, nhất là khi anh và Trương Hà đi vào ngồi ở phòng VIP, Lục Nguyên phát hiện ra Lý Mộng Dao đang nhìn qua, ánh mắt của cô ta khi đó rất phức tạp, Lục Nguyên cảm nhận được trong đôi mắt đó có rất nhiều cảm xúc khác nhau.

Ha ha, hôm nay chỉ là mới màn mở đầu, Lý Mộng Dao, cô cứ từ từ mà chờ xem.

Mà lúc này Lý Mộng Dao cũng trở về ký túc xá.

Trong lòng của cô ta rất phiền muộn.

Nhưng mà người buồn nhất hôm nay chỉ sợ không phải là cô ta mà là Đỗ Lượng.

Vốn dĩ Đỗ Lượng đã lên sẵn một kế hoạch rất hoàn hảo cho ngày hôm nay, đó là sau khi mua xe xong thì anh ta sẽ đón Lý Mộng Dao đưa đến nhà hàng Michelin, trong không gian ngập tràn sự lãng mạn và sang trọng, tiếp đó anh ta sẽ dẫn Lý Mộng Dao đi thuê phòng.

Nhưng nào ngờ, trên đường đi lại gặp sự cố như vậy.

Lý Mộng Dao ăn ở nhà hàng Michelin chẳng những không được ăn trong sự vui vẻ mà ngược lại mang một bụng tức về mình.

Lúc này, Đỗ Lượng không dám nhắc lại việc đi thuê phòng, cuối cùng anh ta cũng chỉ có thể đưa Lý Mộng Dao quay trở về trường học.

Sau khi Lý Mộng Dao trở lại ký túc xá, chuyện đầu tiên cô ta làm chính là đi tìm Trương Hà.

Lý Mộng Dao và Trương Hà không ở chung một phòng, cô ta nán lại trước cửa chờ Trương Hà trở về.

Từ lần xảy ra chuyện kia trong phòng học, vì chuyện của Lục Nguyên mà khiến cho Lý Mộng Dao và Trương Hà cãi nhau, từ đó về sau hai người cũng không nói chuyện lại với nhau.

Đúng lúc này, Trương Hà trở về phòng: “Các chị em lại đây mau lên, mình có mang đồ ăn khuya về cho các cậu.”

Trong tay Trương Hà chính là túi đồ ăn ngon của nhà hàng Michelin.

Bởi vì Lục Nguyên gọi quá nhiều món, Trương Hà và Lục Nguyên không thể ăn hết được, thậm chí còn rất nhiều đồ ăn còn chưa chạm đũa vào, Trương Hà cảm thấy néu bỏ lại như vậy, thật sự rất đáng tiếc.

Nơi này tùy tiện gọi một món đã có giá hai trăm tệ trở lên.


Vì thế cô quyết định đóng gói mang về cho các chị em trong phòng ăn.

“Ôi chao, là món ăn của Michelin, Trương Hà mình yêu cậu muốn chết.”

Bạn cùng phòng của cô chính là một đám tham ăn, nhìn thấy đồ ăn của nhà hàng Michelin, đôi mắt bừng sáng lên giống như con sói đói đang vò lấy con mùi.

“Trương Hà.”

Lý Mộng Dao đang đứng sau cánh cửa gọi cô một tiếng.

“Đúng rồi, Lý Mộng Dao, khi nãy cậu có đăng ảnh chụp ở nhà hàng Michelin vào trong trang lớp, Trương Hà cũng từ Michelin trở về, có phải hai cậu đã hẹn nhau đi ăn không?” – Có người hỏi.

Mặt Lý Mộng Dao lập tức đỏ bừng lên, trong lòng có chút khẩn trương lo lắng.

Cô ta rất lo việc Trương Hà sẽ đem chuyện ở Michelin kể ra, nếu thế thì cô sẽ rất mất mặt.

Nhưng mà rất may, Trương Hà không phải là loại người hẹp hòi, cô chỉ gật đầu cho qua chuyện.

“Cậu tìm tôi?” – Tuy rằng, trước đây Trương Hà và Lý Mộng Dao là bạn tốt của nhau, nhưng hiện tại mối quan hệ của hai người có hơi căng thẳng, thế nên giọng nói của Trương Hà có chút lạnh nhạt.

“Đúng vậy, cậu ra ngoài đây một chút, mình có một chuyện muốn hỏi cậu.”

Lý Mộng Dao khẽ nói.

“Có chuyện gì thì cứ nói ra ở đây luôn.” – Trương Hà nói.

“Trời ơi, cậu đừng như vậy mà, cậu cùng mình đi ra ngoài đây, chúng mình là bạn thân của nhau mà.” – Lý Mộng Dao cố nặn ra một nụ cười, cô ta ôm lấy cánh tay Trương Hà đung đưa, quả thật là Lý Mộng Dao đúng là nhân tài, lúc trước cô ta còn cãi nhau với Trương Hà, nhưng chỉ trong phút chốc đã được thay bằng gương mặt đang tươi cười.

Hai người cứ như vậy đi đến một nơi yên tĩnh nhất trong hành lang.

“Trương Hà, hôm nay cậu đi cùng Lục Nguyên tới Michelin, là ai mời khách thế?” – Lý Mộng Dao cười tủm tỉm nói.

“Là Lục Nguyên.”

Trương Hà nói, trong lòng thì nghĩ, quả nhiên mình đoán không sai, cô biết Lý Mộng Dao tìm mình chính là vì hỏi chuyện này.


“Hả, Lục Nguyên, tại sao đột nhiên anh ấy trở nên có tiền như thế?”

Sau khi Lý Mộng Dao nói xong, tất cả sự chú ý của cô ta dồn toàn bộ trên người Trương Hà, giống như là sợ hãi mình sẽ bỏ lỡ chữ nào đó trong lời nói của Trương Hà.

“Cậu hỏi cái này để làm gì?”

Trong lòng Trương Hà cười lạnh một tiếng, quả nhiên Lý Mộng Dao đang lo lắng chuyện này.

“Chỉ hỏi thăm để quan tâm đến anh ấy một chút. Dù sao, trước đây mình cùng với Lục Nguyên cũng là người yêu, tuy rằng đã chia tay nhưng vẫn còn một chút tình cảm, đây là mình đang quan tâm anh ấy.” – Lý Mộng Dao nói.

Trong lòng Trương Hà càng cười khinh bỉ, lời nói thật dễ nghe.

Lúc này vẫn còn có chút tình cảm, Vậy tại sao trước đó Đỗ Lượng đến trước phòng học đón cô, cô lại khiến Lục Nguyên nhục nhã như thế?

“Trương Hà xinh đẹp, người chị em tốt, cậu mau nói cho mình nghe đi mà.”

Lý Mộng Dao vừa nói cơ thể vừa dính sát vào người Trương Hà, thân mật giống như mối quan hệ trước kia của hai người, thường xuyên lắc lư Trương Hà.

Suy cho cùng, Trương Hà vẫn là loại người hiền lành, hơn nữa trước đây cô cùng với Lý Mộng Dao cũng là bạn bè, lúc này cô thấy Lý Mộng Dao như vậy, không khỏi cảm thấy mềm lòng.

Cuối cùng cũng nói cho cô ta nghe.

“Tôi nói cho cậu nghe nhưng cậu đừng nói cho người khác, Lục Nguyên cậu ấy trúng só.” – Trương Hà nói.

“Trúng số? Trúng ít hay nhiều thế?” – Lý Mộng Dao vội vàng hỏi.

Thật ra mà nói, điều này cũng giống như suy đoán của cô, lúc ấy khi ở nhà hàng Michelin Trương Hà cũng nghĩ rằng Lục Nguyên đã trúng só.

Theo như cô xâu chuỗi lại sự việc, trừ phi là trúng số chứ bằng không tiền từ đâu ra?

“Mười vạn.”


Trương Hà nói: “Có điều tôi không hy vọng cậu đi quấy rầy Lục Nguyên, cuộc sống của cậu ấy không dễ dàng lắm, gia đình thì nghèo khó, thường ngày ăn uống không được đầy đủ, có ít tiền này có thể bù đắp vào tiền sinh hoạt của cậu ấy.”

“Trương Hà, cậu yên tâm đi. Mình sẽ không đến quấy rằy anh ấy.” – Lý Mộng Dao nở một nụ cười tươi như hoa: “Mình chỉ là đang quan tâm anh ấy, dù sao mình cũng là bạn gái cũ của anh ấy mà.”

Mặc dù, đây chỉ lời của cô ta nói.

Sau khi trở về, trong lòng Lý Mộng Dao còn kích động nhảy mấy cái không ngừng, là mười vạn đó, cái này chính là tiền mặt đó.

Mặc dù hôm nay anh ấy đã sử dụng ở Michelin hết hai vạn nhưng trong tay anh ấy còn tận tám vạn nữa.

Nghĩ đến đây, Lý Mộng Dao âm thằm hối hận, sớm biết cái tên này sẽ trúng số thì mình sẽ chia tay anh ấy muộn một chút rồi.

Theo như Lý Mộng Dao biết được, với tính cách của Lục Nguyên, nếu mình còn là bạn gái của anh ấy, số tiền tám vạn này, chỉ sợ chín phần anh ấy sẽ tiêu xài theo ý mình.

Cuối cùng Lý Mộng Dao cũng hiểu ra, trước đây Lục Nguyên đối xử với mình rất tốt.

Những lời nói trước đó của Trương Hà trong phòng học, là Lục Nguyên đã cõng mình đi bệnh viện lúc nửa đêm, còn tự cởi áo quần ra để cho mình mặc, đương nhiên những chuyện anh ấy đã làm Trương Hà đều nhớ rất rõ.

Nếu Lục Nguyên có thể dẫn Trương Hà đi ăn một bữa hết hai vạn ở nhà hàng Michelin thì tất nhiên tám vạn kia anh ấy cũng sẽ cho mình.

Dẫu sao, mình cũng là người phụ nữ anh ấy đã từng yêu mà.

Có lẽ bây giờ anh ấy vẫn còn yêu.

Không, không phải có lẽ mà là khẳng định.

Nghĩ đến đây, trên mặt của Lý Mộng Dao nở ra một nụ cười đắc ý, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm.

Ngày mai cô ta tương đối rảnh rỗi, cơ bản không cần phải lên lớp làm gì.

Lục Nguyên đi tới căn-tin ăn cơm, anh đi theo dòng người vào trong.

Đúng lúc này, anh nghe được phía sau lưng có người gọi tên của mình.

“Lục Nguyên.”

Lục Nguyên quay đầu lại, trong đám người, anh bắt gặp được Lý Mộng Dao.

Anh hiếm khi thấy Lý Mộng Dao lại đi một mình như thế.

Phải biết rằng, kể từ khi Lý Mộng Dao đá Lục Nguyên, cô ta cùng với Đỗ Lượng có thể nói là keo sơn gắn bó, hai người họ đi đâu cũng có đôi như hình với bóng.


Bây giờ Lý Mộng Dao chỉ một mình như thế, điều này thật sự khiến Lục Nguyên ngạc nhiên.

Lý Mộng Dao nhanh nhẹn chen qua đám người kia, cô ta nhanh chóng đến trước mặt Lục Nguyên.

“Thật là trùng hợp.” – Thái độ của Lý Mộng Dao rất gần gũi.

“Có chuyện gì không?”

Lục Nguyên cần thận hỏi, anh không biết Lý Mộng Dao đang muốn làm gì.

Sau khi chia tay, Lý Mộng Dao đối với anh có thể nói là khit mũi coi thường, thậm chí cô ta xem anh giống như là kẻ thù, nhưng hôm nay cô ta lại có chút không bình thường.

“Sao vậy, nhất định phải có việc gì sao? Không có việc gì thì không thể tìm anh sao? Nói thế nào thì trước đây chúng cũng đã ở bên nhau mà.” – Lý Mộng Dao bất mãn bĩu môi như là đang làm nũng.

“Nếu không có chuyện gì, vậy tôi đi trước đây.”

Lục Nguyên nuốt không trôi bộ dạng này của cô ta, anh chỉ muốn rời khỏi nơi đây lập tức.

Trong phút chốc, sắc mặt Lý Mộng Dao thay đổi, dậm chân: “Cái tên này, đủ lông đủ cánh rồi.”

Vốn dĩ cô ta cho rằng khi mình chủ động tiếp cận Lục Nguyên, làm nũng với anh ấy, nói ra những lời dịu dàng thì ngay lập tức Lục Nguyên sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình giống như một con mèo.

Lý Mộng Dao tự tuyên bố mình là người hiểu về Lục Nguyên rõ như lòng bàn tay, Lục Nguyên cực kỳ chiều chuộng mình như một tên nô bộc yêu nữ hoàng.

Ai biết được cái tên này lại bỏ đi như vậy.

Lý Mộng Dao rất muốn đuỏi theo nhưng bước chân cô ta làm sao có thể theo kịp Lục Nguyên.

“Lục Nguyên.”

Lý Mộng Dao đột nhiên hét lớn.

Chuyện xảy ra bất thình lình làm cho tất cả các học sinh đang đứng xung quanh giật mình, dù sao đây cũng là giờ cao điểm trong căn-tin.

Mọi người đều nhìn Lý Mộng Dao bằng ánh mắt tò mò.

“Lục Nguyên, anh được lắm, anh là một người đàn ông đã thay lòng đổi dạ. Anh có biết gì là tình nghĩa không. Lúc trước, tôi không quan tâm là việc anh nghèo, không để ý việc anh không có tiền, có rất nhiều người theo đuổi tôi nhưng tôi đã cố tình chọn anh, quãng thời gian ở bên cạnh anh, tôi chăm sóc anh chu đáo tỉ mi, lúc nào cũng quan tâm đến anh. Mấy kẻ nhà giàu tới đón mà tôi cũng không thèm để ý, nhưng tôi lại có thể cùng với anh lang thang từng bước một đi khắp cả trường học. Khi chúng ta đi ra ngoài thuê phòng, anh chỉ có thể thuê phòng năm mươi tệ một đêm nhưng tôi cũng không để bụng. Tôi có thể vì anh mà sẵn sàng đến phòng khám chui để phá bỏ cái thai của mình, tôi cũng không oán trách gì anh. Nhưng tại sao bây giờ anh lại như thế này, anh đã bỏ rơi tôi lại, anh còn không thèm nhìn tôi dù chỉ một cái. Lục Nguyên, anh là đàn ông sao? Tôi đã từng yêu anh rất nhiều, còn bây giờ anh xem tôi như một cái giẻ lau mà vứt bỏ.”

Lý Mộng Dao giống như một người phụ nữ bị bỏ rơi trong một bộ phim truyền hình ngôn tình nào đó, nhìn về phía Lục Nguyên đang đứng, lớn tiếng kêu gào, lời cuối cùng vừa nói xong, vành mắt cô ta đã đỏ hoe, nước mắt liên tục tuôn rơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận