Tỷ Phú Trời Cho

Chương 7. Khiêu khích phải người không nên khiêu khích
Chương 7. Khiêu khích phải người không nên khiêu khích

Không sai, Lục Nguyên chính là Tuyết Nặc.

Nghĩ tới lúc ở quán bar Đông Ly, bị đám bạn cùng phòng của Hà Mẫn xem thường, nghĩ tới chuyện Lý Mộng Dao chia tay với mình.

Lý Nguyên đột nhiên cảm thấy, có khi nào suy nghĩ của mình sai rồi hay không?

Giản dị chân thành là chuyện tốt, nhưng thế giới này đã là thế giới của tiền tài danh vọng rồi.

Nếu quả thật như vậy thì cứ dùng tiền mà nói chuyện với nhau đi.

Khi thấy Lý Hoành Phi dương oai diễu võ trong phòng livestream, nhất là liên tục coi thường, sỉ nhục Trương Huy với Tống Thuần, Lục Nguyên cười lạnh một tiếng, lập tức nạp hai trăm ngàn tệ vào tài khoản.

Chút tiền ấy đối với với Lục Nguyên mà nói, ngay cả số lẻ của số lẻ cũng không tính.

Khi nhìn thấy trong màn hình Duẫn Y thỏ thẻ gọi Tuyết Nặc ca ca, ánh mắt cuốn hút tự nhiên của phái nữ, trong lòng Lục Nguyên cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Chết tiệt, chẳng lẽ thực chất mình vẫn là một phú nhị đại kiêu ngạo ngông cuồng hay sao?

Thôi nào, chúng ta đi từ từ thôi.

Ngày hôm sau, trời đã gần trưa.

Trần Phong đã quay trở về.

“Lão Trần, cuối cùng cũng trở về rồi sao, chân mềm nhũn cả ra rồi kia kìa? Ha ha.” – Tống Thuần chớp mắt trêu chọc.

“Có bạn gái thích thật đấy.” – Trương Huy hâm mộ nói.

Đêm qua, Trần Phong không trở về phòng, lúc ở quán bar Đông Ly, cậu ấy cùng Hà Mẫn đi ra ngoài chơi với nhau, sau một đêm mới trở về, suốt quãng thời gian đó làm gì thì không cần phải nói rõ ràng từng câu đi.

“Mấy cậu ơi, không ổn rồi.” – Trần Phong mở miệng nói.

“A, chuyện gì vậy? Cậu với Hà Mẫn chia tay rồi sao?” – Trương Huy vội vã nói mà chưa suy nghĩ.

“Không phải chứ, Hà Mẫn tốt như vậy mà.” – Tống Thuần trông rất chán nản, anh biết rõ rằng một khi Trần Phong cùng Hà Mẫn chia tay, hội những người bạn ký túc kia sẽ tự động tan rã, anh sẽ không còn cơ hội tụ tập với nhóm bạn cùng phòng của Hà Mẫn được nữa.

Tuy rằng Tống Thuần cũng biết bản thân mình sẽ chẳng thể kết duyên được với những cô bạn thân của Hà Mẫn, nhưng mà thỉnh thoảng gặp nhau đi ăn đi chơi một chút cũng đã rất tốt rồi.

“Hâm à, không phải thế.”

Trần Phong xoa xao mũi: “Tần Cửu Nhi xảy ra chuyện rồi.”

“Cậu ta xảy ra chuyện rồi sao?” – Trương Huy thoáng sửng sốt, sau đó lập tức vỗ tay: “Tuyệt. Tốt quá đi.”

“Đúng vậy đấy, ác giả ác báo, không ngờ báo ứng tới nhanh thật, sảng khoái quá. Ai bảo hôm qua đối xử với lão Lục như thế, ha ha.” – Tống Thuần cũng vui vẻ vỗ tay tán thưởng.

“Xảy ra chuyện gì?’’

Lục Nguyên hỏi.

Dù rằng Tần Cửu Nhi khinh thường anh, ngày hôm qua còn không nể nang gì mà phất áo ra đi, nhưng mà suy nghĩ lại một chút, có ra sao thì Tần Cửu Nhi vẫn là bạn thân của Hà Mẫn, mà Hà Mẫn lại là bạn gái của Trần Phong, cũng được xem là có quan hệ.

“Ôi, mọi người cũng biết mà, ngày hôm qua lúc Tần Cửu Nhi rời khỏi không phải đụng trúng một người con trai sao?” – Trần Phong nói.

“Không sai, người con trai ấy lúc đó hình như muốn mời rượu cậu ta.”

“Có thể là bạn của cậu ấy đấy, không nghe rõ lúc đó nói cái gì.”

“Nhưng mà không phải Tần Cửu Nhi đã cho chàng trai ấy một cái tát hay sao, tính tình quả nhiên nóng nảy. Xem ra chàng trai ấy cũng là một người nghèo kiết xác, không may chọc phải Tần Cửu Nhi rồi.”

Tống Thuần và Trương Huy cùng hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua rồi nói.

“Hai người sai rồi, người con trai đấy không phải người quen của Tần Cửu Nhi, anh ta tới là để tiếp cận Tần Cửu Nhi.” – Trần Phong nói: “Hơn nữa, anh ta lại càng không phải một người nghèo khó, mà là một phú nhị đại nứt vách đổ tường, là người thừa kế của tập đoàn Thánh Đường, tên là Vu Thiên Tề. Cha của anh ta không ai khác chính là chủ tịch tập đoàn Thánh Đường, Vu Đại Dũng.”

Cái gì?

Trương Huy và Tống Thuần lập tức bị kinh hãi.

Tuy rằng hai người đều không phải là người chính gốc của Kim Lăng nhưng đã lên đây học được mấy năm, cũng biết tập đoàn Thánh Đường ở thành phố Kim Lăng uy danh hiển hách thế nào.

Là một doanh nghiệp vô cùng lớn.

Một doanh nghiệp lớn như vậy chắc chắn sẽ có địa vị không hề nhỏ.

“Tuy rằng bố của Tần Cửu Nhi cũng làm chủ một doanh nghiệp, gia đình cũng rất giàu có, nhưng mà so với tập đoàn Thánh Đường thì vẫn kém hơn vài bậc.

Trần Phong tiếp tục nói: “Nghe nói hôm qua sau khi Vu Thiên Tề trở về đã kể lại chuyện với bố của anh ta, anh ta được Vu Đại Dũng nâng niu cưng nựng trong lòng bàn tay từ bé, giờ lại bị người ta cho ăn một cái tát, bọn họ làm sao để yên được.”

“Vu Đại Dũng lập tức phái người điều tra chuyện này, sau khi biết được Tần Cửu Nhi là người gây gổ, rồi tìm ra lai lịch của Tần Cửu Nhi, sáng hôm sau, Vu Đại Dũng lập tức bắt tay vào hãm hại gia đình cậu ấy. Đầu tiên là phái mười mấy tên giang hồ tới công ty Cửu Giang của bố Tần Cửu Nhi làm loạn, đập phá loạn lên, sau đó ra mặt nói mấy lời răn đe trong giới thương trường, khiến cho nguồn vào lẫn nguồn ra của công ty sợ hãi không dám hợp tác, hiện giờ toàn bộ công ty đã rơi vào trạng thái đình trệ rồi.”

“Ôi mẹ, quả là lợi hại.”

Tống Thuần trợn tròn hai mắt: “Tần Cửu Nhi này chọc phải người không nên chọc rồi.”

“Bố của Tần Cửu Nhi mắng cậu ấy một trận, mà Tần Cửu Nhi hẳn cũng hối hận không thôi. Bố cậu ấy, bác Tần Phấn bây giờ đang chạy vạy khắp nơi nhờ giúp đỡ, vậy nhưng cũng không có hiệu quả lắm. Tần Cửu Nhi đang ở trong phòng khóc nức nở, mấy bạn trong phòng đang an ủi cậu ấy, từ đêm qua đến giờ vẫn chưa ăn hạt cơm nào.” – Trần Phong thở dài nói.

“Rốt cuộc tập đoàn Thánh Đường muốn thế nào mới chịu, hẳn là nói rồi phải không?” – Lục Nguyên hỏi.

“Ừ.” – Trần Phong gật đầu: “Vu Đại Dũng quả nhiên là người có nguồn gốc từ xã hội đen mà, bản chất xã hội đen đã ngấm vào tận trong xương tủy rồi. Ông ta muốn Tần Cửu Nhi phải đi chơi với Vu Thiên Tề một đêm, trong lúc đó, dù cho Vu Thiên Tề có làm gì Tần Cửu Nhi cũng không cần phải chịu trách nhiệm pháp lý, dĩ nhiên, tính mạng hoàn toàn được bảo đảm.”

“Con mẹ nó, thế mà là đi chơi một đêm sao? Miệng lưỡi cũng giảo hoạt quá đi.” – Trương Huy nói.

“Trời ơi, Tần Cửu Nhi này đúng là thảm thật đấy.” – Tuy rằng lúc đầu không có ấn tượng tốt gì với Tần Cửu Nhi, vậy nhưng hiện giờ cô ấy rơi vào thảm cảnh như vậy, Tổng Thuần cũng có chút thương cảm.

“Đúng vậy, nhưng đáng tiếc, chúng ta không giúp được gì.” – Trần Phong lắc đầu nói.

“Đi thôi, chúng ta đi thăm cậu ấy đi, tới an ủi một chút, dù sao cũng được coi là có quan hệ mà.” – Tống Thuần nói thêm.

“Ừ, chúng ta qua đó đi. Lão Lục, đi cùng đi.”

Mọi người tới ký túc xá của nữ, ghi danh dưới lầu xong lập tức tới phòng của Tần Cửu Nhi.

Quả nhiên là phòng ngủ của con gái, vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, hơn nữa đồ trong phòng cũng vô cùng đẹp, cho dù là ghế ngồi hay đệm chăn đều vô cùng dễ thương đúng chuẩn con gái.

Tần Cửu Nhi đang khóc thút thít, xung quanh là Trần Mạn, Cố Na cùng Hà Mẫn đang an ủi cô ấy.

“Cửu Nhi, bọn tớ tới thăm cậu đây.” – Trần Phong nói.

“Tần Cửu Nhi, cậu không cần lo lắng quá đâu, xã hội bây giờ là một xã hội có pháp luật, tập đoàn Thánh Đường cũng không dám làm chuyện gì quá đáng đâu.” – Trương Huy cũng không biết phải an ủi thế nào.

“Đúng vậy, gọi cảnh sát đến bắt bọn chúng đi. Thật là vô pháp vô thiên.” – Tống Thuần cũng nói

Hiện giờ Tần Cửu Nhi đã không còn bộ dạng kiêu kỳ như ngày hôm qua nữa.

Cô nhìn có chút tiều tụy, tóc hơi rồi, ngồi thất thần một chỗ.

Khóe mắt hồng hồng, có vẻ như vừa mới khóc.

Chỉ có đôi chân vẫn trắng ngọc, thon dài như cũ.

“Những lời hai người nói đều vô dụng cả thôi, hai người không hiểu đâu.” – Tần Cửu Nhi lắc đầu, gặp phải chuyện lớn như vậy, cô cũng không còn tâm tư đâu mà khinh bỉ mấy người Trương Huy nữa.

Hơn nữa người ta tới thăm cô, sao cô có thể tỏ vẻ kênh kiệu được.

Nhưng mà Tần Cửu Nhi thực sự nghĩ Trương Huy với Tống Thuần không hiểu gì cả, dù sao bọn họ cũng đều là những người nghèo khó, sao có thể hiểu được quy tắc của thế giới thượng lưu.

Báo cảnh sát? Ha ha, có ích gì?

Vu Đại Dũng luôn có chó săn tiềm phục trong giới cảnh sát.

Phải trái thiện ác vốn là điều khó nói.

“Cứ đi tìm thử mấy người đi, xem có khả năng giúp đỡ được gì không. Tớ quay về hỏi bố tớ, xem có mối quen biết nào ở Kim Lăng này hay không?” – Trần Phong suy nghĩ một chút sau đó nói.

“Ừ, tớ cũng đi hỏi xem sao.” – Hà Mẫn, Trần Mạn, Cố Na, gia cảnh cũng không tệ, bố mẹ đều có chút quan hệ.

Nhưng mà, thực lòng thì bọn họ đều biết rằng tập đoàn Thánh Đường quá lớn, mấy người mà bố mẹ bọn họ quen biết cũng không thể nào nhúng tay vào chuyện này được, nhưng dù sao thì nhẹ lòng được chút nào thì hay chút đấy.

“Ừ, yên tâm đi, nhà cậu nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Cơn sóng gió này sẽ qua nhanh thôi.” – Lục Nguyên suy nghĩ một chút sau đó nói.

“Cậu cũng tới sao?”

Nghe thấy giọng nói của Lục Nguyên, Tần Cửu Nhi lập tức ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Nguyên: “Hơ, cậu còn có mặt mũi tới đây cơ à?”

Tất cả mọi người lập tức ngỡ ngàng.

“Cửu Nhi, Lục Nguyên quan tâm cậu nên mới tới mà.” – Trần Phong vội vàng giải thích.

“Cậu ta mà đến an ủi tớ sao? Tớ thấy là đến chê cười tớ thì có.”

Tần Cửu Nhi đứng dậy, đi tới chỗ Lục Nguyên sau đó chỉ tay vào mặt anh: “Nếu như không phải vì cậu thì việc gì tôi phải về sớm? Nếu như tôi không về sớm thì sẽ không đụng phải Vu Thiên Tề, càng sẽ không xảy ra chuyện như thế này.”

“Chuyện này…”

Tất cả mọi người thoáng ngơ ngác, không biết nên nói cái gì.

“Đều là do cậu hại tôi, cậu còn mặt mũi vác mặt tới đây sao, mau cút đi.” – Tần Cửu Nhi chỉ tay vào cửa.

Lục Nguyên mỉm cười, biết rõ rằng mình có nói cái gì cũng vô dụng.

Thôi thì quên đi, rời khỏi đây thôi.

Trần Phong cùng Hà Mẫn lập tức chạy tới cửa chặn lại.

“Lục Nguyên, những lời mà Cửu Nhi vừa nói cậu đừng quá để bụng nha, dù sao nhà cậu ấy đang xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu ấy áp lực quá nên mới nói chuyện như thế thôi.” – Hà Mẫn nói.

“Ừ, tớ biết mà, tớ không sao đâu.”

Lục Nguyên nói: “Hai người quay về đi, khuyên giải an ủi cậu ấy.”

Nói xong, Lục Nguyên lập tức rời đi.

Trần Phong và Hà Mẫn liếc mắt nhìn nhau, thở dài một hơi sau đó trở về.

Lúc này, bên trong phòng ngủ.

“Tớ không bao giờ muốn gặp lại cái tên nghèo kiết xác kia thêm một lần nào nữa.” – Tần Cửu Nhi vẫn còn chưa hết giận, cô vội vớ lấy điện thoại: “Được rồi, mọi người nói vậy đột nhiên tớ nhớ ra rồi, tớ có một bạn học cấp ba tên là Vương Lôi, cha cậu ấy hình như rất lợi hại, để tớ thử gọi điện thoại, xem có thể giúp đỡ gì không, còn có một người tên là Diệp Phong, cha cậu ấy hình như cũng rất quyền lực.”

Bên kia, Trần Phong cũng bắt đầu gọi điện cho bố mẹ mình.

Mấy người Hà Mẫn, Cố Na cũng lấy điện thoại ra.

“Tớ có một người anh, giờ đang làm trong sở cảnh sát, cũng khá giỏi, bọn tớ ở chung một làng, tớ cũng thử hỏi cậu ấy xem.” – Tống Thuần vắt hết óc, cuối cùng nhớ ra mình cũng quen biết một nhân vật có quyền thế, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.

“Đúng rồi, tờ cũng hỏi anh tớ xem.” – Trương Huy cũng không chịu thua kém.

Hơn nữa, lúc Lục Nguyên rời khỏi.

Cũng lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ một chút rồi bấm một dãy số.

“Hùng lão.”

Điện thoại được kết nối.

“Tam thiếu gia. Có thể nghe được giọng nói của cậu thật sự là tốt quá.” – Một giọng nói già nua vang lên nhưng vẫn tràn đầy sung lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui