- Ái ui – Văn Nhược ôm đầu tỉnh lại. Nàng tự nhủ số nàng hôm nay sao lại đen như vậy. Tự nhiên bị sách rơi trúng đầu, cũng may là không có chấn thương sọ não gì cả. Nàng chỉ cảm thấy hơi đau đầu mà thôi.
Xoa đâu cho đỡ chóng mặt, đến khi cảm thấy đỡ đỡ Văn Nhược mới ngẩng mặt nhìn xung quanh, nàng cũng đoán chắc bản thân kiểu gì cũng nằm ở phòng y tế. Biết đâu là Liên Khải đưa cô vào thì sao nhỉ. Văn Nhược vẫn còn nhớ lúc đó Liên Khải bước vào thư viện. ánh mắt của cậu ấy nhìn về phía mình nên Văn Nhược mới bối rối mà làm rơi sách. Nghĩ lại hai má Văn Nhược đỏ bừng, cảm thấy mình thật vô dung.
- A…. Đây…đây là đâu.
Khi Văn Nhược mở mắt thì không thấy tường gạch sáng bóng, giường tủ cùng với các đồ đạc như ở trong phòng y tế mà lại trong một căn nhà tồi tàn trát đất. Trong căn nhà này cũng không có đồ đạc gì, chỉ có cái một bộ bàn ghế đã cũ nát tưởng chừng như đã hỏng. Trên tường treo vài bộ quần áo đã rách không thể rách hơn được nữa.
- Đại tỷ, tỷ tỉnh lại rồi hả. – Tiếng hai đứa trẻ vang lên. Văn Nhược quay qua nơi phát ra tiếng động bỗng thấy hai đứa trẻ 1 trai 1 gái. Bé gái tầm 7 tuổi, tóc được buộc lên bằng dây cỏ dại, bé trai tầm 4 tuổi. Hai đứa bé mặt mày lấm lem, thân hình gầy gò chắc là do ăn uống thiếu chất. Mà khoan đã, chúng nó vừa gọi nàng là tỷ tỷ.
- Đại tỷ, hai đứa là ai? Mà.. đây là đâu?- Văn Nhược đầu óc u mê hỏi
- Đại tỷ, bọn đệ là Tiểu Ngư với Tiểu Sửu mà, sao tỷ lại hỏi bọn đệ là ai.?- Tiểu Ngư thắc mắc
- Hả - Văn Nhược ngạc nhiên. Lúc này nàng mới để ý tới thân thể của mình thì trời ơi đó không phải là thân thể của cô nương 20 tuổi da dẻ hồng hào mà là thân hình gầy guộc, sam sạm đen vì mưa nắng, đặc biệt là bàn chân bàn tay nhỏ của cô nương tầm 15 tuổi nhưng thiếu chất nên trông nhỏ bé như 11, 12 tuổi.
- Chẳng lẽ mình xuyên không như trong mấy bô truyện mình đọc rồi sao. –
Văn Nhược tự nhủ. Nàng đọc khá nhiều sách cả sách online nên việc xuyên không đối với nàng không có gì lạ lẫm. Nhưng dường như nàng xuyên không không giống như trong truyện đến: xuyên không thành tiểu thư phế vật không tu luyện được…
- Muội muội, ở đây có tu tiên hay tu luyện công pháp gì không?
- Tu tiên? Tu luyện? đó là cái gì vậy tỷ -Tiểu Ngư cùng Tiểu Sửu lắc đầu. Tỷ tỷ từ lúc ốm dậy có nhiều điều kỳ quái quá
Lúc này thì ký ức của thân xác này mới ùa về làm cho Lạc Kiều Ninh cảm thấy nhức đầu.Văn Nhược ôm đầu để giảm bớt cơn đau do trí nhớ hai thân xác hợp làm một. Tiểu Sửu và Tiểu Ngư thấy vậy vội vàng đỡ Văn Nhược nằm xuống
- Đại tỷ, đợi một lát bọn muội mang thức ăn lên cho tỷ. Tỷ gắng khỏi ốm nha. –Tiểu Ngư vội kéo tay Tiểu Sửu ra ngoài nấu cho đại tỷ ăn.
Cuối cùng thì cái ký ức của thân thể này cũng dung nhập với ký ức của Văn Nhược ở hiện đại. Nơi đây là quốc gia phong kiến, còn nàng thì sống ở nông thôn, thôn Tứ Điền. Mọi người sinh sống chủ yếu bằng trồng trọt và chăn nuôi. Cuộc sống cũng khá vất vả. Thân thể này cũng tên là Văn Nhược, 14 tuổi. Nàng có hai muội muội với đệ đệ vừa gặp ban nãy. Cha nương qua đời khi sinh đệ đệ. Bác ruột của nàng vì muốn chiếm nhà cửa cùng ruộng vườn cha nàng để lại nên tung tin đồn đệ đệ nàng là tai họa, dân làng thấy vạy xa lánh, đuổ cả 3 tỷ đệ ra khỏi làng, không cho sinh sống trong làng sợ mang tai họa đến cho mọi người. Ba tỷ đệ sống trong một căn nhà hoang dưới chân núi, cách xa thôn ngày ngày nhặt rau dại, quả rừng nuôi nhau sống qua ngày.
Văn Nhược cũ vì bị sốt cao không có tiền mời lang trung nên đành bỏ mạng. Nàng cũng được tử thàn rước từ tai nạn sách rơi trúng đầu mà xuyên không qua đây trở thành Văn Nhược hiện taj.
Văn Nhược cố gắng lắc đầu: “ Chắc là đang nằm mơ, nằm mơ thôi”. Văn Nhược tự nhủ với bản thân, vội vàng nằm xuống nhắm mắt cố qua đi cái giấc mơ hão huyền này. Cô đang sống tỏng thế kỷ 21, nhà cao cửa rộng, nhà tầng, xe cộ san sát, đèn điện chiếu sáng như ban ngày, có xuyên không thì cũng phải là tiểu thư phế vật rồi tỏa sáng trong tu luyện hay có giới chỉ gì gì đó,.. chứ còn như bây giờ…
Trong khi Văn Nhược đang mải than trời, trách đất thì Tiểu Ngư và Tiểu Sửu cũng đã nấu canh xong bưng 1 bát canh rau dại vào cho Văn Nhược.
- Đại tỷ, mau ăn vào cho nhanh khỏi bệnh.
Văn Nhược nhìn tô canh toàn rau dại, không có chút tinh bột nào, lại nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của muội muội cùng đệ đệ nhưng không dám đòi, tim nàng thấy quặn thắt lại. Văn Nhược tự nhủ: “ Ừ thì xuyên không, làm nông cũng được, ta cũng không sơ.”
- Tiểu Ngư, Tiểu Sửu, hai đứa mau cùng ăn với đại tỷ
- Thật chứ tỷ - Tiểu Sửu mắt sáng nhìn Văn Nhược
- Tiểu Sửu, tỷ đang ốm cần ăn cho khỏe, đệ tranh với đại tỷ làm gì – Tiểu Ngư thấy vậy quát
- Không sao đâu Tiểu Ngư, mau mau lấy bát vào đây ba tỷ đệ mình cùng ăn, đại tỷ cũng đã đỡ ốm rồi. – Văn Nhược mỉm cười, nàng chấp nhận sự thật không thể thay đổi này. Dù sao thì đã xuyên không, có hai tỷ muội quan tâm, nàng tư hứa với lòng sẽ giúp “Văn Nhược” chăm sóc hai muội muội với đệ đệ này, không để hai đứa đói khổ nữa.