Tỷ Tỷ, Mau Mau Cưới Tỷ Phu

Tiểu Ngư cùng Tiểu Sửu vui vẻ lấy bát tới. Văn Nhược san bát canh rau dại của mình cho muội muội và đệ đệ. Cả ba nhìn nhau vui vẻ múc từng thìa canh uống. Văn Nhược lần đầu uống loại nước này, cảm thấy nó đắng đắng, không có tý muối nào cả bởi cả 3 tỷ đệ không có tiền làm sao mà mua được dầu mỡ, muối về mà sử dung. Bát canh nghẹn trong họng, Văn Nhược nước mắt nhẹ nhàng rơi nhìn muội muội và đệ đệ vẫn vui vẻ múc từng thìa canh uống trong hạnh phúc.
Văn Nhược cảm thấy bản thân mình đúng là quá ngốc, cuộc sống trước kia đã trôi qua thật vô vị nhàm chán chỉ vì một người con trai không hề để ý đến cô. Cuộc sống của bản thân đã quá tốt vậy mà còn ham muốn những thứ không thuộc về mình để rồi chết một cách lãng nhách và xấu hổ đến như vậy. Ở đây, muội muội và đệ đệ của nàng có 1 bát canh đắng như vậy cũng cảm thấy hạnh phúc làm nàng thấy xấu hổ với kiếp trước. Văn Nhược tự nhủ: “ Ta đã sai lầm 1 kiếp, kiếp này ta quyết làm việc có ý nghĩa hơn, vì đệ đệ và muội muội. Ta sẽ quyết ở vậy nuôi muội muội và đệ đệ trưởng thành, có cuộc sống tốt hơn. Sẽ không vì nam nhân nào mà lãng phí cuôc đời một lần nữa”.
Đêm hôm đó, Tiểu Ngư và Tiểu Sửu vui vẻ nằm ngủ bên Văn Nhược. Hai đứa dường như nằm mơ thấy đồ ăn gì mà cả đêm cứ chóp chép miệng không yên. Còn Văn Nhược thì đang lên kế hoạch cho ngày hôm sau. Nàng biết rằng đằng sau ngôi nhà tranh của nàng là dãy núi cao. Trên đó kiểu gì cũng có mấy loại rau củ ăn được, với cả có các loại thú rừng. Ngày mai nàng phải lên đó tìm kiếm một phen vậy. Suy nghĩ xong Văn Nhược cũng an tâm mà đi ngủ. Trước đó Văn Nhược còn kéo chăn đã rách nát, đắp cẩn thận cho Tiểu Ngư và Tiểu Sửu.
Sáng hôm sau, Văn Nhược vác gùi, mang dao phay tuy khá cũ nhưng vẫn còn sắc bén chuẩn bị lên núi.
- Đại tỷ, tỷ đi đâu vậy.
- Tỷ lên núi kiếm hoa quả, Ngư nhi ở nhà trông nhà với trông Tiểu Sửu nhé. Tỷ đi rồi trưa tỷ về . – Văn Nhược vừa sắp đồ vừa căn dặn Tiểu Ngư
- Tỷ, đệ muội và Tiểu Sửu đi cùng tỷ đi. Tỷ mới ốm dậy đi một mình muội không yên tâm.
- Tỷ, cho tỷ Tiểu Ngư cùng đệ đi cùng đi. Đi mà đại tỷ. Đệ biết làm việc mà, đệ lớn rồi không có ham chơi đâu – Tiểu Sửu lon ton chạy ra níu áo Văn Nhược, nũng nịu nói.
- Nhưng mà….. haixxx được rồi.- Văn Nhược cuối cùng cũng bại trận trước hai tỷ muội này. Nàng cũng vui vẻ Ngư nhi và Sửu nhi tuy còn bé nhưng rất hiểu chuyện, không hề ham chơi. Nàng cũng biết chính cuộc sống nghèo khổ này đã làm cho hai đứa trẻ không có tuổi thơ, phải trưởng thành mà bươn trải sống qua ngày.
Được Văn Nhược đồng ý, Tiểu Ngư và Tiểu Sửu cùng chạy vào nhà lấy hai cái giỏ nhỏ cầm tay mang theo rồi đi theo Văn Nhược.
Dãy núi phía sau nhà cũng không phải là quá dốc, chỉ là nó hơi lớn nên việc leo lên núi đối với 1 người mới ốm dậy là Văn Nhược cùng hai đứa bé Tiểu Ngư cùng
Tiểu Sửu cũng là khá vất vả. Ba người đi thỉnh thoảng nghỉ lấy sức chứ không cố gắng leo lên nhanh.
Dãy núi này cũng có khá nhiều động vật nên một số thanh niên trai tráng trong làng cũng lên đây săn bắn thú đổi lấy tiền. Tuy nhiên công cụ thô sơ nên đa số việc săn bắn cũng không đạt được hiệu quả cao cho lắm. Chính vì vậy mà dân làng coi việc săn bắn là việc làm thêm giữa lúc nghỉ ngơi giữa các vụ gieo trồng.
Thời gian này cũng là lúc vụ vừa làm xong nên trên đường lên đỉnh núi Văn Nhược cũng bắt gặp một vài người. Nhưng mấy người này khi thấy nàng thì ánh mắt lộ vẻ sợ sệt vội vàng tránh xa 3 tỷ đệ. Thỉnh thoảng nàng còn bắt gặp mấy người tụ tập chỉ chỏ về phía 3 ngươi từ đằng xa,
Văn Nhược cảm thán dân trí thấp có khác, chỉ vì có việc nương khi sinh rong huyết mà qua đời, cha thì bị ngã chấn thương sọ não mới chết thôi vậy mà họ cũng có thể đổ cho đệ đệ là tai họa. Nàng nhìn đệ đệ biết suy nghĩ thế này thì tai họa cái nỗi gì.
Văn Nhược đi dọc ngọn núi tìm kiếm xem có gì có thể ăn được hay không. Nhưng có vẻ ở bên ngoài này chủ yếu là các cây gỗ thưa thớt cùng với các bụi cây gai nhỏ cùng với 1 đống cỏ lau mọc um tùm. Ba tỷ đệ cứ thế cùng nhau đi tiếp vào sâu trong núi thì Văn Nhược bỗng phát hiện một cây củ từ khá lớn đang giăng quang mấy cây cổ thụ. Mắt Văn Nhược sáng như sao, gọi Tiểu Ngư và Tiểu Sửu nhanh chóng đi cùng.
Khi đến gần, Văn Nhược bây giờ mới chắc chắn đây là cây củ từ. Nàng vội tháo giỏ đặt xuống, kéo dây củ từ xuống hái những “củ” mọc trên thân cây.
- Tỷ, tỷ hái cái đó làm gì vậy. Cây dại này có ăn được đâu. – Tiểu Ngư thắc mắc hỏi.
- Tiểu Ngư, Tiểu Sửu. Mau mau lại đây hái cái này. Hôm nay chúng ta có cái ăn rồi, không bị đói nữa rồi.
- Thật không tỷ - Hai đứa trẻ đồng thanh nói, nghe được ăn hai đứa bỗng hang hái chạy tới hái những củ trên thân cây củ từ đã được Văn Nhược kéo xuống cho vào trong giỏ nhỏ.
Trong lúc đó Văn Nhược cầm dao bước tới gốc đào củ nằm trong đất. Khi lớp đất được đào ra dần dần lộ ra đầu của mấy củ từ to như cái thau nhỏ. Thấy vậy, Văn Nhược càng tích cực đào hơn. Củ to như vậy đủ cho ba tỷ đệ ăn được một thời gian khá dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui