Lâm Nhật Nguyệt kinh ngạc nhìn người đứng trước mặt cô– Vệ Lương! Kỳ thật Lâm Nhật Nguyệt đã muốn quên người này, là hắn tự nói rõ họ tên nên cô mới nhớ.
Cô vừa mới đi ra cửa giảng đường thì bị người này chắn trước mặt. Cô là đi ra giúp Sở Hạo cùng Ngô Vĩ Đào mua điểm tâm, bọn họ bây giờ đang ở sân vận động luyện TaeKwonDo.
"Anh có chuyện gì sao?" Lâm Nhật Nguyệt lễ phép tính hỏi.
"Hôm nay tôi là tới tìm em." Vệ Lương dùng ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm cô.
Cô so với trước kia hấp dẫn hơn nhiều! Trừ ra tính chất im lặng đặc biệt trời cho, trên người cô lại có thêm cỗ hương vị thành thục nữ nhân!
"Tìm tôi có chuyện gì?" Tìm cô tính nợ cũ? Đã…… Một, Hai, ba…… Tám năm, hắn còn muốn đến tính sổ? Lâm Nhật Nguyệt mặt nhăn nhíu.
"Tôi muốn em trở thành nữ nhân của tôi!"
Vệ Lương vươn tay muốn nâng cằm Lâm Nhật Nguyệt lên, tựa như tám năm trước vậy. Chính là tám năm trước hắn là dáng vẻ cùng vẻ mặt lưu manh, mà hiện tại là sự chân thành.
Tay Vệ Lương rơi vào khoảng không, bởi vì Lâm Nhật Nguyệt thông minh lui về phía sau từng bước né tránh.
"Vì sao?" Vẻ mặt hắn nói cho cô, hắn không phải thích nói giỡn.
Chính là Lâm Nhật Nguyệt không rõ nam nhân này nghĩ như thế nào, tám năm trước bọn họ gần như gặp mặt bằng một trận đánh nhau, tám năm sau hắn chạy tới cùng cô nói muốn theo đuổi cô, này mặc cho ai cũng vô pháp hiểu được.
"Chính là yêu thương em! Tôi muốn em gả cho tôi!" Những năm gần đây hắn vẫn nhớ kỹ cô.
Hắn gọi Vệ Lương, cũng là con trai của gia đình xã hội đen, đủ châm chọc đi? Từ nhỏ thế giới của hắn liền tràn ngập tranh đấu phức tạp đổ máu, trên người đội trầm trọng gông xiềng, muốn giải cũng không giải được.
Năm đó cô một người đứng dưới cây bạch quả, bốn phía đều là lá cây bạch quả màu vàng bay xung quanh, cô ngẩng trên mặt yên tĩnh, bình yên. Cô thuần túy mỉm cười, trong mắt hắn thật sự rất xinh đẹp.
Hắn nhìn cô, trong lòng thế nhưng bắt đầu ghen tị với cô, yên tĩnh bình yên của cô, nhìn thấy cái gì tốt đẹp liền cười, nhìn thấy cái gì đáng ghê tởm liền nhíu mày, tất cả những cái đó đều là hắn mong muốn mà không thể thành. Cuộc sống của hắn không có khả năng an bình giống như cô, không có khả năng đơn giản giống như cô! Hắn ghen tị với cô!
Ghen tị làm cho hắn nhịn không được tiến lên đánh vỡ sự im lặng của cô, hắn muốn phá hư! Chẳng qua hắn thật không ngờ sự tình cuối cùng nhưng lại có chút đổ máu!
Thế nhưng cũng bởi vì chuyện lần đó làm cho hắn hạ quyết định quyết tâm muốn thoát khỏi thân phận xã hội đen của mình. Vì mục tiêu này hắn rời khỏi trường học, hắn muốn cho chính mình trở nên mạnh mẽ, chỉ có mạnh hơn giúp lão quỷ, hắn mới có khả năng thoát ly bọn họ hoặc là thay đổi bọn họ.
Hắn cố gắng tám năm, chiến đấu hăng hái tám năm, rốt cục hắn thành công! Hắn đem cái gia đình xã hội đen của hắn tẩy trắng! Thế giới của hắn không cần lại đổ máu! Hắn có thể sinh hoạt đơn giản một chút!
Hắn vẫn nhớ kỹ cô, không có một ngày nào quên cô! Bởi vì cô hắn mới có hôm nay! Cô là người con gái hắn muốn, là người con gái hắn muốn chung sống cả đời! Cho nên hắn đi tìm cô.
"Anh không nghĩ rằng tôi đã kết hôn rồi? Hoặc hơn nữa là tôi đã có con rồi sao?" Lâm Nhật Nguyệt vừa kinh ngạc vừa buồn cười nhìn hắn.
Nam nhân này đã bị cô lãng quên ở một góc nào đó trên thế giới thế nhưng chạy tới cầu hôn với cô?
"Em không phải không có sao?" Cuộc sống mấy năm nay của cô hắn đều rất rõ ràng.
"Nguyệt Nguyệt!" Sở Hạo hướng bọn họ chạy tới, ngữ khí khẩn trương.
Hắn ở sân vận động vẫn đợi không được Lâm Nhật Nguyệt trở về, lo lắng cô lại gặp phiền toái gì, cho nên chạy đến nhìn xem. Nào biết vừa đến cửa giảng đường liền nhìn thấy Lâm Nhật Nguyệt cùng một người nam nhân cùng một chỗ.
(PP: đoạn sắp tới xưng hô của Vệ Lương và Sở Hạo không biết để kiểu j T^T)
"Nguyệt Nguyệt!" Sở Hạo chạy đến bên người Lâm Nhật Nguyệt, tay nắm ở thắt lưng cô, mới nhìn sang nam nhân trước mặt. Vừa rồi hắn là đưa lưng về phía Sở Hạo,"Là ngươi!" Là hắn! Tên hỗn đản năm đó bắt nạt Nguyệt Nguyệt! Sự xa cách tám năm Sở Hạo vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra Vệ Lương.
"Là ta!" Vệ Lương cũng nhận ra Sở Hạo.
Hắn chính là nam sinh năm đó che ở trước mặt Lâm Nhật Nguyệt, nhưng là tư liệu Tiểu Giang đưa hắn xem không phải là nói Sở Hạo đã xuất ngoại sao? Sao lại trở về a? Xem ra Tiểu Giang kiểm tra không được chu đáo rồi!
"Ngươi muốn làm gì?" Sở Hạo cảnh giác nhìn hắn, đem Lâm Nhật Nguyệt kéo đến phía sau lưng mình.
"Tới tìm cô dâu của ta!" Ánh mắt Vệ Lương bức người nhìn chằm chằm Lâm Nhật Nguyệt.
Ánh mắt của hắn là cái gì? Sở Hạo tinh tường thấy được ánh mắt Vệ Lương nhìn Lâm Nhật Nguyệt, tên chán ghét này cư nhiên dám có ý đồ với Nguyệt Nguyệt của hắn?
"Nơi này không có cô dâu của ngươi!" Sở Hạo động thân chắn phía trước Lâm Nhật Nguyệt, đem cô che thật kín, không cho Vệ Lương lại nhìn cô một chút ít!
"Phải không?" Vệ Lương lơ đễnh nói.
Hóa ra tiểu tử này cũng có ý với Lâm Nhật Nguyệt. Xem ra muốn có Lâm Nhật Nguyệt trước tiên phải bắt hắn đầu hàng!
"Đúng vậy! Ngươi mau cút đi! Bằng không ta đối với ngươi không khách khí! Ngươi đừng cho là ta đã quên chuyện năm đó!" Sở Hạo khẩu khí thô lỗ.
"Ta hôm nay không phải tới tìm ngươi, nếu ngươi nói năng thức thời, biến mau một chút, bằng không ta cũng sẽ đối với ngươi không khách khí!" Vệ Lương nói như vậy, không thể nghi ngờ là đối Sở Hạo khiêu chiến.
"Được!" Hắn hôm nay không đem hắn đánh ngã không được, để trả thù năm đó.
Trước khi cuộc chiến bắt đầu Sở Hạo đem Lâm Nhật Nguyệt kéo đến xa hơn năm thước, để tránh cô đã bị ảnh hưởng đến.
"Hạo Hạo, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến hắn!" Lâm Nhật Nguyệt giữ chặt hắn, cô sợ hắn chịu thiệt.
"Kia làm sao có thể? Người ta đã hạ chiến thư muốn cùng anh tranh vợ, anh làm sao có thể lâm trận bỏ chạy?" Chê cười! Điều này sao có thể?
"Nhưng là……" Lâm Nhật Nguyệt muốn nói lại thôi.
Cô là muốn nói hình dạng năm đó hắn bị ăn đánh, vạn nhất lại bị đánh vào bệnh viện làm sao bây giờ? Nhưng là ngẫm lại không thể không đánh hắn.
"Cái gì nhưng là không thể là! Chồng em đã không phải tiểu mao đầu năm đó, yên tâm!" Sở Hạo liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lâm Nhật Nguyệt
"Như thế nào, sợ hãi?" Nhìn đến bộ dáng hai người lưu luyến, Vệ Lương não thanh cắt ngang bọn họ.
"Ngươi đang nói cái gì chê cười! Ta hôm nay muốn cho ngươi xem xem ta lợi hại!" Buông Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo nhằm phía Vệ Lương, ai cũng đừng nghĩ cướp đi Nguyệt Nguyệt của hắn!
Lâm Nhật Nguyệt lo lắng nhìn bọn họ. Tuy nói Sở Hạo là đai đen TaeKwonDo, nhưng là Vệ Lương thân thủ cũng không hề thua kém. Hai người có thể nói là ở sàn sàn như nhau, ai cũng chiếm không được tiện nghi của ai.
"Các ngươi đừng đánh!" Như vậy kết thúc chỉ biết lưỡng bại câu thương (lưỡng bại câu thương = cả hai bên cùng bị thương) mà thôi.
Ai tới ngăn cản bọn họ a! Lâm Nhật Nguyệt lo lắng nhìn xem bốn phía, nhưng là cách thời gian tan học đã rất lâu, trường học cũng không còn ai!
"Thầy ơi!" Là Ngô Vĩ Đào!
Ngô Vĩ Đào thật xa liền nhìn thấy Sở Hạo đánh nhau với người khác. Cừ thật! Hắn ở sân vận động chờ Sở Hạo không đến, tưởng chờ hắn không đến, hóa ra là ở trong này đánh nhau với người ta a!
Hắn cũng không sợ bị người khác nhìn thấy bị trường học khai trừ a?
Ha ha! Ngô Vĩ Đào bắt đầu thích thầy giáo này của hắn. Kỳ thật hắn đã sớm muốn thích hắn không phải sao? Nếu thích hắn, phải giúp hắn, nhìn dáng vẻ của hắn là chiếm không được tiện nghi của người nọ, bất quá người nọ cũng chiếm không được tiện nghi của hắn. Cho nên lúc này hắn Ngô Vĩ Đào – đại đệ tử của Sở Hạo phải ra trận!
Chỉ cần hắn ra tay một chút, chiến tranh liền đã xong! Ha ha ha! Hắn đã kết thúc một hồi chiến tranh! (Đúng là trẻ con ngây thơ =)))
"Ngô Vĩ Đào, đi tìm người đem bọn họ tách ra!" Nhìn thấy Ngô Vĩ Đào đến, Lâm Nhật Nguyệt lập tức bảo hắn đi tìm người.
"Cô giáo Lâm, cô bảo tìm ai? Em không phải là người sao? Còn tìm người nào? Thầy ơi, em đến giúp thầy!" Không đợi Lâm Nhật Nguyệt trả lời, Ngô Vĩ Đào liền vui vẻ vọt vào chiến trường.
"Ngô Vĩ Đào!" Cái này làm Lâm Nhật Nguyệt rốt cục lo lắng.
Ngô Vĩ Đào vừa tham gia, Sở Hạo nhất định bảo vệ hắn. Bảo vệ hắn, Sở Hạo tựa như tàn phế một cái cánh tay, chỉ có thể dùng một tay đánh với Vệ Lương, cái này tốt lắm, có thua không có thắng!
Mà bên này, đưa lưng về phía Ngô Vĩ Đào Vệ Lương sau khi nghe được mặt có người hướng hắn đánh úp lại, phản xạ tính hướng bên cạnh đánh ra.
"A!" Ngô Vĩ Đào không dự đoán được Vệ Lương sẽ có một chiêu như vậy, tưởng sắp xếp gọn gàng đã muốn không còn kịp rồi, đành phải liền như vậy thẳng tắp lao về phía trước mặt hắn – Sở Hạo.
"Cậu xú tiểu tử này làm cái quỷ gì vậy?"
Sở Hạo chỉ tới kịp mắng Ngô Vĩ Đào, lại không kịp né tránh hắn. Cuối cùng bị hắn đụng vào, hai người tư thế ái muội ngã xuống.
"Hai người không có việc gì chứ?" Lâm Nhật Nguyệt chạy đến bên người bọn họ, ngồi xổm xuống nhìn hai người.
"A! Thực xin lỗi, thầy! Em nguyên bản là muốn giúp thầy!" Ngô Vĩ Đào ghé vào trên người Sở Hạo, áy náy nói.
"Cậu…… Còn không đứng lên!" Sở Hạo xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt xú tiểu tử trước mặt này hại hắn ngã.
"Dạ, dạ!"
Ngô Vĩ Đào luống cuống tay chân theo trên người Sở Hạo đứng lên, còn thực không cẩn thận đạp Sở Hạo một cước.
"Thực xin lỗi, thầy, em là không cẩn thận!" Ngô Vĩ Đào sắp khóc, hắn như thế nào lại vô dụng như vậy a? Hắn bất quá là muốn hỗ trợ mà thôi, làm sao có thể biến thành như vậy?
Sở Hạo dùng ánh mắt muốn giết người trừng mắt Ngô Vĩ Đào, tiểu tử này chết chắc rồi!
"Thầy ơi, thầy tha thứ cho em đi!" Nhận được ánh mắt dọa người của Sở Hạo, Ngô Vĩ Đào bi thảm hề hề nói.
Hắn xong rồi! Hắn chết chắc rồi!
"Hạo Hạo! Anh có khỏe không? Có hay không bị thương?" Lâm Nhật Nguyệt nhìn Sở Hạo, cảm thấy có chỗ nào không đúng, hắn thủy chung không có đứng lên.
"Không có việc gì, giúp anh đứng lên." Sở Hạo biết chính mình có việc, mông hắn giống như bị cái gì đâm vào, đau chết hắn!
"À, được!" Lâm Nhật Nguyệt kéo cánh tay hắn.
"Như thế nào, liền ngã như vậy một chút, ngươi lại không đứng được?" Vệ Lương ở bên thuận gió lạnh.
"Chê cười! Lại nhào vô!" Sở Hạo vừa đứng lên sao có thể chịu được Vệ Lương cười nhạo?
"Hạo Hạo! Anh bị thương?" Lâm Nhật Nguyệt rốt cục biết Sở Hạo không đúng chỗ nào!
Cô xem mông hắn có vết máu, có điểm không dám tin, hắn…… Hắn…… Hắn như thế nào lại bị đâm vào mông? Nhưng là lần này làm sao có thể? Vệ Lương lại không có dùng dao, hắn bị cái gì đâm? (lại là mông =)))))
"Thầy ơi, mông của thầy sao lại bị đâm vậy? Là bị cái gì đâm?" Ngô Vĩ Đào nghe được Lâm Nhật Nguyệt nói Sở Hạo bị thương, lập tức tiến đến phía sau Sở Hạo đánh giá miệng vết thương của hắn.
Đúng vậy? Hắn là bị cái gì đâm? Sở Hạo chính mình cũng rất khó hiểu! Hắn chỉ biết là khi hắn vừa bị ngã xuống mông truyền đến một trận đau nhức, là cái gì hắn cũng không biết.
"Cái gì?" Nghe được mông Sở Hạo bị thương, Vệ Lương cũng buồn bực, còn nhịn không được vụng trộm nhìn xem hai tay của mình, hắn không có dùng dao a! Tiểu tử này như thế nào bị thương?
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người cảm thấy Sở Hạo bị thương có điểm không thể hiểu nổi.
"A! Không…… Không thể nào! Là nó!" Ngô Vĩ Đào ngạc nhiên chỉ vào một cành cây.
"Cái gì?" Tất cả mọi người đem ánh mắt hướng về phía Ngô Vĩ Đào chỉ.
Cư nhiên là một nhánh cây! Là một cành cây có ba nhánh, bên cạnh còn có một đoạn bị dính máu, xem ra cái này chính là đầu sỏ hại mông Sở Hạo bị thương!
"Hóa ra là nhánh cây a!" Vệ Lương khẩu khí thả lỏng, hắn còn tưởng rằng trường hợp này hắn lại làm đổ máu.
"Nhánh cây thì làm sao? Anh cho là do nhánh cây làm cho Hạo Hạo bị thương, nên anh vốn không có trách nhiệm sao? Nếu không phải anh vô duyên vô cớ tới tìm tôi, nói với tôi những câu không nên nói, Hạo Hạo làm sao lại đánh nhau với anh được? Làm sao bị nhánh cây làm cho bị thương? Anh là đầu sỏ gây nên! Anh hai lần hại người tôi yêu bị thương, tôi không muốn nhìn thấy anh! Về sau anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!" Lâm Nhật Nguyệt một hơi nói xong, này đại khái là lần đầu tiên cô nói nhiều nhất từ trước đến nay.
"Nguyệt Nguyệt?!" Đây là lần đầu tiên cô mất đi bình tĩnh hướng người ta phát hỏa, mà đây là vì hắn!
Sở Hạo nội tâm tràn ngập cảm động nhìn Lâm Nhật Nguyệt, con mắt sáng long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì tức giận mà phiếm hồng, Nguyệt Nguyệt của hắn thật đáng yêu a! Hắn yêu cô vô cùng!
"Em……" Vệ Lương nhìn cô, nhưng lại nói không ra lời.
"Chúng ta đi bệnh viện!" Cũng không để ý tới Vệ Lương, Lâm Nhật Nguyệt giúp đỡ Sở Hạo xoay người hướng bệnh viện đi.
Vệ Lương lại một lần nhìn bóng dáng cô giúp đỡ Sở Hạo, hắn không chiếm được cô! Nam nhân có thể làm cho một người con gái im lặng lạnh nhạt phát hỏa lớn như vậy đó nhất định là nam nhân cô yêu, xem ra hắn là không có cơ hội!
Vệ Lương nhìn theo bóng dáng Lâm Nhật Nguyệt, thẳng đến biến mất nhìn không thấy, hắn mới cô đơn xoay người rời đi.