Tỷ Tỷ, Xin Ngươi





Chú ý!!! Vì đây là truyện của Bổn Điểu cho nên mình edit hoàn toàn là 'ta-ngươi-nàng'!!! Với lý do cũ, để cho vui!!!!
Chú ý!!! Để không còn tình trạng truyện mình muốn làm có người làm trước, mà mình lại bắt gặp được, bắt gặp được mà còn bắt gặp bạn ấy edit không ưng một chút xíu nào (A~ chết tiệt, làm mình mất ngủ 3 ngày @@) mình xin đặt cục gạch ở đây! Ý bảo, mình đặt cục gạch rồi đó! Chưa-có-bắt-tay-làm-đâu-nha~
Chú ý!!! Nhân vật họ Nhậm, không phải Nhâm như các bản QT bạn đọc qua (Để tránh tình trạng lộn họ như của Phiền Tiểu Thử, lol, lần này mình đã chú ý hơn)
Chú ý!!! Editor không đọc trước truyện bao giờ! Ý là đừng spoil với editor, thấy editor động kinh nói chuyện không đứng đắn, lơ nó đi! 




——-——-——-




Đệ nhất chương




Lúc Nhậm Bình Sinh 5 tuổi, Mẫu thân đại nhân dắt Nhậm Yên Vũ tới trước mặt nàng.


Nhậm Bình Sinh nhớ ngày đó đúng lúc là sinh nhật của mình, bởi vì ngày sinh của nàng rất không đúng lúc rơi đúng vào cái ngày 14 tháng 2 bi thảm, cho nên sinh nhật của Nhậm Bình Sinh luôn bị rất nhiều người viện cớ có lạ có quen bỏ qua mất. Vì vậy, khi Mẫu thân đại nhân của Nhậm Bình Sinh mang bánh kem đến, bày một bàn mỹ thực, ngay lúc đó tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh tâm hồn thuần khiết - nhỏ nhỏ - đáng yêu - cảm động vô cùng.


Lẽ nào Mẫu thân đại nhân rốt cuộc cũng nhớ ra mình có một đứa con gái sao? Lẽ nào Mẫu thân đại nhân rốt cuộc cũng nhớ được mình làm mẹ phải có một chút trách nhiệm sao?


Không thể trách tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh 5 tuổi của chúng ta suy nghĩ u ám, thê lương như thế, bởi vì Mẫu thân đại nhân của Nhậm gia thật sự không có chút ý thức trách nhiệm làm mẹ a. Sau khi sinh ra tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh nàng còn chưa học cách cho bú đã chạy ra ngoài tản bộ.


Cho nên tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta có thể sống sót đến bây giờ, hoàn toàn là kỳ tích, kỳ tích!



Về phần Phụ thân đại nhân của tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh, có lẽ bây giờ vẫn còn đang tồn tại ở một góc nào đó trên thế giới, nói không chừng tương lai có thể gặp lại, nhưng điều kiện tiên quyết chính là Mẫu thân đại nhân nhà nàng còn nhớ người đó là ai. . .


Đáng tiếc thời gian xúc động của Nhậm Bình Sinh còn chưa kéo dài được bao lâu, Mẫu thân đại nhân của Nhậm gia - Nhậm Thanh Nghiên đã dắt một đứa bé từ ngoài vào. Tiểu muội muội Nhậm Yên Vũ lúc đó cũng chỉ mới được hai mươi tháng tuổi, còn chưa đầy hai tuổi, có lẽ mới vừa học đi chưa được bao lâu, bàn chân nhỏ bé bị Nhậm Thanh Nghiên kéo vào bước đi loạng choạng.


Chỉ thấy Mẫu thân không đáng tin cậy nhà nàng vẻ mặt hưng phấn dâng báu vật, nói: "Tiểu Sinh~ con xem con xem, xem mama đem quà gì về cho con nè~ ten ten ten tèn~~~~" Tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ bị Nhậm Thanh Nghiên đẩy đến, có lẽ do Nhậm Thanh Nghiên quá kích động, đẩy hơi mạnh tay, bước chân tiểu muội muội Nhậm Yên Vũ vốn không vững vàng, lại bị Nhậm Thanh Nghiên đẩy như thế, lảo đảo một cái, vô cùng chật vật té xuống.


"Oạch!"


Cơ thể dán chặt vào mặt đất, tiểu muội muội Nhậm Yên Vũ cứ như vậy ngã thành một tư thế dập đầu xuống đất trước mặt tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh.


". . ." Trong khoảnh khắc đó tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh nhỏ tuổi của chúng ta đầu óc trống rỗng. Sau đó bị một tiếng khóc thanh thúy giội tỉnh.


"Oa a a a~~~~~" Nhậm Yên Vũ vô cùng chật vật cứ như vậy nằm dưới đất khóc rống lên.


"Ây za~~~ làm sao bây giờ a~~ thật ầm ĩ a~~" Mẫu thân đại nhân ôm đầu, hoàn toàn không biết mình phải làm gì, tình cảnh hỗn loạn.


Tiểu quỷ oa oa khóc dưới đất hoàn toàn không có ý định ngừng lại, tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh cứ như vậy đứng trong phòng khách, nhìn tiểu quỷ nằm bẹp dưới đất oa oa khóc thét.


Tiểu bằng hữu 5 tuổi Nhậm Bình Sinh chỉ cảm thấy vô cùng bi thương. Sinh nhật 5 tuổi của nàng a, tiệc sinh nhật đầu tiên của nàng a! Tại sao! Tại sao lại có cái con này xuất hiện a a a!


Nhậm Bình Sinh bộc phát sức mạnh tiềm tàng lớn nhất trong 5 năm cuộc đời mình, tiểu vũ trụ* hừng hực cháy, ngồi xổm xuống một tay nắm tiểu quỷ dưới đất lên, sau đó rống giận!
*Có đọc Áo giáp vàng là hiểu rõ hơn, không thì cứ biết vậy được rồi


"Ngươi câm miệng cho ta a a a a! Còn khóc nữa ta nhét ngươi vào bồn cầu a a a!" Gầm lên giận dữ, khiến Mẫu thân đại nhân Nhậm gia đang ôm đầu đi tới đi lui phải hoảng sợ nháy mắt hóa đá. Đương nhiên, tiếng gầm này chính là chìa khóa hoàng kim mở ra tiểu vũ trụ của tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta.



Tiểu quỷ vốn đang oa oa khóc lập tức im bặt, mở to mắt nhìn tiểu mỹ nữ trước mặt, nhúc nhích cũng không dám.


Nghe nói người này chính là tỷ tỷ tương lai của mình. . . tỷ tỷ này thật đáng sợ a~~~~


Kết quả, đây là tiệc sinh nhật đầu tiên của tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta, cũng là lần đầu tiên Nhậm Yên Vũ và Nhậm Bình Sinh gặp nhau, tóm lại thì có thể nói là. . . thảm không nỡ nhìn, thảm nhất trần đời, thảm hoàn toàn!


Không thể không nói thật một câu, tuy lần gặp mặt đầu tiên vô cùng thê thảm, thế cho nên tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh của chúng ta còn chưa kịp nhìn thấy rõ gương mặt khổ sở của tiểu muội muội mình, nhưng tiểu bằng hữu Nhậm Yên Vũ của chúng ta thật sự là một tiểu mỹ nữ, đôi mắt vừa to lại vừa đen, lông mi vừa dày vừa dài, giống như một chiếc quạt nhỏ, môi hồng hồng nhạt nhạt, vừa mỏng vừa mọng, cộng thêm làn da trắng, mặc dù tóc có hơi mỏng lại còn lưa thưa, nhưng xứng với hốc mắt hõm sâu của nàng, hoàn toàn là một đứa con lai xinh đẹp, hơn nữa còn là con lai cực phẩm. Tuy nhiên vì tiểu quỷ là tiểu mỹ nữ con lai chưa đủ vòng tuổi, mấy thứ này không thể đại diện cho cái gì nhưng mà. . . tiểu quỷ đáng yêu cái kiểu vừa nhìn đã muốn len lén ôm về nhà, không cần đoán cũng biết, sau này lớn lên nhất định là một tai họa!


Có lẽ do lần đầu tiên gặp mặt lực sát thương từ tiếng gầm của Nhậm Bình Sinh đối với Nhậm Yên Vũ quá mức mãnh liệt, thế cho nên cuộc sống sau này của Nhậm Yên Vũ, luôn sợ Nhậm Bình Sinh, sợ như chuột thấy mèo, có thể trốn thì cố gắng trốn, xui xẻo gặp, liền hóa đá, không nhúc nhích không chạy cũng không khóc, thật ra không phải không muốn nhúc nhích, chạy, khóc, mà là quá sợ, ngay cả bản năng chạy trốn cũng quên mất.


Có lẽ do mới có được một cục cưng, Nhậm Thanh Nghiên đang cao hứng, cho nên hiếm khi ngoan ngoãn ở nhà, cộng thêm trách nhiệm một người mẹ nên có, chăm sóc hai đứa con gái mình đàng hoàng.


Chuyện này khiến lòng Nhậm Bình Sinh rất bất bình a, nàng vừa mới cai sữa (Có thể còn chưa cai sữa. . .) đã bị Nhậm Thanh Nghiên vứt ở nhà, dựa vào cái gì lại vì một tiểu quỷ (Ganh tỵ, bảo đảm vậy) lai lịch bất minh khiến Nhậm Thanh Nghiên không quen gánh vác trách nhiệm lại cam tâm gánh vác trách nhiệm? Bởi vì nguyên nhân đó, ban đầu Nhậm Bình Sinh rất ghét Nhậm Yên Vũ, tiểu quỷ đột nhiên xuất hiện này không chỉ phá hủy tiệc sinh nhật đầu tiên của nàng còn đoạt đi tình thương của mẹ nàng (Ngươi xác định mẹ mình có tình thương?). Cho nên lúc đó Nhậm Bình Sinh hung hăng xách Nhậm Yên Vũ lên hung hăng trừng trị một thời gian.


Khụ khụ, dù sao lúc đó hai đứa đều là con nít, không hiểu chuyện. Đương nhiên sau khi trừng trị Nhậm Yên Vũ thì ngày hôm sau luôn bị phát hiện, cho nên mỗi lần bị phát hiện, Nhậm mama đều khóc lóc kể lể với Nhậm Bình Sinh: "Tiểu Sinh nhà chúng ta đã trưởng thành rồi, cũng biết ganh tỵ rồi, không thích muội muội rồi, không thích quà mama tặng rồi, không thích mama rồi. . ." Giản lược một ngàn từ. . .


Khóc lóc kể lể kiểu này khiến Nhậm Bình Sinh hận đến thà chết còn tốt hơn. Phiền phiền phiền! Phiền muốn chết a a a a! Phải tìm người trút giận!


Nhậm mama càng khóc lóc, Nhậm Bình Sinh lại càng khó chịu, Nhậm Bình Sinh càng khó chịu thì càng bắt nạt Nhậm Yên Vũ, Nhậm Bình Sinh càng bắt nạt Nhậm Yên Vũ, Nhậm mama lại càng khóc lóc kể lể. . . vì biến thành mắc xích bên dưới:


Bắt nạt Nhậm Yên Vũ —— mama khóc lóc kể lể —— Nhậm Bình Sinh bực bội —— tiếp tục bắt nạt Nhậm Yên Vũ. Vòng tuần hoàn ác tính này không ngừng lặp lại.



Cái gọi là muốn tháo nút phải tìm người thắt nút. Người sinh ra vòng tuần hoàn ác tính này chính là Mẫu thân đại nhân của Nhậm gia, cho nên giải quyết nó phải là Mẫu thân đại nhân.


Tính tình 'nhiệt tình ba phút' của Nhậm Thanh Nghiên, khiến nàng rất nhanh lại thấy con gái bảo bối không còn mới mẻ nữa, sau khi Nhậm Yên Vũ đáng yêu của chúng ta trải qua sinh nhật 2 tuổi không bao lâu, liền một lần nữa vứt bỏ con cái của mình, chạy đi du lịch vòng quanh thế giới, chỉ còn lại Nhậm Bình Sinh đáng thương cùng Nhậm Yên Vũ còn chưa biết cái gì là đáng thương, đứng trong khu nhà cao cấp, để quản gia và những người có liên quan chăm sóc.


Xem ra Nhậm Bình Sinh suy nghĩ nhiều, trên thế giới này người có thể thay đổi Nhậm Thanh Nghiên vẫn còn chưa chào đời đâu. Sự việc đi đến đây, nhìn tiểu quỷ cũng bị Mẫu thân đại nhân của mình vứt bỏ ở nhà, tâm lý của Nhậm Bình Sinh rốt cục cân bằng trở lại, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.


Hừ~ ngươi cũng bị mama bỏ rơi a~ đừng đau lòng a, tới đây tới đây ăn cơm ăn cơm. Dường như hoàn toàn không phác giác được, người vứt bỏ bọn họ chính là mẹ ruột của mình.


Có lẽ do thời gian bị vứt bỏ quá dài, đã quên mất chuyện mình có mẹ?


Nhậm Bình Sinh trải qua 5 năm tập luyện, đã có kinh nghiệm rất phong phú, cho nên năng lực thích ứng mạnh mẽ xưa nay chưa từng có, rất nhanh đã thoát khỏi bóng ma bị vứt bỏ, vẫn ăn cơm đi ngủ sau đó ngoan ngoãn đến nhà trẻ.


Đứa đáng thương chính là tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ của chúng ta, vừa bị người ta biến thành lễ vật còn bị đưa đến một chỗ hoàn toàn xa lạ, sau đó gặp được một tỷ tỷ hung dữ, cả ngày bắt nạt mình, sau đó lại còn bị vứt bỏ. Nàng rất sợ hãi a~ rốt cuộc chuyện này là sao?


Tiểu mỹ nữ đáng thương chỉ mới trải qua 24 tháng cuộc đời, hoàn toàn nghĩ không ra chuyện này là sao.


Các tiểu quỷ có bản lĩnh gì? Nhanh nghĩ xem.


Ăn, uống, chơi, ngủ. Còn có một cái chính là khóc!


Đối với người trưởng thành mà nói, tiếng khóc của các tiểu quỷ quả thật —— kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu! Vì vậy trong một tháng nào đó, trời tối gió cao thích hợp giết người, bên trong khu nhà cao cấp của Nhậm gia truyền ra tiếng khóc vang dội.


"Oa a a a a ~~~~~ oa a a a a a ~~~~~ oa a a a a a a. . ."


Quấy rầy hàng xóm a, tuyệt đối là quấy rầy hàng xóm!


"Ai da, nhị tiểu thư à, người làm sao vậy? Nhị tiểu thư. . ." Quản gia tay không vô thố ở bên cạnh dỗ dành nàng. Chiếu theo mệnh lệnh của phu nhân, phải tận tâm tận lực hầu hạ hai vị tiểu thư. Mấy ngày trước vẫn còn tốt, hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy?



"Oa a a a a a a. . ." Đáp lại lời của quản gia chính là tiếng khóc như sấm của tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ.


"Nhị tiểu thư à. . . người đói bụng hả?" Quản gia đau lòng a, thật đau lòng a. Tiểu mỹ nữ đáng yêu nhường này a, sao khóc thành như vậy a, phu nhân thật nhẫn tâm a~~ con bé mới cai sữa a. (Ở đây không phải còn có một đứa chưa cai sữa đã bị vứt bỏ sao?)


"Oa a a a a a a. . ." Nhậm Yên Vũ tiếp tục khóc


"Chẳng lẽ tè dầm rồi?"


"Oa a a a a. . ." Nhậm Yên Vũ gào khóc.


"Hay là đại tiện rồi?" —_—|||||||.


"Oa a a a. . ." Khóc rồi khóc.


"Nhị tiểu thư người đừng khóc nữa a, đánh thức tiểu thư sẽ không xong đâu. . ."


"Oa a a a a a a a a. . ." Nhậm Yên Vũ đã khóc đến không ngừng lại được.


"Nhị tiểu thư à. . ." Kỳ thật quản gia còn muốn tiếp tục suy đoán nữa, đáng tiếc quản gia không có cơ hội đó rồi, bởi vì có một tiếng gầm cắt đứt lời nàng.


"Ồn muốn chết!" Tiểu bằng hữu Nhậm Bình Sinh đang ngủ bị tiếng ồn đánh thức đột nhiên xuất hiện ở cửa, sắc mặt đó a, đen thui. Chỉ thấy nàng "xoẹt xoẹt xoẹt" lê bước tới, dựa vào tiểu vũ trụ đã khai phá của mình, một tay nắm lấy áo tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ, thô bạo kéo lê Nhậm Yên Vũ vào toilet.








===
Funfact: Sau đợt kiểm duyệt trên Tấn Giang, dù truyện không có incest nhưng Bổn Điểu cũng đã đổi tựa đề dễ hiểu lầm thành "Ây zui, xin ngươi" 😂 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận